Chương 1228: Mạnh Mẽ!

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:25

Dọc đường đi Vương Lâm triển khai tốc độ tới cực hạn, di chuyển khiến cho tinh vụ bên ngoài như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng, bị quét về hai phía, như mây khói bị xuyên thẳng qua. Dựa theo sự hiểu biết của Vương Lâm, tinh vực thất giai đã rơi vào trạng thái nửa phong tỏa, ngăn cản ngoại nhân bước vào. Sự phong tỏa này là do cấp bậc tinh vực, hóa thành một cái trận pháp hình tròn, có rất nhiều tu sĩ của tinh vực thất giai thay đổi vị trí phòng thủ. Điểm này thì hoàn toàn khác so với tinh vực lục giai. Vương Lâm bay đi rất nhanh, tung hoành trong tinh vực lục giai, thế như chẻ tre xuyên qua tinh vụ liên miên không dứt, dọc đường đi cũng xuyên qua rất nhiều đại lục trôi nổi. Tốc độ hắn nhanh quá khiến cho lượng lớn tinh vụ chuyển động, lại càng khiến cho những lão quái trong tinh vực lục giai chú ý. Nhưng vừa thấy tốc độ của Vương Lâm thì cho dù là lão quái có thần thông cũng đều chấn động tâm thần, lập tức lui ra phía sau, không dám ngăn cản Vương Lâm đi tới, tùy ý để cho hắn xuyên qua tinh không bên ngoài đại lục. Trong tu chân giới, tu vi là đại biểu cho hết thảy, cường giả nhất định được tôn trọng. Mà giờ phút này Vương Lâm thể hiện ra tốc độ đã đủ để chứng minh chỗ cường đại của hắn. Nhất là dưới tốc độ này, thần thức của người khác căn bản không thể tập trung, càng không thể thấy rõ tu vi của hắn. Do đó ôm nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tốt nhất là không để ý đến hắn. Nếu không phải là Vương Lâm thì trong tinh vực lục giai này chẳng có kẻ nào dám kiêu ngạo phi hành như thế, nếu không đi vòng quanh để tránh các đại lục của các tông phái thì tất nhiên sẽ bị ngăn trở, thậm chí sẽ phải lo mất mạng. Từ tinh vực lục giai tới tinh vực bát giai, dù lấy tốc độ của Vương Lâm thì cũng rất lâu mới tới nơi. Nếu mà hắn lại còn cố kỵ các tông phái dọc đường mà phi hành quanh quẩn thì càng tốn thời gian nhiều hơn. Cho nên Vương Lâm đơn giản là cứ kiêu ngạo mà phi hành, đi thẳng một đường, mặc kệ là phía trước có đại lục gì, có tông phái nào cũng không thể khiến hắn đi vòng. Đoạn đường này không có bất kỳ một tu sĩ nào có can đảm ra quấy nhiễu hắn. Nhưng có một vài lão quái đi ra theo sau xa xa, tốc độ tuy kém Vương Lâm nhưng vẫn theo sau, hiển nhiên là muốn tìm hiểu tại sao một tu sĩ đại thần thông lại tới tinh vực lục giai này làm gì. Trong tinh vực lục giai đi gần mười ngày, Vương Lâm xuyên qua vô số tông phái, dần dần tới phòng tuyến tinh vực thất giai phong tỏa. Hễ là ngoài vùng tinh vực lục giai bị phong tỏa này thì đều rất hiếm khi gặp tu sĩ. Vương Lâm nhìn về phía phạm vi thất giai tinh vực, nơi đó lóe lên một mảnh u quang, hợp thành một đại trận khổng lồ, ngăn cản tất cả tu sĩ tiến vào, trừ phi là có ngọc giản thông hành, nếu không người xông vào chưa nói có thể phá tan trận pháp hay không, lại sẽ gặp phải tu sĩ tông phái thất giai phòng ngự trận pháp ra tay chém giết. Thần sắc Vương Lâm như thường. Hắn hiển nhiên là không có ngọc giản thông hành, nhưng tốc độ không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, lao thẳng vào đại trận phong tỏa tinh vực thất giai! Phía sau hắn xa xa cũng có hơn mười lão quái của tinh vực lục giai. Bọn họ không có tốc độ như Vương Lâm nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được ba động ở phía trước. Từ lúc Vương Lâm tiến sát tới bờ thất giai tinh vực, thần sắc bọn họ trở nên cổ quái, cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Hiển nhiên là lão quái này chỉ trở về tinh vực tương ứng của hắn mà thôi, tuy rằng kỳ quái là không biết vì sao lại không dùng truyền tống trận của tông phái nhưng cũng không có gì đáng suy nghĩ. Nhưng khi bọn hộ chuẩn bị rời đi thì trong nháy mắt đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía trước. Trong tinh vụ hư vô, cả đám người đều cảm nhận được người này tốc độ một đường không những không giảm mà lại còn nhanh hơn! Đám lão quái này hiển nhiên tâm trí hơn người, liếc mắt là có thể nhận ra đối phương không có ngọc giản thông hành mà định xông qua trận pháp! Chuyện này khiến đám lão quái phấn chấn hẳn lên. Chuyện náo nhiệt thế này hiển nhiên là họ muốn xem tận mắt, quyết không thể bỏ qua: - Chuyện này không ngờ đi có mấy ngày lại có thể xem người ta phá trận! Uy nghiêm của tinh vực thất giai đã rất lâu rồi chưa có người nào có dũng khí khiêu khích, lại càng không nói tới người có gan xông vào đại trận phong tỏa! Thần sắc Vương Lâm như thường, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách tới đại trận phong tỏa thất giai tinh vực càng lúc càng gần! Từ xa có thể nhìn thấy như một đạo lưu tinh, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được ầm ầm lao thẳng tới đại trận. Các tu sĩ trông coi đại trận của thất giai tinh vực đều nhìn thấy cảnh này. Ầm một tiếng, Vương Lâm đã đánh thẳng vào đại trận. Những tiếng ầm ầm vang vọng kinh thiên động địa, quanh quẩn khắp tinh không làm xáo động cả tinh vụ. Chỉ thấy đại trận khổng lồ kia lóe lên u quang kịch liệt, lại có những tiếng răng rắc liên tục truyền ra. Trong thời gian ngắn, một tiếng nổ ầm ầm lại vang lên. Trên đại trận xuất hiện vô số khe nứt, với tốc độ cực nhanh lan ra, đảo mắt một cái đã thành dàng như mạng nhện, cuối cùng ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ, dưới luông lực lượng kinh thiên đánh vào kia liền bị thổi ra bốn phía. Thân ảnh Vương Lâm tới đây cũng không dừng lại chút nào, phá tan đại trận xong liền xé gió lao đi, phóng vút về phía xa, xuyên qua những tu sĩ trông coi đại trận đang trừng mắt há mồm mang theo một cỗ khí thế khiến tâm thần người ta kịch chấn, khiến bọn họ theo tiềm thức phải nhanh chóng lui ra, trơ mắt nhìn Vương Lâm rời đi, không có bất kỳ phản ứng gì, ngay cả một câu nói cũng không dám thốt lên. Những lão quái ở lục giai tinh vực giờ phút này cũng đã đứng ngây ra. Dù là trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng chính thức chứng kiến cảnh tượng đó vẫn khiến tâm thần họ chấn động. nhìn u quang lóe lên rồi đại trận phòng tỏa sụp đổ, những lão quái này lập tức cười rộ lên. - Người này quả nhiên là lão quái đã đạt tới thiên nhân suy. Nếu không thì quả quyết không thể nào phá vỡ đại trận như vậy! - Việc này chả quan hệ gì với ta, cứ đợi xem các tông phái của thất giai tinh vực xử lý chuyện này thế nào đi, thú vị!! - Tính cách của lão quái này đúng là hỉ nộ vô thường, không đi truyền tống trận mà ngược lại đi phá trận xông qua, hiển nhiên là không thèm coi thất giai tinh vực vào đâu. Bước vào tinh vực thất giai, tốc độ Vương Lâm lại càng nhanh hơn, quét ngang qua tinh vực. Chỉ cần qua thất giai tinh vực là có thể tới bát giai. Vị trí của Phong Tiên giới chính là ở nơi đó! Chẳng qua thất giai tinh vực cao thủ đông đảo, hiển nhiên là vượt xa lục giai. Đoạn đường này Vương Lâm phóng nhanh đi, lao thẳng qua tinh không nhưng ngay khi hắn mới tới gần thì lập tức bốn luồng khí tức Toái Niết điên cuồng tuôn ra. Bốn