Lão già nói thầm nửa ngày, nhìn Vương Lâm có vẻ tiếc hận, liên tục lắc đầu.
- Dương khí của nguyên thần bị phá thì không thể tu luyện được thần thông của lão phu. Cho dù là hư hỏa thì so với người có dương khí nguyên thần đầy đủ cũng rất khó so bì được. Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Lão già thở dài, đôi mắt nhìn Vương Lâm đang ngồi đả tọa, đột nhiên mở to khẽ kêu một tiếng.
- Có chút không đúng... Trong cơ thể tên nhóc này... Đây là...
Hai mắt lão già mở to, thân thể đứng phắt dậy đi từng bước về phía Vương Lâm, khuôn mặt lộ vẻ kích động, giống như là nhìn thấy một việc không thể tưởng tượng nổi. Hắn dứt khoát giơ tay phải lên, hướng về thiên linh của Vương Lâm nhấn xuống.
Một chưởng này không đả thương Vương Lâm chút nào, nhưng lại có một lực lượng kỳ dị trực tiếp đi vào trong cơ thể Vương Lâm, sau đó bạo phát ra.
Lão già thu hồi tay phải, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thiên linh của Vương Lâm.
Đúng lúc này thì đột nhiên có một luồng lửa vô hình chợt từ thiên linh Vương Lâm ầm ầm lao ra. Ngọn lửa này vừa xuất hiện liền lập tức tràn ngập thiên địa, trong nháy mắt tỏa ra một luồng nhiệt độ không thể hình dung nổi. Luồng lửa vô hình này co rút lại, cuối cùng hóa tahnhf một ngọn lửa yếu ớt. Nhưng nó cho dù yếu ớt nhưng lại tỏa ra khí tức khiến người ta hít thở không thông, bên trong ẩn chứa hỏa bổn nguyên của Vương Lâm. Lão già khi thấy bổn nguyên thần sắc không có chút biến hóa, dường như đã sớm biết việc này.
Sau khi ngọn lửa hiện ra, thiên linh Vương Lâm lại phát ra ánh sáng một lần nữa. Ánh sáng này kinh thiên động địa, tỏa ra chói mắt. Nhưng tiếng sấm ầm ầm nổ vang. Từ trong thiên linh của Vương Lâm, một đạo lôi đình xuất hiện, hóa thành một ấn ký, bốn phía có chín tia lôi điện vờn quanh, tỏa ra một lực lượng khiến thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển. Lôi đồ này ẩn chứa khí tức bổn nguyên tràn ngập, nồng đậm vô cùng, chính là đạo bổn nguyên thứ hai của Vương Lâm.
- Khá lắm, hỏa bổn nguyên còn chưa tính, dù sao Chu Tước cũng chỉ mới thức tỉnh mấy lần. Nhưng lôi bổn nguyên này thì ta tuy đã nhìn ra nhưng khi chính thức thấy tận mắt thì không khỏi kinh ngạc. Lôi bổn nguyên này đã đại thành rồi, tới trình độ có thể mở không môn. Hắn làm sao tu luyện được? Chẳng lẽ là hắn nuốt thái cổ Lôi Long!
Lão già kia hít sâu một hơi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên thiên linh Vương Lâm lại lóe lên ánh sáng. Hai mắt lão giả mở to, lộ vẻ kích động.
- Đúng là thế. Lão phu vừa nhìn đã thấy trong cơ thể tên nhóc này...
Ánh sáng trên thiên linh Vương Lâm lóe lên. Một luồng sáng hai màu đen trắng trực tiếp lao ầm ầm ra. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dòng sông hư ảo. đÂy chính là Hoàng Tuyền do sinh tử luân hồi của Vương Lâm biến thành. Dòng sông này quét ngang trời, bên trong đục ngầu, có một luồng khí tức sinh tử đột nhiên bộc phát ra.
Đây chính là sinh tử ý cảnh của Vương Lâm biến thành bổn nguyên. Vẻ mặt lão già lộ ra sự kích động không thể hình dung được, ánh mắt mừng như điên. Loại vui sướng này đã mấy vạn năm nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Hắn mở to hai mắt, cười dài nói:
- Tốt, tốt lắm, không ngờ lại có ba đạo bổn nguyên, lão phu trước vẫn chưa nhìn kỹ, thật dúng là bất ngờ! Ta...
Còn không đợi hắn nói xong thì đột nhiên sửng sốt, lại thấy trên thiên linh Vương Lâm có ánh sáng lóe lên. Một hình Thái Cực hư ảo từ trên thiên linh của hắn bay ra.
