Chương 1999: Biển

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:25:21

Trên Tiên Cương đại lục, bảy mươi hai châu của Tiên Tộc chiếm hơn năm phần của Tiên Cương, còn gần năm phần còn lại là ba mươi sáu quận của Cổ Tộc. Còn có một phần phạm vi là biển cả vô tận được Tiên Tộc và Cổ Tộc cùng chia sẻ. Vùng biển này là vùng biển lớn nhất trên Tiên Cương, quanh năm sóng gió dữ dội, sương mù che phủ bầu trời, phàm nhân không thể vượt qua. Ngay cả tu sĩ nếu không phải là hạng người có tu vi cực cao thì hoàn toàn không thể vượt qua vùng biển rộng lớn này. Vùng biển này đã trở thành một vách ngăn thiên nhiên khiến cho Tiên Cổ rất khó qua lại lẫn nhau. Tiếp giáp với vùng biển này là Bắc Châu của Tiên Tộc. Ở bên trong vùng đất quanh năm đóng băng này có một châu tận cùng phía bắc của Bắc Châu, tên là Hàn Châu. Châu này không lớn, gần như toàn bộ đều tràn ngập là tuyết. Tu sĩ sinh sống trên châu này phần lớn đều đã quen với thời tiết và khí hậu như vậy. Những công pháp mà họ tu luyện cũng đều là loại băng hàn. Nơi này phàm nhân rất thưa thớt, càng về phía bắc lại càng ít người hơn. Ở phía bắc của châu này là một vùng biển rộng mênh mông, nếu từ bên trên nhìn xuống Hàn Châu này thì có thể nhìn thấy rõ ràng cả Hàn Châu này giống như là một khối băng rất lớn, lơ lửng ở bên bờ biển kia, bị nước biển hàng ngày xâm lấn, nhưng thủy chung cũng không thể hòa tan được. Thậm chí trong vùng biển nơi tiếp giáp với châu này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một vài tầng băng ngưng tụ, ở trong nước biển trôi lơ lửng ra xa. Ở bốn phía chỗ tiếp giáp này, ở trong phạm vi trăm vạn dặm không có một sinh linh nào, ngay cả tu sĩ cũng rất hãn hữu đi tới nơi này. Bởi vì hàn khí nơi đây thật sự rất mãnh liệt, tu sĩ cũng chỉ có thân thể máu thịt, ở nơi này máu ở trong cơ thể cũng đều phải hóa thành nước đá, không thể sống quá lâu. Gió tuyết nức nở, gào thét tràn ngập trong thiên địa, khiến cho những bông tuyết như đám lông ngồng kia sau khi bị cuốn bay cao lên, lại chậm rãi theo gió tản đi. rơi trên mặt đất. Dưới bầu trời đầy gió tuyết, trên vùng đất rộng mênh mông này, dần dần có ba bóng người ở trên mặt đất tuyết đằng xa từng bước đi tới. Trong ba người này, một người toàn thân mặc áo tơi, tóc trên đầu bạc trắng, giữa những sợi tóc còn xen kẽ một vài bông tuyết, trên áo tơi cũng bị một lớp tuyết dày bao phủ. Theo bước đi của hắn, tuyết tróc ra rơi xuống, nhưng lại có tuyết mới phủ lên. Hai người ở phía sau, một người thoạt nhìn như một lão già, nhưng nhìn kỹ có vẻ như là một nam tử trung niên. Nam tử này trên đầu đầy tuyết trắng xóa, thân thể rét run lên, hai tay đặt ở hai bên mép, không ngừng thở ra khí trắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía người ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự ghen ghét. Ở trên vai nam tử này còn có một con rắn nhỏ, nhưng hình dạng của con rắn này lại giống như rồng, lúc này lười biếng nằm ở đó, mỗi khi phát hiện ra nam tử kia sắp đông cứng lại liền thở ra một hơi, khiến cho nam tử này có thể kiên trì gắng gượng. Người cuối cùng là một đại hán, nói một cách chính xác có lẽ hắn không phải là một đại hán. Mà là một thanh niên gầy yếu, sau khi khoác lên một tầng áo bông thoạt nhìn cực kỳ to béo. Hắn bước đi nghênh ngang, sau khi giẫm sâu vào trong tuyết lại phải cổ sức giơ chân lên. Nơi này rất lạnh, nhưng trên trán thanh niên kia không ngờ lại có mồ hôi tỏa ra từng trận bạch khí, thoạt nhìn rất thú vị. Âm thanh giẫm lên tuyết loạt xoạt bị tiếng gió nức nở át đi, không thể truyền ra, chỉ có thể nhìn thấy ba hàng dấu chân rất nhanh biến mất, không thể tồn tại dưới cơn gió tuyết quá lâu đã bị xóa đi, chỉ có tiếng người thỉnh thoảng lại vang vọng truyền