Chương 1372: Tư Mặc Tử Tới Rồi.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:46

Trong nháy mắt khi lão giả của Ám Hạt Tộc xuất ra Viêm hỏa dị tinh này thì Vương Lâm đã lập tức nhận ra vật ấy. Chính xác mà nói, Vương Lâm đã từng dùng nó chữa thương mấy năm. Tại Chu Tước Thánh Tông trong liên minh Tinh Vực, ở sâu trong mảnh tinh không bị thiêu đốt, lơ lửng một hòn đá màu trắng rất lớn. Đó chính là nơi Chu Tước lão Thánh Tông ngồi. Vật được gọi là Viêm hỏa dị tinh tại Điên Lạc rõ ràng là thứ giống hệt như hòn đá mà Chu Tước Thánh Hoàng ngồi! - Chẳng lẽ Điên Lạc đại đế này có liên quan tới Chu Tước Thánh Tông... Đối với Chu Tước Thánh Tông Vương Lâm có cảm tình nhiều lắm. Nhưng Chu Tước lão Thánh Hoàng có ơn tái sinh đối với hắn. Cái ơn này quá to lớn, Vương Lâm cả đời này khó mà quên được. Nhất là việc lão Thánh Hoàng yên lặng nỗ lực mấy vạn năm lại càng khiến cho Vương Lâm kính trọng. Theo hắn thấy, lão Thánh Tông và chủ nhân phong giới là cùng một loại người. Một người thì thủ hộ Tứ Thánh Tông, một người thì thủ hộ toàn bộ giới nội. Nhìn thấy Viêm hỏa dị tinh này khiến cho vẻ mặt Vương Lâm lộ ra vẻ kích động. Hắn nghĩ tới lời nói của lão Thánh Hoàng trước khi qua đời nói với hắn. - Lão phu Lỗ Vân, sinh ra từ thời luyện khí thượng cổ, thuở nhỏ là một dược đồng bên cạnh Thánh Hoàng đời thứ tư, được Thánh Hoàng không chê mà truyền cho ta thuật luyện khí. Khi ta một ngàn ba trăm bảy mươi hai tuổi, luyện khí có chút thành tựu, đi theo thánh hoàng, chứng kiến một khắc huy hoàng của Chu Tước Thánh Tông... Năm lão phu mười vạn một ngàn bốn trăm sáu mươi tuổi, Hành Văn tộc từ giới ngoại tới, nhiễu loạn thiên địa, Chu Tước Thánh Tông chúng ra trợ giúp Tiên giới chiến phù văn! Sau trận chiến này, Thánh Hoàng đời thứ ba và thứ tư đều đi tới giới ngoại. Khi đó ta chỉ còn cách thay mặt Thánh Hoàng đời thứ năm! Ánh mắt Vương Lâm đặt trên Viêm hỏa dị tinh kia, đôi mắt lóe sáng. - Theo lời lão Thánh Hoàng năm đó, Thánh Hoàng đời thứ tư và đời thứ ba đều đi tới giới ngoại, kể từ đó không có chút tin tức gì...mà Điên Lạc đại đế lại có được vật của Chu Tước Thánh Tông...chẳng lẽ Thánh Hoàng đời thứ tư năm đó đã đi tới Điên Lạc này! Nhưng từ thời gian mà suy tính thì có hơi không đúng... Vương Lâm nén kích động trong lòng, chậm rãi suy tư nhưng vẫn không thể khẳng định, hồi lâu đành thở dài một hơi. - Việc này sớm muộn mình cũng sẽ biết, không ngờ là ở Điên Lạc này lại ẩn chứa bí mật như vậy...nếu nơi này là nơi Thánh Hoàng đời thứ tư dừng chân thì tốt, không chừng mình có thể ở nơi này khiến Chu Tước thức tỉnh lần thứ tư!! Từ thực hỏa quá độ tới hư hỏa, dẫn phát hết thảy nộ hỏa của địch nhân, khiến cho địch nhân tự thiêu mà chết! Như vậy thì dù là hỏa bổn nguyên còn chưa viên mãn nhưng uy lực so với hiện tại sẽ như trời với đất! Mà Viêm hỏa dị tinh này năm đó ta nhìn không thấy, nhưng hiện giờ lấy lực lượng Chu Tước ba lần thứ tỉnh của ta lại có thể thấy vậy này trong nháy mắt bộc phát lực lượng hủy diệt thiên địa! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải phất một cái liền thu Viêm hỏa dị tinh vào trong không gian trữ vật. Trong không gian trữ vật của hắn còn một tượng đá. Tượng đá này là thân thể Chu Tước lão Thánh Hoàng biến thành, vẫn duy trì động tác điểm vào mi tâm, lộ ra vẻ tang thương. Thần thức đảo qua bức tượng này, Vương Lâm trầm mặc trong chôc lát, lúc này mới đưa mắt nhìn về con rối bên người. Con rối này là một nam tử trung niên, đứng ngây ra đó không nhúc nhích. