Mãi cho tới khi người của Tứ Thánh Tông toàn bộ đã rời đi, Vương Lâm vẫn lặng yên đứng trên đài, bên tai không ngừng truyền tới tiếng ầm ầm sụp đổ của Vũ Tiên giới. Tiếng động này trong tai Vương Lâm rất nhỏ, không thể so với phức tạp trong lòng hắn.
Cứu Thanh Long Thánh Hoàng là hắn muốn báo đáp ân huệ của Chu Tước Thánh Hoàng, lại cũng là vì Tứ Thánh Tông mà lưu lại cường giả, khiến cho Tứ Thánh Tông trong thời gian loạn thế tiếp theo có thể tiếp tục tồn tại.
Trong cả Chu Tước Thánh Tông, chuẩn xác mà nói ngoài một vài trưởng lão cá biệt ra, những người còn lại đều không chính thức coi hắn là Thánh Hoàng, thậm chí trong đám tộc nhân tiểu bối, người ủng hộ hắn lại càng ít.
Loại hiện tượng này nếu cho Vương Lâm đủ thời gian thì có lẽ có thể chậm rãi thay đổi. Chỉ là trong lòng Vương lâm vẫn lo lắng về Thác Sâm đang không ngừng tới gần. Do đó hắn mới không có thời gian mà phí phạm. Nếu thế không chừng còn hại tới Chu Tước Thánh Tông, phụ ân tình của lão Thánh Hoàng.
Thanh Long Thánh hoàng thoát vây, lại không đuổi giết Thiên Vận Tử, Vương Lâm thấy vậy là rõ ràng, tâm cơ của Thanh Long Thánh Hoàng rất sâu, bản thân không phải là đối thủ.
Sau đó hắn lại nghe chuyện về thiên đạo, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Chỉ là lời nói của Thanh Long Thánh Hoàng trước khi rời đi này hiển nhiên là ám chỉ cho Vương Lâm thấy, Thanh Long Thánh Hoàng nhìn ra tâm tư của hắn, lại càng chẳng thèm để ý tới thân phận Chu Tước Thánh Hoàng của hắn. Nếu có để ý thì chỉ để ý tới thánh khí của Thái Cổ Chu Tước mà thôi.
Thánh khí này có thể tạm thời cho ngươi giữ, nhưng khi rời khỏi Vũ Tiên Giới thì ngươi phải trả lại cho Tứ Thánh Tông.
- Sợ rằng không có trưởng lão ở bốn phía thì hắn vừa mới thoát vây là lập tức đoạt lại thái cổ thánh khí của ta ấy chứ.
Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ khổ sở. Hết thảy những điều này trên thực tế cũng không có gì đáng nói, đều vốn là như vậy. Dù sao thì Vương Lâm nếu không làm CHu Tước Thánh Hoàng thì cũng không nên giữ lại thánh khí kia.
Trên thực tế Vương Lâm cũng không có ý định chiếm lấy vật này nhưng lời nói cuối cùng của Thanh Long Thánh Hoàng lại không hề hỏi tới chuyện của tam thánh năm đó. Không chỉ có thế, khi hắn nói tới việc tam thánh tử vong, lời nói dường như đó chỉ là chuyện bình thường.
Điểm này khiến cho trong lòng Vương Lâm cực kỳ phức tạp.
Không nói tới việc Chu Tước Thánh Hoàng vì Tứ Thánh Tông mà bao năm qua phải chịu thống khổ, toàn tâm toàn ý duy trì Tứ Thánh Tông mà năm đó Bạch Hổ Thánh Hoàng vì Tứ Thánh Tông mà chết trận, thi thể tới nay vẫn chưa tìm được. Vậy mà đối với Thanh Long Thánh Hoàng này lại là một chuyện hết sức bình thường, chẳng cần phải để tâm chút nào.
Tư Đồ Nam thầm than, tiến tới vỗ vỗ bả vai Vương Lâm nói:
- Cái thánh tông quỷ quái gì, chờ Thanh Lâm tỉnh dậy thì ngươi có khuấy đảo cả tinh không cũng được.
Vương Lâm cười khổ, gật đầu.
- Sư tôn năm đó đã từng nói, máu thiên đạo là vật mang điềm xấu, người nuốt vào nếu không chết thì tính tình hẳn sẽ đại biến. Thanh Long Thánh Hoàng này năm đó ta có gặp mặt hắn một lần, nhớ kỹ người này là một hán tử hào sảng. Hôm nay nhìn lại hẳn là do máu thiên đạo tạo nên tính tình âm trầm rồi.
Vương Nham than nhẹ, chậm rãi nói.
Hắn tuy lo lắng dưới tình huống Vũ Tiên giới sụp đổ không tìm được tôn điện nhưng lại không thúc dục Vương Lâm. Vương Lâm thở dài. Hắn biết là kể từ lúc Thanh Long Thánh Hoàng kia nói một câu nọ, thì hắn cùng với Tứ Thánh Tông không còn chút quan hệ nào nữa. Chỉ có trong lòng Vương Lâm vãn lưu ân nghĩa của lão Thánh Hoàng.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nhấc vạt áo quỳ xuống mặt đất, hướng về phía đại môn của Vũ Tiên Giới dập đầu lạy ba cái.