ra, giống như không thể bị át đi. Cũng may là Hứa gia gia ngươi thông minh, ở trong động phủ giới cũng vậy, mà ở trên Tiên Cương đại lục này cũng thế. Lưu Kim Bưu. Tên tiểu tử nhà ngươi so với Hứa gia gia ngươi còn lâu mới theo được! Thanh niên mặc tầng tầng lớp lớp áo bông dày kia vẻ mặt đắc ý, lau mồ hôi trên trán một cách rất phô trương. Nóng quá, trời đúng là quá nóng, không thể chịu được, nóng quá rồi. Kim Bưu à, ngươi không nóng sao, tại sao ta lại nóng như vậy chứ. Nam tử bên cạnh kia chính là Lưu Kim Bưu. Hắn hung hăng nhìn Hứa Lập Quốc, đang định nói lại, nhưng vì có gió lạnh thổi tới nên lập tức lạnh run lên, ngay cả sắc mặt cũng có chút xanh xao. Ôi, Kim Bưu à, trời nóng thật, sao ngươi lại run lên như vậy, chẳng lẽ ngươi lạnh sao. Ôi, đừng giả bộ nữa, không có ích gì đâu, ngươi không lừa được ta đâu. Hứa gia gia ngươi mấy năm nay ở trong Tổ Thành, có cái gì là chưa từng nhìn thấy, bảo bối cũng tìm được không ít, còn có Tiểu Đào Hoa, Tiểu Đào Hồng, Tiểu Đào Lam hầu hạ bên giường, sung sướng biết bao. Kim Bưu à, mấy năm nay ngươi sống như thế nào vậy. Hứa Lập Quốc làm ra vẻ như có ý tốt, nhưng vẻ đắc ý trong mắt cũng đối lập hẳn với vẻ mặt. Khiến cho Lưu Kim Bưu gần như muốn xông tới liều mạng. Ôi, nhiều quần áo quá, trời cũng nóng quá, Lưu Kim Bưu à, hình như ngươi thật sự rất lạnh hả. Không sao, Hứa gia gia ngươi là huynh đệ tốt của ngươi, ta sẽ cho ngươi Ngay khi Lưu Kim Bưu sau khi sửng sốt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Hứa Lập Quốc liền cười ha hả, lại mở miệng nói. Ta sẽ giới thiệu cho ngươi biết về giá trị của những bộ quần áo này, sau khi ngươi nghe xong hãy tưởng tượng một chút, nói không chừng sẽ không thấy lạnh nữa, ngươi không phải có thuật lừa đảo sao, chuyên lừa gạt chính mình sao, nói với bản thân là ngươi đang mặc trên người vô số quần áo ấm của Hứa Lập Quốc cũng đâu phải là không được! Bộ dạng của Hứa Lập Quốc rất cảm khái, hắn vuốt quần áo trên người, lắc lắc đầu. Bộ quần áo này chính là một vật chí bảo. Dùng thiên miên để làm ra, có thể tự sinh ra khí tức ấm áp, là vật Hứa gia gia ta đã đoạt được của Trần gia! Cái áo bông này cũng là vật chí bảo. Mặc trên người giống như là đang ôm một đống lửa, là Hứa gia gia ngươi đã giật dây Vương gia đoạt được từ Triệu gia! Cái này... Cái này... Còn có cái này... Hứa Lập Quốc lần lượt giới thiệu, chưa kịp nói xong, Lưu Kim Bưu kia gào to lên một tiếng. - Hứa Lập Quốc! Gọi Hứa gia gia ngươi có chuyện gì? ở trước mặt chủ nhân chẳng lẽ muốn ăn cướp hay sao. - Được, tới đi, tiểu Bưu nhà ngươi cũng to gan thật! Hứa Lập Quốc trừng mắt, lập tức cởi áo, nhưng hắn mặc quần áo quá dày, lại mặc quá nhiều, một lúc không thể cởi hết được. - Chủ nhân ngươi xem hắn... ta... ta... Sau khi Lưu Kim Bưu gào lên với Hứa Lập Quốc, lập tức nhìn về phía Vương Lâm đang ở phía trước không để ý tới bọn họ chút nào, bắt đầu cầu khẩn. Chủ nhân không nên để ý tới hắn, là chính hắn muốn rèn luyện thân thể, đề cao tu vi. Chủ nhân người cứ đi thong thả, tuyết rơi dày lắm, không cần phải lo cho chúng ta không sao, không sao, tiểu Hứa tử có thể tự mình xử lý được. Hứa Lập Quốc vội vàng mang theo vẻ mặt a dua, chạy nhanh tới phía sau Vương Lâm, đi ở một bên nâng tay lên bóp vai Vương Lâm, còn quay đầu lại, trong lúc đắc ý trợn mắt hung hăng nhìn Lưu Kim Bưu vài lần. Muốn đoạt địa vị trong lòng chủ nhân với Hứa gia gia ngươi hả, tiên tiểu Bưu tử nhà ngươi còn chưa đủ tư cách. Khi Hứa gia gia ngươi đi theo chủ nhân thì tên tiểu tử ngươi vẫn còn không biết đang lang thang ở nơi nào! Hứa Lập Quốc truyền ra thần niệm. - Ngươi... Ta làm sao, chính ta đã kiến nghị với chủ nhân là hai người chúng ta tu vi không đủ, tốt nhất là ở Bắc Châu lạnh như băng này dựa vào