- Người từ bên ngoài tới, rời khỏi nơi này ngay!
Một âm thanh không rõ là nam hay nữ từ trong miệng của một sinh vật truyền ra, mang theo từng đợt tiếng vang.
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn mang. Những sinh vật kỳ dị này mỗi tên đều có tu vi tương đương Nguyên Anh kỳ. Hắn không có thời gian cùng bọn chúng so đo, chẳng nói một lời liều vỗ túi trữ vật Thập Ức Tôn Hồn Phiên liền xuất hiện trong tay.
- Hồn, tán!
Vương Lâm quát khẽ.
Lập tức một đám hồn phách liền từ Hồn Phiên gào thét bay ra. Hồn phách trong Hồn Phiên chỉ còn lại sáu triệu, chủ hồn kể cả Độn Thiên là có hai mươi sáu cái.
Những hồn phách này nếu dung hợp không thể hình thành hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ, ngay cả Vấn Đỉnh trung kỳ cũng không được, chỉ có thể hình thành hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ đã là may mắn.
Vương Lâm biết rõ chuyện này phải giải quyết nhanh gọn, quyết không được dây dưa, cho nên vừa ra tay đã xuất ra Hồn Phiên.
- Dung!
Vương Lâm quát khẽ.
Năm triệu hồn phách và hơn mười chủ hồn ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm quát liền hợp lại, tản mát ra uy áp của hồn phách Vấn Đỉnh kỳ.
Hồn phách này vừa xuất hiện nhất thời cả tầng thứ năm ầm ầm rung chuyển.
Những chủ hồn còn lại xoay quanh thân thể Vương Lâm, từng trận gào thét thê lương truyền ra.
Vương Lâm biết hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh này không thể tồn tại lâu, vì vậy lập tức quát: - Sát!
Đôi mắt của hồn phách Vấn Đỉnh kỳ kia lóe sáng, thân thể nhoáng lên, tay phải tùy ý vung về phía trước một cái. Lập tức mặt đất ầm ầm chấn động, trong chớp mắt như bị một lưỡi hái vô hình quét qua, vỡ vụn thành từng mảnh.
Vương Lâm không chút do dự, thân thể nhoáng lên, hướng về phía Luân Hồi thụ, tay phải điểm một cái. Lập tức những hồn phách đang xoay quanh người hắn gào thét lao ra, hướng thẳng về phía Luân Hồi thụ. Luân Hồi thụ lập tức tan nát, bat diệp Thuật Chú Sư trên đó phun một ngụm máu tươi, mất mạng.
Cả quá trình này liên tục diễn ra. Vương Lâm mang theo hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh kỳ kia và Thập Ức Tôn Hồn Phiên quét ngang tầng năm. Hai Thuật Chú Sư còn lại đang chữa thương cũng bị hắn giết sạch, cắt đầu, luyện hóa huyết nhục, thu lấy phù văn trên đầu chúng.
Đối với Tiên Di tộc, Vương Lâm ngay cả nửa điểm hảo cảm cũng không có. Tốc độ hắn cực nhanh, trực tiếp tiến vào tầng sáu. Ở nơi này hắn giống như hóa thành ác ma, chỉ cần gặp Tiên Di tộc là lập tức hạ sát.
Mục tiêu của hắn chỉ là Luân Hồi thụ. Tại tầng thứ sáu Luân Hồi thụ có ba cây. Dưới uy lực của hồn phách tu vi Vấn Đỉnh kỳ, ba Thuật Chú Sư đang chữa thương ở tầng sáu đều tử vong.
Vương Lâm lấy thế như chẻ tre tiến thẳng qua tầng bảy, tầng tám, cuối cùng xuống tới tận tầng thứ mười.
Ở đây hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh kỳ kia lại tách ra, trở thành những hồn phách suy yếu, bay vào trong Hồn Phiên, không thể tiếp tục gọi ra.
Hồn Phiên bị Vương Lâm thu hồi. Hồn Phiên này Vương Lâm đã cẩn thận nghiên cứu qua. Hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh kỳ tuy rằng cường đại nhưng đáng tiếc thời gian sử dụng quá ngắn, hơn nữa lại do ngưng tụ hồn phách mà thành, so với tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ chính thức vẫn có chênh lệch.