- Lão Thánh Hoàng, ơn nghĩa của người vãn bối cả đời không quên. Ngày sau nếu Chu Tước Thánh Tông gặp nạn thì vãn bối dù tan xương nát thịt cũng sẽ tới trợ giúp.
Vương Lâm ngẩng đầu lên, trong mắt lờ mờ hiện lên hình ảnh khi lão Thánh Hoàng rời đi, vẻ mặt hiền lành, tâm thần uể oải, không hề phai mờ trong lòng hắn.
- Nếu áp lực quá lớn, nếu Tứ Thánh Tông không thể huy hoàng trở lại, nếu thật sự trời cao muốn diệt Tứ Thánh Tông... như vậy thì người cũng không cần phải cố gắng.
Những lời nói của lão Thánh Hoàng vẫn phảng phất bên tai hắn...
Yên lặng đứng dậy, Vương Lâm hít sâu một hơi , nhìn về phía Vương Nham và hồ Quyên ở phía sau, bình tĩnh nói:
- Tiền bối, chúng ta đi tìm tôn điện đi.
Bốn phía ngoài Vương Nham, Hồ Quyên và Tư Đồ Nam thì còn có ngân y nữ thi. Nàng thủy chung vẫn đứng bên cạnh Vương Lâm, lẳng lặng theo sau hắn.
- Vương Lâm, ngươi...
Hồ Quyên dù sao cũng là phụ nữ. Nàng nhìn cảnh tượng này biết trong lòng Vương Lâm lúc này đang rất phức tạp.
- Không sao đâu.
Vương Lâm cười cười, che dấu phiền muộn trong lòng mình.
Vương Nham gật đầu, thân thể bay lên trên không. Hồ Quyên nhìn Vương Lâm một cái, đi theo sau Vương Nham. Tư Đồ nam tới bên cạnh Vương Lâm, lại vỗ vai hắn. Hai người cùng nhau bay đi. Còn ngân y nữ thi lại tiếp tục theo sau.
Vũ Tiên giới sụp đổ không ngừng lan rộng. Dọc theo đường đi có thể thấy rất nhiều mảnh nhỏ đang sụp đổ, lại cũn có nhiều mảnh nhỏ đã hoàn toàn biến mất, hóa thành những dòng xoáy khổng lồ, xé rách và hút những mảnh đá vào bên trong.
Tiếng ầm ầm vang vọng , lại không ảnh hưởng tới tốc độ của mọi người. Giờ phút này Vũ Tiên giới nếu đã sụp đổ như vậy, mọi người liền lập tức mở hết tốc lực, hóa thành mấy đạo cầu vồng lao đi, suốt dọc đường như sét đánh tiến tới.
Vương Nham trong lúc phi hành ánh mắt như điện, tìm kiếm những nơi có ấn tượng trong trí nhớ tại những mảnh nhỏ đang sụp đổ. Qua một nén nhang, hai mắt hắn sững lại.
- Hẳn là ở nơi này rồi.
Ngón tay Vương Nham chỉ tới.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn xuống, lại khẽ hô. Mảnh nhỏ nơi này đang sụp đổ nhưng trong mơ hồ lại thấy một đại lục nữa.
Nếu chỉ như thế thì không đủ khiến Vương Lâm có vẻ mặt như vậy. Vương Lâm còn nhớ rõ ràng, năm đó Chu Dật thiêu đốt linh hồn đánh một trận với Tôn Thái là ở nơi này.
- Vũ Tiên Giới đang sụp đổ , hóa thành nhiều mảnh nhỏ, trong đó có những mảnh chồng lên nhau. Dựa theo vị trí của tôn điện năm đó thì chính là ở mảnh nhỏ bị chồng lên này.
Vương Nham vừa giải thích, tay phải vừa giơ lên nhấn xuống dưới một cái.
Lập tức một luồng hơi nước màu xanh liền biến ảo ra, hướng về phía dưới đánh xuống. Lập tức mảnh nhỏ đã sụp đổ kia tựa như lá khô bị gió quét, trong tiếng ầm ầm liền tản ra bốn phía.
Bên dưới liền lộ ra mảnh nhỏ bị chồng lên.
Mọi người không dừng lại mà trực tiếp hóa thành những đạo cầu vồng rơi xuống mảnh đại lục kia. nơi này cũng đang sụp đổ, có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất đang run rẩy. nếu thần thức tản ra thì còn có thể chứng kiến bên bờ mảnh nhỏ này đang không ngừng có đá vụn rơi ra, lại có rất nhiều những khe nứt dưới chân độn của mặt đất mà dần dần mở rộng ra.
- Thời gian không còn nhiều nữa. Nếu để Vũ Tiên giới toàn bộ sụp đổ thì nơi này sẽ trở thành một dòng xoáy cực lớn, hết thảy sẽ bị hút vào bên trong.
