Chương 1183: Cửu Bộ Phong Tiên Trận

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:21

Câu nói trong ngọc giản làm Vương Lâm trầm tư rất lâu, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của nó. Nếu dựa theo ngôn từ thì hoàn toàn có rất nhiều cách giải thích. Vương Lâm đảo mắt qua người Thương Tùng Tử, trong lòng hắn biết rất rõ đối phương đã từng tiến vào đây mấy lần, đã tìm kiếm được rất nhiều động phủ và thi thể, nên tất nhiên cũng lấy được bảo vật hiếm có và những ngọc giản có chứa tin tức. Nếu không thì kẻ này sẽ không thể quen thuộc nơi đây như vậy. Thương Tùng Tử cẩn thận tiến về phía trước trên con đường nhỏ hẹp giữa hai vách núi. Lão có một bộ bản đồ đơn giản khi từ con đường hẹp này đi về phía trước. Thật ra lão cũng chưa đi qua đây, những lần trước đi đến thế giới bảy màu này lão đều đi trên một con đường khác, cũng chính là con đường nằm phía bên kia. Khi đó lão đã lấy được tin tức và tấm bản đồ làm chấn động tâm thần. Sau mấy ngày đi sâu vào con đường hẹp và tránh qua những mãnh thú hóa sương, mọi người dần đi vào một địa phương sâu bên trong dãy núi. Lúc này đưa mắt nhìn lên phía trước chính là một dãy núi cuối cùng, sau khi đi qua chỗ này sẽ thấy những tình cảnh phía sau dãy núi. Vẻ mặt lão bà áo xanh vẫn bình tĩnh, trên đường đi ánh mắt không thèm nhìn qua hai bên giống như đang nhập định mà tiến lên. Vương Lâm đảo mắt nhìn bà lão áo xanh này vài lần nhưng không thể nhìn ra được tâm tư. Vương Lâm chỉ biết được lão bà áo xanh này họ Triệu, còn những thứ còn lại hắn không thể biết được. Nhưng trên đường đi hắn vẫn lưu ý, hắn nhìn thấy bà lão này vẫn tiến theo Thương Tùng Tử đi về phía trước, nhưng mỗi lần bước chân giẫm xuống thì vị trí lại rất khéo léo. Nơi đây có rất nhiều cấm chế nhưng hầu hết cũng đều tan vỡ, những bước chân của lão bà đều giẫm trên những mảnh đất không có cấm chế hoặc cấm chế rất yếu. Điều này rất giống như một thói quen, sẽ không vì cấm chế đã tan vỡ không còn chút uy lực bào mà thay đổi. Những chuyện rất nhỏ này, nếu không phải đại sư trên phương diện cấm chế thì rất khó nhìn ra đầu mối. Lão già họ Bàng theo sát phía sau Thương Tùng Tử, lão không dám đi gần Vương Lâm quá, rõ ràng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này phía trước đã hết đường. Thương Tùng Tử chau mày rồi cúi đầu trầm tư. Bầu trời vẫn được bao phủ bằng những luồng sáng bảy màu, không thể phân biệt được ban ngày hay đêm tối, từng luồng sóng nguyên lực trong thiên địa đang chậm rãi rung động rồi tạo ra những âm thanh vang vọng trên bầu trời làm tất cả mọi người chú ý. Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên rồi nhìn về phương xa, ánh mắt hắn có thể nhìn thấy những tình cảnh ở phía sau vài dãy núi. Trên trời sương mù đang cuồn cuộn xoay chuyển, những con sóng dao động phát ra âm thanh chính là từ nơi đó truyền đến. Trong những con sóng nguyên lực dao động này có ẩn giấu một luồng cảm giác chấn động nguyên thần. - Thần thông của Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông! Thương Tùng Tử nhìn về phương xa rồi dùng