tu vi của mình mà đi qua, như vậy chẳng những có thể khiến cho ý chí của bản thân thêm kiên cường, mà còn có thể không ngừng vận chuyển tu vi, nâng cao hơn một chút, đó cũng là một chuyện tốt! Là ta nói đấy, vậy thì làm sao! Hứa Lập Quốc ta tu vi không cao như ngươi, không có con ngu long kia hồ trợ, ta sợ bị lạnh, ta mặc áo bông vào thì ngươi tức cái gì hả, nếu ngươi có áo bông thì ngươi cũng mặc thôi. Hứa Lập Quốc hừ một tiếng. Nhìn hai người này còn muốn tiếp tục đấu khấu, Vương Lâm nhíu mày. Dọc đường đi tới đây, từ sau khi hai người xuất hiện, thủy chung vẫn không ngừng đấu khẩu với nhau. Được, Lưu Kim Bưu. Nếu ngươi không kiên trì được, thì ta có thể thu ngươi vào trong Không Gian Trữ Vật. Vương Lâm dừng chân lại quay đầu nhìn về phía Lưu Kim Bưu đang lạnh run kia. Quyết không thể để Hứa Lập Quốc có cơ hội ở lại một mình với chủ nhân, người này không chừng sẽ nói xấu ta! Lưu Kim Bưu cắn răng, lập tức lắc đầu. - Chủ nhân, ta ta còn có thể chịu được! Thân thể Lưu Kim Bưu lên, ngay cả thanh âm của hắn cũng run rẩy. - Hứa Lập Quốc, ngươi đưa một vài bộ quần áo cho Lưu Kim Bưu. Đối với tâm tư của hai người này, Vương Lâm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Hắn xoay người đi về phía đằng xa. Hứa Lập Quốc miễn cưỡng cởi một vài tấm áo bông ném cho Lưu Kim Bưu. Lưu Kim Bưu vội vàng mặc vào, hai người lại một lần nữa trừng mắt hung tợn nhìn nhau, mắng chửi nhau vài câu, rồi lập tức đuổi theo Vương Lâm. Thời gian trôi qua. Vương Lâm không hề sốt ruột, chậm rãi đi về phía bắc của Tiên Cương đại lục, hướng về phía vùng biển mênh mông kia. Dần dần, hàn khí ở nơi đây ngày càng đậm. sau khi ngay cả Hứa Lập Quốc cũng chịu không nổi, Vương Lâm vung tay áo cuốn lấy hai người, bước tới một bước, rồi thân ảnh biến mất. Khi xuất hiện đã ở biên giới của Hàn Châu. Trước mắt là sóng biển dữ dội, một vùng biển rộng lớn sâu thăm thẳm, ở trên đó có rất nhiều khối băng khổng lồ trôi nổi, thỉnh thoảng lại va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ ầm ầm. Đi qua vùng biển này sẽ tới Cổ Tộc Vương Lâm tùy ý vung tay phải lên, đem Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu thu vào trong Không Gian Trữ Vật, một mình đứng ở đó, thân thể hướng về phía trước nhoáng một cái, khi xuất hiện ở dưới chân hắn đã là một khối băng rất lớn. Đứng ở trên khối băng, Vương Lâm quay đầu lại nhìn về phía vùng đất của Tiên Tộc. Nhìn nơi đó, ở trước mắt Vương Lâm hiện lên từng chuyện cũ từ khi mới đi tới Tiên Tộc. Những chuyện cũ này giống như là gió lạnh ở trên biển lúc này, thổi bay mái tóc bạc của hắn. Theo những sợi tóc của hắn tung bay biến đi mất. Khối băng ở dưới chân Vương Lâm theo sóng biển nhấp nhô, chậm rãi trôi về phía xa xa, dần dần cách vùng đất của Tiên Tộc ngày càng xa. Dần dần, vùng đất của Tiên Tộc trong tầm mắt Vương Lâm dường như đã trở nên mơ hồ. Hắn cứ đứng như vậy ở đó, nhìn Tiên Tộc ở đằng xa đang trở nên mơ hồ giữa thiên địa. Dường như hắn thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt này dường như theo hắn đi xa, tiêu tan, không còn nhìn rõ. Người điên sau khi ta trở về... Lời sau cùng Vương Lâm không nói ra, mà hai mắt hắn lộ ra một vẻ kiên định và quyết đoán. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi ánh mắt Vương Lâm không còn nhìn thấy vùng đất của Tiên Tộc nữa, chỉ còn nhìn thấy một vùng biển rộng nổi sóng cuồn cuộn. Ở chân trời đằng xa, trời đang dần về chiều, lộ ra một đám mây đỏ như bị thiêu đốt, đám mây đỏ này giống như là đưa tiễn. Khi thiên địa đang dần trở nên hắc ám, Vương Lâm xoay người lại. Huyền La sư tôn Đệ tử tới đây. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể chợt nhoáng lên một cái. Biến mất khỏi khối băng, không còn thấy bóng dáng.