Vương Nham bước lên một bước. Lập tức lấy hắn làm trung tâm, trong vòng một trăm dặm mặt đất ầm ầm vỡ vụn. Rất nhiều đá vụn dưới lực xung kích này liền tản ra bốn phía.
Thân thể mọi người cùng với mặt đất trăm trượng này hạ xuống, không bao lâu liền xuyên qua mảnh nhỏ. Hiện ra trước mặt bọn họ lúc này là một mảnh nhỏ nữa bị mảnh không gian vừa rồi đè lên.
Nơi này không lớn, sự sụp đổ còn chưa lan tới đây, mặt đất chỉ chấn động nhè nhẹ. Nhưng thần thức Vương Nham đảo qua lại không phát hiện ra tôn điện ở nơi này.
- Phía dưới hẳn là còn một mảnh nhỏ nữa.
Chân phải hắn lại dẫm một cái. Trong tiếng chấn động ầm ầm, mảnh nhỏ này bắt đầu sụp đổ. Nhưng ngay trong tích tắc này, sắc mặt Vương Nham đột nhiên biến đổi, tay áo vung lên, lập tức cuốn mọi người nhanh chóng lui lại phía sau.
Trong nháy mắt khi bọn họ lui lại, ở chỗ Vương Nham vừa đạp xuống, mặt đất khắp nơi vỡ vụn ra nhưng lại không hề có chút đá vụn nào tản ra mà đều hướng về phía dưới lõm xuống, chỉ trong chốc lát liền biến mất. Một dòng chảy thật lớn bất ngờ lại xuất hiện ở nơi đó.
Bên trong dòng chảy này tối đen, nhưng mọi người nhìn vào lại thấy phía trong dòng chảy, ở giữa hư vô có một địa lục đã hoàn toàn sụp đổ. Trên đó có một tòa đại điện màu xanh vẫn chưa hề bị hư hại chút nào mà đã chậm rãi rơi xuống hư vô vô tận.
Trong hư vô màu đen này, đại điện màu xanh rất nổi bật.
- Vũ Tiên Giới tôn điện.
Hai mắt Vương Nham sững lại, thân thể lập tức bay tới, lao thẳng dòng xoáy kia. Mọi người cũng theo sát phía sau. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đại điện màu xanh kia, đôi mắt không chớp một cái.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã nhảy vào trong dòng xoáy. Vương Lâm lập tức cảm nhận được một lực hút khổng lồ truyền tới. Nếu là trước kia thì hắn sẽ có hơi chật vật, cần Vương Nham giúp đỡ. nhưng lúc này mắt trái hắn lóe lên, toàn thân liền được bao bọc trong biển lửa, giống như một người lửa, từng bước đi ra khỏi dòng xoáy, hướng thẳng về phía đại điện màu xanh trong hư vô kia bay tới.
Những người còn lại cũng đi ra khỏi dòng xoáy, đi tới đại điện. Ánh mắt Vương Nham có vẻ kích động. Hắn đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Tốc độ trôi đi của đại điện kia hiển nhiên là không thể so với moi người. Rất nhanh họ đã đuổi kịp nó. Khi đứng gần đại điện, tâm thần Vương Lâm không khỏi chấn động.
Đại điện này cũng không quá cao nhưng thanh quang vờn quanh lại tràn ngập một cỗ khí thế uy nghiêm. Nhất là trên cánh cửa đại điện là có một chữ như rồng bay phượng múa: "Thanh", lộ ra áp lực nồng đậm.
Vương Nham bước nửa bước, đứng trên bậc cửa của đại điện, giơ tay phải lên đẩy một cái. Lập tức cánh cửa đại điện chậm rãi mở ra. Từng luồng thanh quang từ bên trong cánh cửa chiếu ra, bao phủ cả một vùng hư vô, khiến hư vô cũng như bị nhuộm xanh.
Sau khi cánh cửa đại điện mở ra, Vương Lập lập tức bước vào.
Trong đại điện này vô cùng trống trải, chỉ có một tòa trận pháp ở trên mặt đất không ngừng lóe ra thanh quang.
Thần sắc Vương Nham cực kỳ kích động, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt chuyển về phía pháp trận. Mà Hồ quyên thì lại vừa tiến vào đã tới cạnh trận pháp, sau khi nghiên cứu một chút thần sắc liền biến hóa.
- Ta chưa gặp qua loại trận pháp này bao giờ. Trận này có hiệu quả nghịch hồn, có thể khiến cho hồn phách người ta trở lại.
- Lấy thân thể của tiên đế Thanh Lâm ra thôi.
Vương Lâm cũng cúi đầu nhìn trận pháp, chậm rãi nói.
Tay phải Vương Nham chụp vào hư không một cái, phía trước liền lập tức xuất hiện một cái khe. Thân thể Thanh Lâm từ trong khe từ từ bay ra.
Toàn thân hắn mặc một bộ áo giáp màu đen, chẳng qua trên mi tâm lại có một điểm đỏ như máu. Hai mắt Thanh Lâm nhắm nghiền, không có tiếng hô hấp.