Mặt khác mỗi lần ngưng tụ lại gây tổn hại rất lớn cho hồn phách, phải tốn thời gian rất lâu mới khôi phục lại được. Đây cũng là nguyên nhân năm đó Độn Thiên không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì cũng chỉ ngưng hóa để chấn nhiếp địch nhân, không để cho hồn phách có tu vi Vấn Đỉnh kỳ này ra tay.
Suốt chặng đường vừa qua, tổng cộng Vương Lâm đã giết chết mười chín bát diệp Thuật Chú Sư. Những người này đều đã bị thương nên mới bị Vương Lâm dễ dàng giết chết, có thể nói là chết không nhắm mắt. Tất cả các tầng hắn vừa đi qua cũng có thứ thực vật kỳ dị kia phòng ngư.
Nếu Vương Lâm không có hồn phách Vấn Đỉnh kỳ kia thì hẳn là hắn sẽ phải dừng lại ở tầng sáu, không thể đi tiếp.
Dù sao Tiên Di tộc cũng không thể ngờ lại có tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ có thể tiến vào trong sào huyệt của họ.
Trên Chu Tước tinh tu sĩ có tu vi Vấn Đỉnh không kể Vân Tước Tử thì chỉ còn có ba người: Chu Tước Tử ở Chu Tước sơn, Sở Vân Phi đã bị bức phải rời khỏi Chu Tước tinh và một vị Vấn Đỉnh kỳ bị trọng thương đang dưỡng thương tại một nơi bí ẩn.
Vì vậy nếu không gặp phải tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ, sự phòng thủ của Tiên Di tộc có thể nói là tuyệt đối vững chắc.
Từ tầng thứ sáu tới tầng thứ mười, Vương Lâm thu hoạch rất nhiều. Đầu lâu của mấy người này Vương Lâm không biết tác dụng, nhưng hắn không thể ngờ linh thạch do Tiên Di tộc cất giữ lại nhiều như vậy. Theo lý mà nói, Tiên Di tộc tựa hồ không dùng tới linh thạch. Bọn họ sử dụng chính là lực lượng của phù văn, do hấp thu yêu thú mà thành. Linh lực trong linh thạch đối với bọn họ vô dụng.
Tuy nói linh thạch đối với Vương Lâm mà nói đã không còn nhiều tác dụng nhưng thứ này được tu sĩ dùng thay tiền, hiển nhiên có càng nhiều càng tốt. Suốt cả đoạn đường trên, số lượng linh thạch Vương Lâm cướp được cũng đủ so sánh với số lượng một tông phái ngàn năm ở tứ cấp tu chân quốc dành dụm được.
Chẳng qua so với linh thạch thì đầu lâu của bát diệp Thuật Chú Sư càng khiến Vương Lâm hứng thú. Hắn tuy không biết tác dụng của nó nhưng phù văn trên đầu lâu của mỗi người lại khác nhau. Thứ khí tức thượng cổ phát ra có thể nói là giống tu sĩ anh biến kỳ như đúc.
Vương Lâm có một loại cảm giác, đầu lâu này tuyệt không đơn giản, giá trị vượt xa linh thạch.
Cảm giác của hắn rất chuẩn xác. Tại Thiên Vận tinh, thứ tinh hoa của tu sĩ tu luyện theo hệ thống khác này có giá trị kinh người. Đầu lâu này là tinh hoa của Tiên Di tộc, có một loại bí thuật của thể ép phù văn trên đầu lâu ra, thu lấy lực lượng của nó.
Nếu là đầu lâu của cửu diệp Thuật Chú Sư thì giá trị lại càng cao hơn nữa.
Trong không gian có một số tinh cầu, có một số cư dân bản địa có những lực lượng kỳ dị, hoàn toàn bất đồng với tu sĩ. Những cư dân này đã bị tu chân liên minh để ý. Bọn không không hủy diệt những người này mà dùng một loại phương pháp nuôi dưỡng, sau đó giệt sát, đoạt lấy tinh hoa lực lượng.
Muốn nuôi dưỡng những chủng tộc khác, tất nhiên phải cấp cho chút thức ăn...
Hiện giờ Vương Lâm đã có tổng cộng mười chín cái đầu lâu. Hắn sau khi quan sát kỹ chúng xong liền đi tới cửa vào tầng thứ mười một, trở nên do dự.