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nó, thần thức ầm ầm lan ra, trực tiếp bao phủ toàn thân con rối, dường như là vô số cây châm trong phút chốc xuyên thấu vào trong cơ thể nó. Thần thức Vương Lâm thong thả dung nhập, cẩn thận tìm tòi, muốn nhìn ra bí mật trong con rối này. Thời gian chậm rãi trôi đi, thần sắc hắn dần dần trở nên ngừng trọng hẳn lên. Trong cơ thể con rối này không có huyết nhục mà có những tinh thể kỳ dị. Tinh thể này dường như là một khối, vô cùng mềm mại, kết nối với nhau hình thành thân thể con rối này. Còn về phần não của con rối này cũng là do tinh thể tạo thành, chẳng qua lại cực kỳ cứng rắn, mơ hồ tỏa ra nguyên lực vô tận. Ở trong cơ thể con rối còn có một tầng ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng này cực kỳ cứng cỏi, thần thứ Vương Lâm vừa muốn dò xét lập tức bị ngăn cản ở bên ngoài. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, triển khai toàn bộ thần thức, hóa thành một cơn gió lốc ầm ầm đánh tới, phá vỡ thân thể con rối. Toàn bộ thần thức của hắn có thể hủy diệt hoàn toàn con rối này nhưng lại không có cách nào đột nhập vào tầng phòng hộ kia! Thậm chí vừa rồi nếu hắn không lập tức thu hồi thần thức thì tần phòng hộ ánh sáng đó sẽ lập tức nổ tung, khiến tất cả bí ẩn trong đó tan thành mây khói nhưng không cho thần thức của người ngoài tiến vào. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần sắc ngưng trọng, lộ ra vể trầm tư. - Con rối này ta cũng có hứng thú... Tay phải Vương Lâm chụp về hư không phía trước một cái, lập tức thân thể con rối bay tới rơi xuống cách người hắn ba thước, khiến cho tay phải hắn rất dễ dàng đặt trên ngực con rối này. Thần thức của hắn lại một lần nữa hiện lên, theo tay phải tiến vào trong cơ thể con rối, trong tích tắc đang muốn tiếp tục triển khai thì đột nhiên cả người hắn chấn động, khẽ kêu một tiếng. - Cơ thể con rối này không ngờ lại có kinh mạch!! Vương Lâm ở khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, thần thứ quét qua mới chú ý tới thứ mà vừa nãy không nhận ra. Trong cơ thể con rối này ngoài thứ thay thế huyết nhục kia, hắn còn thấy đuộc những kinh mạch hầu như đã ẩn đi và khô héo, rất khó phát hiện ra... - Chuyện này... Ánh mắt của Vương Lâm liên lục lóe lên, hít sâu một hơi, cẩn thận xem xét xong liền lộ ra vẻ khiếp sợ. - Đây không phải là con rối mà là tu sĩ! Đây là tu sĩ không biết dùng phương pháp gì tế luyện, sau đó nhưng tụ ra con rối này! Vương Lâm trầm mặc, nhìn con rối nọ. Bộ dáng con rối trơ trơ, không chút biểu cảm, hai mắt trống rỗng, không có bất cứ sinh cơ và linh tính gì. - Phương pháp thay thế huyết nhục bằng khối tinh thể kia cũng khiến mình cảm thấy quen thuộc, dường như là đã gặp ở địa phương nào rồi... Vương Lâm trầm ngâm một chút, ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán. - Bí ẩn của con rối này nằm ở tất cả trong tầng ánh sáng phòng hộ kia, chỉ có thể thấy rõ bên trong thì mới hiểu được! Thần thức Vương Lâm chợt động, lôi quang trong mắt hắn lóe lên, đột nhiên ầm ầm lao ra. Cả động phủ trong thời gian ngắn đã tràn ngập lôi quang, phát ra tiếng sấm vang trời, hướng về bốn phía khuếch tán đi. Chớp lóe liên hồi, sấm động kinh thiên, cũng theo mặt đất truyền đi, khiến cho tộc nhân Ám Hạt Tộc bên ngoài động phủ sắc mặt tái nhợt, đồng loạt nhìn về phía động phủ. Sau khi triển khai lôi đồ, tu vi Vương Lâm bạo tặng, thậm chí ngay cả thần thức cũng điên cuồng mạnh lên, hóa thành một cơn lốc cực mạnh trực tiếp nhảy vào trong cơ thể con rối, hướng về tầng phòng hộ kia oanh kích. Dưới sự va chạm này, một tiếng ầm vang bỗng nhiên nổi lên. Tầng phòng hộ ánh sáng trong cơ thể con rối không thể thừa nhận thần thức khổng lồ này lập tức sụp đổ. Nhưng trong nháy mắt khi