Thái Cực đồ này ẩn chứa nhân quả, sau khi xuất hiện liền dường như tìm khắp thiên địa, khiến cho thiên địa dường như trở nên hỗn loạn, có rất nhiều cảm giác nhân quả tuần hoàn hiện ra.
Cũng may là bốn phía không có tu sĩ khác, nếu không lập tức sẽ bị lực lượng nhân quả này quấn lấy, bị vây trong tâm ma, rất khó có thể tự kìm chế. Đến lúc đó thì tất cả nguyên nhân trong cuộc đời sẽ trở thành quả hủy diệt bản thân, trong nháy mắt bộc phát, hình thần câu diệt!
- Không ngờ vẫn còn!
Lão già hoàn toàn ngây ngẩn, thần sắc lộ vẻ khiếp sợ.
- Bốn đạo bổn nguyên... cái này... tiểu tử này rốt cục làm sao mà tu luyện được, không ngờ lại có bốn đạo bổn nguyên. Thế này thì quá mức biến...
Lão già còn đang rung động, đồng tử hai mắt co rụt lại lần nữa, thừ người ra, lời nói ngắt quãng. Bởi vì lúc này trên thiên linh Vương Lâm lại lóe lên ánh sáng một lần nữa. lúc này ánh sáng cực kỳ quỷ dị, nhìn thì như tồn tại nhưng lại như không có, bị vây trong chân giả, nhanh chóng thay đổi, cũng xuất hiện một đám hình ảnh chân thật mà hư ảo mơ hồ, khiến cho người ta nhìn mà không thể nhận rõ ràng.
Ngơ ngác nhìn năm đạo bổn nguyên bất đồng lơ lửng trên thiên linh Vương Lâm, lão già nuốt nước bọt, nửa ngày không nói ra lời. Cho tới khi năm đạo bổn nguyên toàn bộ quay trở lại cơ thể Vương Lâm, hắn lúc này mới hít sâu một hơi.
- Không còn nữa sao? Hoàn hảo, hoàn hảo.
Lão già nhìn về phía Vương Lâm như là đang nhìn yêu quái.
- Năm đạo bổn nguyên... năm đạo bổn nguyên... thằng nhóc so với Chu Tước đời thứ tư còn biến thái hơn!! Trong thiên địa này sao lại có yêu vật như vậy chứ!!
Trong miệng lão già lẩm bẩm nhưng vẻ kích động trong ánh mắt thì không thể hình dung nổi.
Ánh trăng ngày càng sáng hơn, gió nhẹ thổi qua khiến cho thực vật bốn phía quanh hồ đung đưa xào xạc. Dần dần một đêm trôi qua, ánh ban mai ló rạn gphisa chân trời, chậm rãi xua đi bóng tối trên mặt đất, cũng mang đi chút lạnh lẽo cuả màn đêm.
Vương Lâm đã ngồi đả tọa một đêm.
Lực lượng hỏa diễm trong cơ thể hắn lúc này hùng hậu hơn không ít, chẳng qua khoảng cách tới lần thức tỉnh thứ tư của Chu tước vẫn còn kém một tia, mãi vẫn không thể đột phá.
Tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội tiến hành vào sáng sớm ngày hôm nay.
Cho tới khi vầng mặt trời bắt đầu nhô lên, sắp tới buổi trưa thì lực lượng của máu rồng mà Vương Lâm nuốt vào mới chậm rãi tiêu tan, khiến cho sắc mặt Vương Lâm khôi phục bình thường, mở hai mắt.
Hắn thở ra một hơi trọc khí màu đen kịt, sau khi phun ra rơi xuống đất lập tức khiến mặt đất truyền ra tiếng răng rắc, xuất hiện vẻ như bị thiêu đốt, rất nhiều khe nứt tản ra.
Trong tích tắc khi Vương Lâm mở mắt, Vương Lâm liền nhìn thấy lão già đang ngồi đối diện. Hắn trầm mặc một chút, đứng dậy khom lưng, cung kính thấp giọng nói:
- Vãn bối Vương Lâm tham kiến... lão tổ đời thứ tư...
Ánh mắt lão già nhìn về phía Vương Lâm có chút cổ quái, ho một tiếng, ẩn dấu vẻ cổ quái kia đi, cười nói:
- Lão phu không phải là Chu Tước đời thứ tư.
Vương Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lão già, tâm thần chấn động:
- Người... người là... Chu Tước đời đầu tiên?
Lão già cười ha hả, lắc đầu nói:
- Lão phu cũng không phải là Chu Tước đời đầu tiên, mà là đời thứ hai. Chuyện này đã rất lâu rồi, rất nhiều chuyện phức tạp. Chu Tước đời thứ tư cũng ở nơi này. Sau hắn ngươi chính là tộc nhân thứ hai ta nhìn thấy.