Hắn không biết Tiên Di tộc tổng cộng có mấy tầng nhưng dọc đường, nếu không có hồn phách Vấn Đỉnh kỳ thì hắn đã không tới được nơi này. Đối với tầng thứ mười một, hắn quả thật không nắm chắc.
Chỉ là đứng ở chỗ này hắn có một loại cảm giác kỳ dị, giống như dưới đó đang có thứ gì đó kêu gọi hắn. Khóe miệng Vương Lâm lộ một nụ cười lạnh. Ánh mắt hắn lóe sáng, không vội vã đi xuống mà xuất ra một trận pháp trên mặt đất.
Trận pháp này chính là trận pháo hắn dùng để chống lại thiên phú thần thông của lão tổ Cự Ma tộc năm đó. Ngọc giản trước đây được Độn Thiên đưa cho từ trong tay hắn bay ra, hình thành một tòa truyền tống trận nhỏ.
Dễ dàng ẩn dấu giao động của trận pháp, Vương Lâm cho vào đó một mảnh tiên ngọc, sau đó nhìn về phía cửa vào tầng mười một. Bên trong tối đen như mực, từng trận khói đen tràn ra, khác hoàn toàn so với những tầng trước.
Tay phải Vương Lâm cầm tiên kiếm, ngưng tụ tiên lực, nhảy vào cái cửa động đó.
Động này không sâu, chẳng bao lâu Vương Lâm đã tới mặt đất, tiến vào tầng mười một!
Trong nháy mắt khi tiến vào nơi này, sắc mặt Vương Lâm lập tức trở nên cổ quái.
Tầng thứ mười một này không lớn, mặt đất đầy những khe nứt. Những cái khe ấy hợp lại thành một phù văn kỳ dị. Một thứ chất lỏng màu đỏ lưu động trong đó, dưới ảnh mắt Vương Lâm, thứ chất lỏng đó đỏ như máu.
Đồng thời thứ khí lạnh từ mặt đất bốc lên. Hiển nhiên nơi này là nơi âm hàn.
Ở giữa trung tâm của phù văn có một nữ tử toàn thân xích lõa đang lơ lửng giữa không trung. Thân thể nàng không có gió mà vẫn tự chuyển động, tràn ngập cảm giác yêu dị.
Dáng người nữ tử này rất hấp dẫn, cực kỳ hoàn mỹ, toàn thân trắng nõn không có bất cứ phù văn nào, chỉ có trên trán lóe lên phù văn cửu diệp.
Dung mạo nữ tử này cực kỳ mỹ lệ, cả đời Vương Lâm ngoài tiên thi ra thì chỉ có Liễu Mi mới có thể so sánh với nữ tử này. Hắn không nhận ra nàng, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy nàng hắn liền có một cảm giác rất quen thuộc.
Phía trên nữ tử này có mở một bức tranh, bên trong có chín điểm sáng, vờn quanh tạo thành một vòng tròn.
Hắc khí nhè nhẹ từ trong bức tranh bay ra, chui vào mi tâm của nàng.
Vừa nhìn tới bức tranh đó, trong nháy mắt nội tâm Vương Lâm chấn động. Bức tranh này hắn trông rất quen, giống y hệt bức tranh không thể điều khiển đang ở trong túi trữ vật của hắn.
Lúc này những phù văn đỏ như máu trên mặt đất đột nhiên bay lên. Nữ tử giữa không trung lông mày run lên, chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt của nàng sáng ngời, mang theo một tia sáng xanh, trong cực kỳ động lòng người. Ngoài ra trong đó còn có một tia sáng yêu dị, khiến cho người ta nhìn vào đầu óc liền mê mẩn.
Vừa nhìn thấy ánh mắt nữ tử này, trong lòng Vương Lâm lại chấn động. Hắn cuối cùng đã nghĩ ra vì sao nữ tử này là quen thuộc tới vậy
Kiếm tiên trong tay Vương Lâm lúc này phát ra từng tiếng ngân réo rắt. Kiếm hồn Hứa Quốc Lập biến ảo ra, nhìn chằm chằm vào nàng, miệng lẩm bẩm:
- Tiên tử tiểu muội muội...
- Cám ơn ngươi đã mang một tia ý cảnh do tàn hồn mà năm đó khi hóa thành tu sĩ ta bị mất đưa trở lại đây...