nó sụp đổ, căn bản là khôg cho người ngoài cơ hội để nhìn rõ bên trong. Những thứ trong ánh sáng trong nháy mắt này cũng đồng loạt tan nát! Nhưng ngay trong tích tắc này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, quát khẽ: - Định! Một chữ định phát ra liền đình chỉ mọi thứ vận động trong thiên dịa, đình chỉ hết thảy biến hóa, khiến cho toàn thân con rối chấn động, hết thảy những gì trong cơ thể nó cũng đều dừng lại. Chỉ duy có màn ánh sáng kia là thoáng chậm lại một chút rồi trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, ầm một tiếng sụp đổ. Cùng lúc nó sụp đổ, thân thể con rối đang bị đình chỉ liền lập tức nổ tung, hình thành một lực xung kích đánh sâu vào trong ngọn núi này, đụng vào bốn cách tường phát ra tiếng chấn động ầm ầm. Ngọn núi chấn động, một lực lượng lớn bụi đất lóe lên. Nếu không có cấm chế Vương Lâm hạ trên ngọn núi thì nó đã sụp đổ trở thành một đống đổ nát, thậm chí cả tu chân tinh này cũng kịch liệt chấn động, xuất hiện khe nứt. Tu sĩ Ám Hạt Tộc bốn phía sợ hãi nhìn động phủ, hoàn toàn yên lặng. Lão giả Ám Hạt Tộc cười khổ. Hắn từ lực lượng trùng kích này có thể cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Hắn biết là con rối của Ám Hạt Tộc hẳn là đã bị hủy rồi. Trong động phủ bụi đất tràn ngập, dần dần tiêu tán. Vương Lâm vẫn đứng ở đó, ánh mắt sáng ngời. Trong nháy mắt khi Định thân thuật của hắn đình chỉ tầng ánh sáng phòng hộ, dù là thời gian ngắn ngủi nhưng lại khiến hắn nhìn ra chút dấu vết trong đó! Hắn thấy được bên trong đó lơ lửng một bình thường! Bề ngoài của nguyên thần này giống hệt như con rối! Chỉ dựa vào điều đó khiến Vương Lâm có thể khẳng định, con rối này chính là tu sĩ! Cũng trong nháy mắt khi con rối sụp đổ, khối tinh thể thay thế huyết nhục trong thân thể nó tan nát nhưng trong não Vương Lâm lại như có một tia chớp lóe lên, hoàn toàn nhớ lại! Hắn ở trong vùng đất Yêu Linh ở Liên Minh Tinh Vực đã từng gặp một cái đầu lâu của Cổ Thần, trên miệng vết thương cũng lưu lại một chút tinh thể. Thứ tinh thể này cực kỳ giống với tinh thể thay thế huyết nhục của con rối này! Thậm chí trong không gian trữ vật của Vương Lâm hiện giờ vẫn còn một bình nhỏ, trong đó có chứa tinh thể lưu lại trên vết thương ở đầu Cổ Thần kia! Mơ hồ Vương Lâm nảy ra một số ý nghĩ nhưng vẫn còn rất rối rắm, chưa kết nối được. - Điên Lạc đại đế...người này rốt cục là ai?? Vương Lâm trầm mặc, thân thể tiến về phía trước, bước từng bước một. Đại môn của động phủ ầm ầm mở ra. Thân thể hắn từ trong đó đi ra. - Kiệt trưởng lão, dẫn đường đi tới tu chân tinh của trưởng lão Lạc Sinh hội sinh sống gần nhất! Thân thể Vương Lâm bước vào hư không một cái, trong nháy mắt khi lời nói phát ra, lão giả của Ám Hạt Tộc vội vàng cung kính vâng dạ, thân thể bay lên dẫn đường. Mà ngay trong lúc này, ở bên ngoài Điên Lạc, trong tinh không có một mảng sóng gợn hiện ra. Từ trong đó đi ra một nam tử trung niên. Người này chính là kẻ đuổi giết Vương Lâm, Tư Mặc Tử. Ánh mắt hắn âm trầm, lộ ra ánh sáng kỳ dị, tu vi cường hẵn vờn quanh thân thể, nhìn về khoảng tinh không chịu sự điều khiển của Trường Tôn hội ở phía trước. - Vân Lạc đại ti đã tính hắn trốn tại Điên Lạc này...Nơi này long xà hỗn tạp, cần phải cẩn thận làm việc...nhưng may mắn là năm đó ta đã từng sinh sống ở đây, cùng với trưởng lão thứ chín – Tộc trưởng Long Giáp tộc có quen biết, mượn thân phận Long Giáp Tộc cũng không ngại! Tư Mặc Tử trầm ngâm, thân thể nhoáng một cái lao về phía trước, thẳng hướng Điên Lạc mà tiến tới. - Phải tìm hắn nhanh một chút, bất luận sinh tử mà sưu hồn, thu lại bí mật dẫn động hương hỏa của hắn!