giọng lạnh lùng nói. Một lúc lâu sau những luồng sóng rung động dần tiêu tán, những luồng sương mù phương xa dần tiêu tán giống như tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra, không còn bất kỳ luồng sóng gợn nào. - Trần Thiên Quân này chắc chắn đã lành ít dữ nhiều, người này không chịu nghe theo lời khuyên của ta, chết chưa hết tội. Trong thế giới bảy màu này không thể tùy ý đi lại, mỗi con đường tới đây mỗi lúc đều có biến hóa, nếu không có người cực kỳ hiểu rõ nơi này thì không thể tùy tiện vào ra được. Lão già họ Bàng cười lạnh, trong mắt lộ ra cái nhìn mỉa mai. - Được rồi, tạm thời không đề cập đến Trần Thiên Quân nữa. Sau khi lão phu xem xét nơi đây thì nhìn ra một vài đầu mối cấm chế, phương pháp phá giải cụ thể thế nào thì cần Triệu đạo hữu phải ra tay. Thương Tùng Tử lui ra phía sau vài bước rồi xoay người hướng về phía lão bà áo xanh ôm quyền. Ánh mắt lão bà áo xanh đang đảo qua vị trí đường cụt trước mặt, lúc này nghe vậy thì gật đầu. - Đáng tiếc là Đoan Mộc đạo hữu lại bị Mê Thất Giả mang đi, nếu không dùng ý cảnh thần thông của hắn nhất định sẽ có thể phong ấn được sự biến hóa của cấm chế, nhất định sẽ trợ giúp cho Triệu đạo hữu một tay. Thương Tùng Tử lắc đầu nói. - Cấm chế nơi đây phần lớn đều là loại lão thân chưa từng thấy qua. Lão thân cũng chẳng thể chắc chắn có thể phá vỡ được hay không. Lão bà áo xanh vừa nói vừa đi thẳng về phía trước, lúc này đã tiến đến địa phương cuối con đường. Chỗ này không có đường, chỉ có một dãy núi, nếu muốn vượt qua thì nhất định phải trèo lên đỉnh núi. Nhưng trên đỉnh núi lại có một vùng sương mù nồng nặc phong tỏa hết tất cả lối đi. Lão bà áo xanh đưa tay vuốt núi đá, ánh mắt chợt lóe lên rồi lộ ra vẻ trầm tư. Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, sau khi đánh giá ngọn núi vài lần thì thu hồi ánh mắt khoanh chân ngồi một bên, hắn tiếp tục thổ nạp giữ chính mình ở vào trạng thái đỉnh phong đã có thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra. Thời gian chậm rãi trôi qua, lão bà áo xanh vẫn không nhúc nhích nhưng những luồng sáng trong ánh mắt lại biến đổi dữ dội, cặp lông mày dần nhăn lại. - Thương Tùng Tử đạo hữu, ngươi xác định chỗ này có cấm chế sao? Không phải leo núi qua à? Lão bà áo xanh quay đầu lại nhìn Thương Tùng Tử. - Trên đỉnh núi này không phải không có mãnh thú, theo lão phu biết được thì trên đó có bảy con hung thú, tất cả đều cấp mười hai. Trước đây lão phu đã từng tới nơi này, lão phu đi trên con đường khác đến đây và từng trèo lên ngọn núi này nhưng tử thương quá lớn, cuối cùng cũng không thể đi qua. Sau đó lão phu mới phát hiện được một ngọc giản bản đồ, trong đó đã chỉ ra tới đây có một con đường đi xuyên qua núi, cửa của con đường chính là chỗ này. Thương Tùng Tử trầm mặc một lúc rồi chậm rãi mở miệng. Lão bà áo xanh trở nên trầm ngâm, bà lui ra phía sau hai bước, hai tay bấm pháp quyết, một loạt thủ ấn lập tức huyễn hóa ra. Những thủ ấn này chồng chất lên nhau tạo thành một ký hiệu cấm chế cực kỳ phức tạp, ký hiệu này lại đột nhiên rơi lên trên ngọn núi. Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn tùy ý đảo mắt nhìn. Khi ký hiệu cấm chế rơi trên ngọn núi thì mặt đá giống như bị hòa tan rồi xuất hiện một rung động rất nhỏ, giống như vết nứt vào mặt hồ một khối đá. Nhưng quỷ dị là những vòng rung động lại đột nhiên xuất hiện từng chuỗi ấn ký nhỏ, một luồng khí tức tang thương từ trong núi đá chậm rãi bùng ra. Lão bà áo xanh lui người ra sau vài bước, hai tay lại nhanh chóng bấm pháp quyết rồi điểm lên trước ngực mình vài cái. Đột nhiên có bảy luồng hắc khí từ trên thất khiếu lão bà áo xanh bùng ra ngoài, bảy luồng hắc khí này chứa rất nhiều sinh cơ vờn quanh thân thể lão bà. Lúc này lão bà hít vào một hơi thật sâu, thân thể đột nhiên tiến về phía trước. Sau khi tiến lên ba bước, thân thể lão bà đã tiến thẳng vào trong núi đá. Những con sóng chấn động của núi đá lại càng trở nên dữ dội, mơ hồ đã biến thành trong suốt có thể để cho đám người Thương Tùng Tử bên ngoài nhìn rõ cảnh vật bên trong. Đột nhiên một con đường thạch động xuất hiện trước mắt, nhưng tất cả những gì bên trong cửa động đều đen kịt, ngay cả ánh mắt cũng bị thôn phệ vào trong bóng tối. Lão bà áo xanh nhìn chìm vào trong núi đá, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch. Thân thể lão bà lại càng vặn vẹo một cách quỷ dị, giống như có một luồng lực lượng khổng lồ đang chèn ép, mơ hồ còn truyền đến những âm thanh ầm ầm. Bà lão nhắm chặt hai mắt, yên lặng thổ nạp trong chốc lát rồi mở mắt ra nhấc chân tiến về phía trước. Khi mỗi một bước chân rơi xuống thì thân thể của bà lão lại trở nên run rẩy dữ dội. Trong nháy mắt khi bước thứ ba rơi xuống thì những con sóng rung động trên ngọn núi này đã trở nên kinh người, khí tức tang thương đột nhiên trở nên cực kỳ uy nghiêm rồi bao phủ bốn phía. Sau khi liên tục tiến lên ba bước, hai mắt lão bà đã tràn đầy tơ máu, hai tay bấm pháp quyết rồi lập tức điểm mạnh lên mi tâm. Đột nhiên những nếp nhăn trên mặt lão bà xuất hiện những biến hóa quỷ dị và đặc biệt kinh người. Tất cả những nếp nhăn trên mặt nhanh chóng tiêu tán, thậm chí thân thể lão bà cũng lập tức giống như cải lão hoàn đồng để trở thành một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi. Tướng mạo của người này mặc dù không phải tuyệt đẹp nhưng lại mơ hồ có phong thái xinh đẹp và trưởng thành, nàng nâng chân phải lên tiến thêm hai bước. Trong nháy mắt khi tiến thêm bước thứ sáu thì người phụ nữ này phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải lui người ra phía sau rồi phịch một tiếng rời khỏi núi đá. Người phụ nữ này vẫn liên tục thối lui đến bên cạnh Vương Lâm mới dừng lại được, trong nháy mắt diện mạo lại biến đổi, lại trở nên già nua. - Đây là thượng cổ kỳ trận, lão phu cũng chỉ gặp được trong sách cổ, đây là lần đầu tiên chính thức đối mặt. Người có thể bố trí trận pháp này chắc chắn đã tiến lên mức độ đăng phong tạo cực trên phương diện cấm chế. - Cửu Bộ Phong Tiên Trận! Vương Lâm quét mắt nhìn về phía núi đá. Lúc này lão bà áo xanh lui ra phía sau đã khôi phục lại như thường, nhìn không thấy bất kỳ đầu mối gì. - Trận pháp