Chương 2065: Tìm Không Được...

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:27:34

Khi đám người Cửu Đế dùng thần thông bí thuật quan sát trận chiến kia thì Vương Lâm đã đi tới mặt đất của Tiên tộc ở Bắc châu, hắn nhìn thấy vùng đất hơi quen thuộc này, trong lòng có chút cảm khái. - Mấy trăm năm trước ta rời đi từ nơi này, đi tới Cổ tộc... Hôm nay ta lại tới nơi này. Vương Lâm than khẽ, ánh mắt quét tới. Thần thức của hắn bỗng nhiên khuếch tán ra hướng về phía bảy mươi hai châu của Tiên Tộc, bao phủ cả bảy mươi hai châu. Toàn bộ nơi này đều nằm trong thần thức của Vương Lâm. Theo thần thức lan tỏa ra, trên mặt Vương Lâm dần hiện ra nụ cười. Tu vi của hắn năm xưa không thể dùng phương pháp này mà tìm kiếm những người quen của hắn. Nhưng lúc này thân là đệ nhất nhân của Tiên Cương đại lục, hắn lại có thể làm được. - Chu Dật và Thanh Sương tu vi đã đề cao rồi... Đan được kia không biết hắn còn giữ không... Thần thức của Vương Lâm đảo qua, không dừng lại. - Đây là ...hả... Nụ cười trên mặt Vương Lâm càng nhiều, giống như nhìn thấy gì đó. - Hắn hẳn là Hồng Sam Tử... Sau khi chuyển thế lại vẫn có dáng vẻ đó. - Chu Như... Đứa nhỏ này không theo con đường tu tiên, sau gần ngàn năm không biết đã chuyển thế bao nhiều lần rồi... Vương Lâm nhìn về phía xa xa, thần sắc lộ vẻ nhu hòa. - Thập Tam... Hắn vốn là một người rất ưu tú, tu vi lúc này đã không tầm thường. Xem dáng vẻ của hắn thì giống như rất nhanh sẽ... - Đầu to ở động phủ giới là người có thân thế dáng thương, lấy vẻ hung ác để che giấu nội tâm yếu ớt. Hắn ở nơi này vẫn như trước... - Đây là... Thân Công Hổ? Lại trở thành tông chủ một tông! Vương Lâm lộ chút kinh ngạc. - Nàng là Hồng Diệp sao... Ấn ký kia không cần mở ra... - Thanh Sương... Hắn cũng không lựa chọn con đường tu tiên mà giống như phàm nhân, chuyển thế mấy lần rồi... - Thanh Thủy sư huynh... Hả? Thần sắc Vương Lâm sững lại, cẩn thận nhìn về phía Tây. Đó là vị trí hắn cảm nhận được Thanh Thủy. Chẳng qua ấn ký trên người Trúc Lâm Thiên Tôn đã rất mỏng manh, khó có thể tra nổi. Nếu không phải tu vi Vương Lâm lúc này hơn xa năm xưa thì không thể nào phát hiện ra. - Nếu toàn bộ ấn ký trên người Thanh Thủy sư huynh tiêu tán thì dù thần thức của ta đảo qua cũng không thể tìm thấy hắn trong vô số người như vậy... Cũng may mà hắn còn một tia ấn ký. Vương Lâm thì thào, thần thức không ngừng tìm kiếm trong bảy mươi hai châu của Tiên Tộc. Động tác tương tự hắn cũng đã làm ở Cổ tộc. Chẳng qua không có chút dấu vết nào. Trong nội tâm của hắn có một hình bóng xinh đẹp, thuộc về một nữ tử tên là Lý Thiến Mai. - Không có... Thần thức của Vương Lâm đảo qua bảy mươi hai châu của Tiên tộc. Hắn tìm được hầu hết mọi người trừ... Nàng. - Hay là không có... Vương Lâm không nhớ rõ mình đã tìm kiếm bao nhiều lần. Hắn lần lượt tìm lại nhưng kết quả vẫn như trước. Hắn không tìm được ấn ký của Lý Thiến Mai, không tìm được Lý Thiến Mai. Giống như khi ở Cổ tộc hắn cũng không tìm được. - Sao lại có thể không có! Thiên địa Vương Lâm không thể bình tĩnh nữa. Thân thể hắn đứng trong thiên địa, thần thức ầm ầm toàn lực lan tỏa ra. Lúc này hắn không chỉ bao trùm Tiên tộc mà thậm chí cả trời đất mênh mông, cả mặt đất của Cổ tộc cũng bị tu vi của hắn bao trùm toàn bộ. Lần lượt tìm kiếm, lần lượt đưa thần thức ra nhưng cuối cùng hắn vẫn không tìm được ấn ký thuộc về Lý Thiến Mai... Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn tìm không được. - Chẳng lẽ khi chuyển thế... Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rồi... Trái tim Vương Lâm đột nhiên đau đớn. Hắn không quên được nữ tử tên gọi Lý Thiến Mai này, vẻ mặt tái nhợt và ánh mắt nhu hòa của nàng. Nàng là vì hắn mới tới Tiên Cương đại lục này. Vì hắn nàng mới rời khỏi phụ thân, cổ độc một mình chuyển thế đầu thai, yên lặng chờ đợi nam nhân mà nàng yêu thương sẽ có một ngày tới tìm nàng mở trí nhớ cho nàng. - Không có khả năng! Thần thức của Vương Lâm lại lan tỏa ra một lần nữa. Trong một thời gian ngắn, thần thức của hắn đảo qua từng tấc đất trên Tiên Cương đại lục nhưng cuối cùng vẫn... Không thu hoạch được gì. Vương Lâm ôm ngực. Hắn cảm thấy đau đớn, kinh ngạc nhìn thiên địa, đột nhiên cười ha hả. Chẳng qua tiếng cười nọ lại lộ ra vẻ phẫn nộ, phẫn nộ đối với trời cao! - Ngươi cho ta tìm được hồn của Lý Mộ Uyển nhưng lại khiến ta phải vứt bỏ thân ảnh Lý Thiến Mai. Đây là tạo hóa sao! Đây là thiên ý trêu ngươi sao! Ta không tin, ta cuối cùng có thể tìm được! Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét. Tiếng gầm ầm ầm vang vọng, rất lâu không tiêu tán. - Có sư tôn trợ giúp, khi chuyển thế gặp chuyện là việc có rất ít khả năng. Ta lúc này không tìm được nàng thì khả năng lớn nhất có thể là... Nàng giống như Thanh Thủy sư huynh, đã tự động khôi phục trí nhớ kiếp trước sớm hơn khiến ấn ký kia tiêu tán rồi... Vương Lâm nhắm hai mắt. Suy đoán này sau khi hắn phân tích đã có thể xác định. Việc này nhất định là như vậy. Hắn nhắm mắt, giống như mơ hồ có thể nhìn thấy ở một địa phương xa lạ có một nữ tử mặc bạch y đang ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt có nước mắt đang rơi. Nàng sớm đã nhớ lại kiếp trước. Chẳng qua lại tránh mặt không gặp... Cũng có thể là nàng không muốn gặp Vương Lâm. Bầu trời dần tối hơn. Vương Lâm đứng giữa không trung, mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ bi ai và mờ mịt. Hắn trầm mặc, đi về phía trước, chậm rãi tiêu tán dần trong bóng tối không còn thấy đâu nữa. Ở Vân Đào châu phía tây đại lục của Tiên tộc. Ở phía tây bắc có một tông môn. Tông môn này không lớn, chỉ có thể xem là tiểu tông phái trong Vân Đào châu mà thôi. Lúc này là sáng sớm, rất nhiều đệ tử đang thổ nạp. Ở phía hậu sơn của tông môn này, trong một gian mật thất có một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân. Vẻ mặt nam tử trung niên này kiên nghị, cũng ẩn chứa sự lãnh khốc. Hắn mặc hắc y, nhắm hai mắt đang chậm rãi thổ nạp. Từ luồng sóng gợn lan ra từ cơ thể bao phủ bốn phía, tỏa ra tu vi của nam tử này đã đạt đỉnh của bước thứ hai, khoảng cách tới bước thứ ba chỉ còn một đường chỉ mỏng. Đây là môn nhân tu hành nhanh nhất trong Lô Kim tông ngàn năm nay. Hắn có danh vọng cực cao trong tông môn. Thời gian ngàn năm nay hắn đã tu luyện tới trình độ này, thậm chí được cả đại trưởng lão của Lô Kim tông tự mình truyền thụ. Nếu chỉ tu vi cao thâm thì thôi, người này lại càng sát phạt quyết đoán danh khí ở bên trong Vân Đào châu cũng không nhỏ, thậm chí từng giết cả một tu sĩ bước thứ ba, khiến cho tên tuổi của hắn được rất nhiều tông môn biết tới. Nhất là hắn giết chóc còn quyết đoán hơn cả tu sĩ bước thứ ba, phàm là những người giao thủ với hắn thì mười người có chín người phải mất mạng trong tay hắn. Giết chóc như vậy khiến cho hắn trong Lô Kim tông này chẳng những trở thành đệ nhất nhân trong đám tiểu bối tại Lô Kim tông này mà ngay cả một số trưởng lão tầm thường thấy hắn cũng bị sát khí của hắn khiến phải kinh hãi. Tên của hắn là Vương Thạch, Thạch nghĩa là hòn đá. Hắn là một cô nhi, không biết cha mẹ là ai, được một lão đạo Lô Kim tông nhặt được, từ nhỏ lớn lên ở đây. Hắn chỉ biết bản thân khi đả tọa thưởng mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng. Bóng lưng này rất cao lớn, khiến hắn cảm thấy quen thuộc và ấm áp. Chẳng qua dù thế nào hắn cũng không thể nhìn rõ tướng mạo của bóng lưng này. Thậm chí có lúc ngay cả bóng lưng này cũng mơ hồ. Tu vi của hắn đề cao, bóng lưng này mới dần dần rõ ràng hơn. Hắn cảm thấy nếu mình đạt được tới bước thứ ba thì có lẽ sẽ có thể thấy rõ hình dáng của thân ảnh đó. Đây là nguyên nhân khiến hắn điên cuồng tu luyện! - Vương Thạch! Giờ phút này khi hắn đang đả tọa thì một giọng nói truyền tới từ bên ngoài mật thất. Ngay sau đó một quầng sáng bay vào, tản ra trước người hắn, hóa thành một thân ảnh hư ảo. Thân ảnh này là một lão già. Nam tử mở hai mắt, nhìn về phía lão già nọ, thần sắc cung kính, đứng dậy vái một cái. - Tham kiến đại trưởng lão. - Ngươi vẫn không chịu gọi ta một tiếng sư tôn sao... Thân ảnh hư ảo nọ nhướng mày. Đệ tử này khiến hắn rất kỳ quái. Hắn năm đó muốn nhận người này làm đệ tử nhưng đối phương lại trầm mặc, không đồng ý. Việc này làm hắn không thích nhưng theo thời gian trôi qua, tốc độ tu hành của người này càng lúc càng nhanh, lúc này mới lại khiến hắn chú ý, cũng không nghĩ tới chuyện bái sư nữa mà tự mình truyền thụ thần thông. Lúc này đã nhiều năm, có tình sư đồ nhưng một tiếng sư tôn vẫn không được Vương Thạch trước mặt này gọi ra. Vương Thạch cũng không biết nguyên nhân. Hắn chỉ luôn cảm thấy sư tôn của mình không phải là người trước mặt này. Nhưng rốt cục là ai thì hắn lại mê man. - Thôi, thu thập một chút đi. Ba ngày sau xuống núi, thay mặt ta đi tới Đạo Vân tông một chuyến, đưa lễ vật cho họ. Thân ảnh hư ảo nọ lắc đầu, dần dần biến mất. Vương Thạch cung kính vâng dạ. Sau khi hư ảnh nọ tiêu tán trong mắt hắn lại lộ ra một tia mê man. Hắn than khẽ một tiếng, thần sắc lại bị vẻ kiên nghị thay thế, đang muốn tiếp tục đả tọa thì đột nhiên phía sau hắn truyền tới một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này quá đột ngột, khiến thân thể Vương Thạch bỗng nhiên sững lại nhưng không dám lỗ mãng quay đầu. Hắn biết đối phương đã có thể khiến mình không phát hiện ra mà tới đây, thậm chí ngay cả sư tôn cũng không thể phát hiện thì hiển nhiên tu vi cực kỳ cao thâm. - Các hạ là ai! Vương Thạch trầm giọng nói. - Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại tên là Vương Thạch, ai đặt tên cho ngươi? Phía sau Vương Thạch truyền tới một giọng nói nhu hòa. Giọng nói nọ rơi vào tai Vương Thạch, không biết tại sao lại khiến tâm thần hắn run lên, giống như rất quen thuộc, giống như có trí nhớ sực thức tỉnh. Trong mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ mê man, theo tiềm thức mở miệng. - Ta... Ta là một cô nhi. Tên của ta là do bản thân đặt... Ta cảm thấy ta vốn là họ Vương... Phía sau hoàn toàn yên tĩnh. Ánh mắt Vương Thạch lóe lên, mượn cơ hội xoay người lại, thấy phía sau lưng mình có một thanh niên mặc bạch y đang đứng. Mái đầu thanh niên này bạc trắng, đang nhu hòa nhìn mình, ánh mắt giống như trưởng bối đang nhìn con cháu vậy. Sau khi nhìn rõ tướng mạo người này, thân thể Vương Thạch run lên, tâm thần ầm vang, trong óc hiện ra bóng lưng trong mộng, dần dần trùng khớp với người này. -Ngươi... Ngươi... Vẻ mờ mịt trong mắt hắn càng đậm. Vương Lâm than khẽ, tay phải giơ lên điểm vào hư không phía mi tâm đối phương một cái. Một chỉ này khiến tâm thần Vương Thạch chấn động ngập trời. Trong tiếng ầm vang, ký ức liền đột nhiên khôi phục! - Sư... Sư tôn!! Thập Tam bái kiến sư tôn! Hai mắt nam tử này rơi lệ, không chút do dự quỳ xuống lạy Vương Lâm Trần, cả mặt thần sắc lộ vẻ kích động.