cổ khí tức này mang theo thần thức ngăn cản phía trước, muốn lưu Vương Lâm lại: - Đạo hữu phương nào xông vào tông phái chúng ta, chẳng lẽ muốn rời đi như vậy sao! Thần niệm âm hàn vang vọng, lập tức bốn đạo thần thức liền lao thẳng đến Vương Lâm. Vương Lâm do dù thương thế chưa lành nhưng bốn đạo thần thức của tu sĩ Toái Niết muốn lưu ha lại là không có khả năng. Thần sắc hắn bình tĩnh, vung tay phải lên phía trước. Đột nhiên có một chưởng ấn thật lớn biến ảo ra. Chưởng ấn này vô cùng khổng lồ, dường như có thể bao phủ cả đại lục! Trong nhát mắt khi nó xuất hiện, thiên địa nguyên lực điên cuồng ngưng tụ lại, không ngờ khiến cho cả tinh không run rẩy vặn vẹo. Một cổ thiên uy mênh mông trong nháy mắt phủ xuống thiên địa! Chưởng ấn này xuất hiện liền điên cuồng quét tới bốn đạo thần thức kia. - Dịch Linh Ấn!!! Thần thông tu sĩ! Bốn đạo thần thức kia lập tức lộ vẻ không tin, không chút do dự nhanh chóng lui lại tránh né. Nhưng chưởng ấn to lớn kia ầm ầm quét ngang, trực tiếp đánh thẳng lên bốn đạo thần thức này. Những tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang lên khắp thiên địa, hình thành một lực trùng kích điên cuồng tỏa ra bốn phía. Ngay cả đại lục của tông phái lúc này cũng chấn động mạnh mẽ, không ngờ dưới lực này cũng bị đánh bay đi trăm trượng. Chưởng ấn khổng lồ này ầm ầm đánh tới, không ngừng hấp thu thiên địa nguyên lực, càng lúc càng lớn, bên trong truyền ra khí tức càng kinh thiên động địa. Vương Lâm sau khi đánh ra chưởng ấn này liền lao đi. Có chưởng ấn này mở đường, hết thảy tinh vụ trong hư không đều bị đẩy dạt ra! Chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhanh tới khó tin. Vương Lâm sau khi rời đi, trong tông phái trên đại lục vừa bị đánh bay đi trăm trượng kia, từ bốn lầu các ở bốn phía đông tây nam bắc có bốn lão giả đang ngồi, toàn bộ đều phun ra một ngụm máu tươi, mở to hai mắt, lộ vẻ khiếp sợ vô cùng, đồng thời bay ra đứng trên bầu trời nhìn hướng Vương Lâm biến mất ở xa xa, vẫn còn cảm nhận được thiên địa nguyên lực ở nơi đó đang ầm ầm nổ tung và điên cuồng ngưng tụ. Bọn họ khiếp sợ Dịch Linh Ấn nọ, hoảng sợ vì người có tu vi thần thông thi triển Dịch Linh Ấn! Người này mạnh đủ để quét ngang thất giai tinh vực! - Cũng may mà mình không có trêu chọc quá tới hắn, cũng chưa lộ ra sát khí, chỉ là muốn lưu lại mà thôi...một chưởng kia tuy làm mình bị thương nhưng người này rõ ràng không muốn tốn sức vô ích, nếu không thì... Bốn người nhìn nhau một chút, cũng hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên sự sợ hãi. Dịch Linh Ấn mở đường mang tiếng động ầm ầm kinh thiên động địa. Thiên địa nguyên lực vô tận điên cuồng bị hút vào trong đó, khiến chưởng ấn càng lúc càng lớn. Nếu đổi lại là một trăm năm trước thì Vương Lâm đã không thể điều khiển nó được nữa. Tuy nhiên lúc này hắn vẫn còn thừa sức. Hắn ở phía sau chưởng ấn, một đoạn đường phóng đi, ở phía trước xuất hiện một cái bóng, hóa ra là một đại lục hoang dã. Ầm một tiếng, chưởng ấn đánh thẳng lên đại lục nọ. Đại lục này chấn động, lập tức xuất hiện vô số khe nứt, cuối cùng bị chưởng ấn xuyên qua! Đại lục này bị phân thành hai! Uy lực thế này thì trong thất giai tinh vực ai có gan cản trở. Thường thường những người từ xa thấy tông phái mình có khả năng cản đường đều huy động cả tông phái ra liều mạng dùng toàn lực đẩy đại lục dời đi mấy ngàn trượng mà nhường đường cho hắn! Dùng thời gian gần mười ngày, có Dịch Linh Ấn mở đường, Vương Lâm dần dần tới được tinh vực bát giai!