này đã trải qua rất nhiều năm tháng, đã có nhiều chổ tổn hại, đã không còn lực công kích nhưng phong ấn lại quá hiệu quả, lại vẫn hoàn thiện như lúc đầu. Với tu vi của ta chỉ có thể tiến được năm bước, nếu giẫm xuống một bước nữa thì sẽ không thể gắng gượng nổi. - Sao có thể phá trận này? Thương Tùng Tử nhíu mày nhìn qua trận pháp trước mặt rồi hỏi. - Nếu tiến lên mười bước thì có thể phá trận! Lão bà áo xanh lấy đan dược ra nuốt vào, trong lúc thổ nạp lại trầm giọng nói. Thương Tùng Tử trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau lão cắn răng vung tay phải lên, trên thân thể lập tức xuất hiện một bộ giáp màu đen. Lúc này ma khí đột nhiên bùng ra làm Thương Tùng Tử giống như một ma tôn. - Để xem với tu vi của lão phu và Thần Ma giáp có thể tiến được mấy bước trong trận pháp này! Triệu đạo hữu mở trận pháp ra cho ta. Thương Tùng Tử cũng không chịu buông tha, trước mắt đã đi đến chỗ này nếu bỏ qua thì không cam lòng. Lúc này hai chân lão tiến về phía trước thẳng về phía núi đá. Lão bà áo xanh dùng hai tay bấm pháp quyết rồi chỉ về phía trước, một luồng cấm chế lập tức bay ra. Trước khi Thương Tùng Tử đụng vào ngọn núi thì vách đá lài xuất hiện rung động, lại trở nên trong suốt. Thân thể Thương Tùng Tử cũng không dừng lại mà trực tiếp tiến vào trong núi đá. Tu vi Toái Niết trung kỳ của lão lập tức bùng ra, khoảnh khắc khi tiến vào ngọn núi thì tiến lên liên tục bốn bước. Mỗi một bước chân rơi xuống mơ hồ có một tiếng nổ ầm ầm truyền ra. Vẻ mặt Thương Tùng Tử hơi tái nhợt, ma khí bùng ra trên khôi giáp lại càng đậm. Sau khi tiến lên bốn bước, lão hơi dừng lại thổ nạp một chút, sau đó ánh mắt lóe lên tiến thêm ba bước nữa. Khi ba bước này rơi xuống vẻ mặt Thương Tùng Tử đã không còn chút máu, thân thể trở nên run rẩy. Nhưng lão lại cắn răng gầm nhẹ một tiếng thì nâng chân phải giẫm xuống một bước, đây là bước thứ tám! Khoảnh khắc khi bước chân thứ tám rơi xuống, trong thân thể Thương Tùng Tử truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, máu tươi từ trên khóe miệng chảy xuống. Hai mắt lão đỏ bừng, ngàn năm chuẩn bị, cuối cùng lại bị ngăn cản bởi trận pháp này, lão không cam lòng! A! Thương Tùng Tử cắn răng nhấc chân lên rồi hạ xuống. Khoảnh khắc này ánh mắt lão già họ Bàng lộ ra vẻ chờ mong, ánh mắt lão bà áo xanh thì lóe lên, vẻ mặt không nhìn rõ tâm tư. Khoảnh khắc khi bước thứ chín rơi xuống, Thương Tùng Tử giống như đâm đầu vào núi, phản lực kéo đến ầm ầm. Lão phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức bị quăng về phía sau rồi bắn ra khỏi núi đá. Sau khi lùi lại vài trượng lão mới ổn định được thân thể. - Ta vào không được thì đừng hòng có người nào ra khỏi thế giới này! Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên tái nhợt, lão quét mắt nhìn qua núi đá, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng và bạo ngược. - Để ta thử xem! Vương Lâm đang khoanh chân ngồi lại đứng thẳng lên rồi vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo. Hắn nhìn thoáng qua Thần Ma giáo trên người Thương Tùng Tử, bình tĩnh nói.