- Người là đại đế?
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chần chừ hỏi.
- Cũng giống như ngươi, là thiếu đế!
Khuôn mặt lão già lộ nụ cười, thấy thần sắc suy tư của Vương Lâm liền giải thích.
- Lão phu và tiểu tử đời bốn kia đều là thiếu đế. Còn về phần Điên Lạc đại đế là cách gọi của người ngoài, trong Chu Tước thánh tộc chúng ta thì đó chính là Chu Tước lão tổ, là một trong tứ đại chiến tướng cực mạnh dưới trướng viễn cổ tiên tôn!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, ngẩng mạnh đầu.
- Chuyện cụ thể có liên quan tới Chu Tước thánh tộc chúng ta thì đợi ngươi tiến hành thí luyện xong sẽ biết.
Lão giả cười nói.
- Đợt thí luyện này không phải muốn là được. Đối với ngươi mà nói, có lẽ sẽ là cơ hội vô cùng lớn để đột phá thực hỏa chuyển thành hư hỏa. Nhưng việc này rất khó, ngươi cũng không nên tự gây nhiều áp lực cho bản thân.
Lão già đứng dậy, ánh mắt nhìn về hướng tây bắc, hơn trầm ngâm, giọng nói mang theo một chút bất mãn, nói:
- Tư Mặc Tử kai hướng về phía ngươi khiêu chiến, vì sao không đáp ứng hắn. Chu Tước nhất tộc ta chẳng lẽ lại sợ hắn. Ngươi sau khi thí luyện xong cứ thả tay mà đánh, mọi chuyện đã có lão phu. Tất cả những người tới đây để tham gia cái gọi là tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi. Lần này mời không ít tu sĩ bước thứ ba tới chính là muốn cho mọi người biết vùng đất Điên Lạc xuất hiện một thiếu đế mới. Ngươi là người của Chu Tước tộc ta, mặc kệ ngươi là người từ giới nội hay là từ nơi nào tới thì điều này không thể thay đổi. Ngươi nếu rời khỏi nơi này thì lão phu không thể bảo vệ ngươi. Nhưng ở trong nhà chúng ta thì ta xem ai dám đả thương ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, Chu Tước tộc làm việc phải bá đạo, phải bao che. Bá đạo khiến cho ai cũng không thể phản kháng, chỉ có vậy mới có thể ở nơi hỗn loạn như thế này mà giữ vị trí trung lập. Chỉ có như vậy thì sau khi người rời khỏi đây, những người dám động vào ngươi mới phải kiêng kỵ. Thế nên dấu đầu lòi đuôi không bằng lập uy. Tư Mặc Tử chính là đối tượng để ngươi lập uy. Tu sĩ bước thứ ba thì sao, mượn hắn để lập uy!
Lão già nói những lời này cực kỳ bá đạo. Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, trong mắt lóe lên hàn quang.
Thấy ánh mắt của Vương Lâm, lão già hơi hài lòng, nhìn về phía hồ nước trầm ngâm một chút, lại nói:
- Bình Long Thần huyết tửu kia ngươi nên uống trước khi thí luyện. Lão phu còn có một thần thông nhưng ngươi không thể tu luyện. Nhưng đã gặp được ngươi thì lão phu sẽ truyền cho ngươi vài thứ... như vậy đi, lão phu truyền cho ngươi một thức bí thuật của tộc ta!
Lão già nói xong hai chữ bí thuật, vẻ mặt rất cổ quái.
- Dù sao thì ngươi cũng là người của tộc ta, nói cho ngươi cũng không sao. Chu Tước tộc chúng ta cho tới bây giờ không có bí thuật gì. Vì bí thuật trên thực tế là do lão tổ khi còn trẻ đoạt được thuật đại thần thông từ Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đem về, sau đó tự xưng là bí thuật trong tam tộc. Khí lực bộ tộc Huyền Vũ lớn nhất, ta phát hiện ra thân thể nguơi không biết thế nào lại thành Cổ Thần. Cổ Thần lực nếu lấy thuật này thi triển thì uy lực hiển nhiên lại càng mạnh. Đây cũng không phải là thần thông mà là một phương pháp vận dụng lực lượng. Ngươi xem cho kỹ đây.
Lão già vừa nói vừa đi tới bên hồ, nhìn hồ nước, tay phải giơ lên hướng về phía mặt hồ đánh một chưởng. Lập tức nước hồ run rẩy, lõm hẳn xuống. Nhưng vết lõm này vừa mới thành hình thì tay phải lão già đã cách không vỗ lên trên mặt nước.