Chương 1127: Thượng Tôn

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:13

Thổ Quan! Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, không chút do dự nhảy vào trong vòng xoáy, hiện ra trước mắt là một mảnh thiên địa gió cuốn bụi đất quét ngang. Cảnh tượng này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Đối với Cát Cùng kia, Vương Lâm cực kì kiêng kị, nếu như lại gặp, chỉ sợ lại phải vứt bỏ phân thân, bỏ qua việc tìm hiểu uy lực của Thác Sâm, bản thể lập tức bỏ trốn. Thổ Quan trước mắt, Vương Lâm tuy nói là quen thuộc nhưng vẫn phải cẩn thận. Dọc đường tiến về phía trước, tránh những nơi năm đó phát hiện ra nguy cơ, bỏ ra thời gian một ngày tìm được lối vào tiếp theo, bước vào. Dọc đường đi, Vương Lâm tuân theo nguyên tắc cẩn trọng, đi qua những chốn cũ năm xưa, hướng về chổ sâu bên trong vùng đất Cổ Thần, chậm rãi tiến đến. Dọc đường đi này, hắn gặp được không ít tu sĩ. Tời ngày thứ năm, Vương Lâm bước vào tầng cuối cùng của vùng đất Cổ Thần mà năm đó hắn biết lại là một hư vô khác. Vừa mới tiến vào chổ này, Vương Lâm ngay lập tức cảm nhận được một dao động thần thông, không ngừng quanh quẩn bốn phía, lại có từng trận tiếng động pháp bảo va chạm tan vỡ vang vọng. Hắn không chút do dự, nhanh chóng lui về phía sau. Bên trong hư vô này có rất nhiều tu sĩ, giờ phút này ở phía trước Vương Lâm cách đó không xa, còn có hơn mười tu sĩ, đang cùng với một lão già áo đỏ chém giết! Lão già áo đỏ kia vẻ mặt tang thương, hoàn toàn không cần ấn quyết, vung tay là có thần thông rầm rầm tràn ngập. Những thần thông do hắn thi triển trước đây đều chưa từng thấy, có chứa hương vị của thời gian. Vừa thấy lão giả này, hai mắt Vương Lâm nheo lại, hắn mơ hồ nhớ rõ, người này chính là người bên trong huyết hải của Thác Sâm kia, một thượng cổ luyện khí sĩ. Tu vi của hắn hiện giờ so với Khuy Niết hậu kì tu sĩ không khác biệt nhiều. Những tu sĩ đang đánh nhau với lão giả này ở bên cạnh mỗi người đều có một cổ quan tài. Giờ phút này những quan tài này đã mở ra, một đám con rối làm từ thi thể vờn quanh, trở thành lực lượng chính tấn công lão già. Mặc dù lão già chỉ có một mình, nhưng hai bên đánh nhau cực kì kịch liệt, bốn phía còn có hơn mười thi thể chết trận trôi nổi. Ở bên cạnh chổ bọn họ đang chiến đầu còn có bảy tám tu sĩ đang đứng. Những tu sĩ này đều là người của Thi Âm tông, trong đó người cầm đầu là một thanh niên mặc áo đen. Thanh niên áo đen kia nhìn chằm chằm vào lão già áo đỏ, thi thoảng tay phải lại chỉ ra, những đệ tử Thi Âm tông đang vây khốn lão già này lại biến đổi trận pháp. Vương Lâm xuất hiện, ngay lập tức thu hút sực chú ý của những người hai bên. Lão già áo đỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm, hai mắt lập tức bùng lên hồng quang. Người của Thi Âm tông cũng nhìn thấy Vương Lâm, nhưng hiển nhiên bọn cũng không biết được thân phận của Vương Lâm. Thanh niên áo đen cầm đầu kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vung tay phải lên, lập tức có hai đệ tử Thi Âm tông ở bên cạnh lao thẳng đến Vương Lâm. - Đạo hữu, đây là trận chiến giữa Thi Âm tông ta và thượng cổ luyện khí sĩ này. Xin mời đi nơi khác! Một người trong hai đệ tử Thi Âm tông ôm quyền nói. Lời nói của hắn mặc dù khách khí, nhưng ánh mắt cũng không phải thân thiện. Người bên cạnh cũng vậy, ánh mắt lạnh như băng. Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, gật gật đầu, thân mình nhoáng lên một cái hóa thành cầu vồng hướng về một bên bay đi. Người của Thi Âm tông nhìn thấy Vương Lâm rời khỏi, cũng không để ý, thanh niên áo đen kia cũng không nhìn lại, chỉ chằm chằm lão già áo đỏ kia, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam. - Nguyên thần và thân thể của thượng cổ luyện khí sĩ này, ta nhất định phải lấy được! Vương Lâm dọc đường bay đi, bên trong hư vô này thấy được rất nhiều tu sĩ. Những tu sĩ này thông thường đều tụm năm tụm ba, ít có người đi một mình, ở trong hư vô vô tận này.hóa thành những đạo cầu vồng, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Thượng cổ tu sĩ trong huyết hải của Thác Sâm Vương Lâm cũng thấy được một vài người, bọn họ đều bị rất nhiều tu sĩ vây quanh, không ngừn chém giết. Mỗi một lần Vương Lâm tới gần, đều có người đi tới ngăn cản, cũng giống như lời nói của Thi Âm tông, nhìn thì có vẻ khách khí, nhưng kì thực nếu như Vương Lâm tiến thêm một bước nữa, nhất định sẽ xảy ra xung đột, Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, trong mắt có một vẻ trào phúng. Mỗi một lần gặp tình huống như vậy đều chọn cách rời đi. - Sức hấp dẫn của thượng cổ luyện khí sĩ xem ra thật sự có thể làm nảy sinh lòng tham của những người này. Muốn có được pháp môn tu đạo cùng với thần thông của thượng cổ luyện khí sĩ, thì cần phải trả giá! Những thượng cổ luyện khí sĩ này, tuy nói tu vi khác nhau nhưng gần như mỗi một người đều có thần thông rất lớn. Lúc giao chiến, thông thường chỉ dựa vào sức mạnh của một người là có thể giết được rất nhiều tu sĩ hợp sức. Vả lại những thượng cổ luyện khí sĩ Vương Lâm thấy trên đường đi, cũng đều là những kẻ yếu bên trong huyết hải năm đó. Những thượng cổ luyện khí sĩ hùng mạnh thật sự, Vương Lâm đã đi trong này rất lâu nhưng chưa thấy một ai. - Viêm Lôi Tử và những đại thần thông tu sĩ của Thi Âm tông, không biết bọn họ đã đi tới nơi nào! Thần thức Vương Lâm tản ra, ở bên trong này bắt đầu tìm kiếm. Hư vô này quá lớn, thần thức của hắn không có khả năng bao trùm toàn bộ, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm. Đến ngày thứ tám, Vương Lâm trong lúc phi hành thân mình đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ nhìn về phía trước. Chỉ thấy trong hư vô ở phía trước có một màn huyết quang xuất hiện, ở rất xa còn có tiếng động rầm rầm vang vọng. Huyết quang kia như sóng hướng về bốn phía tản ra, không biết tràn ra từ đâu, xuất hiện ở trong mắt Vương Lâm. Cơn sóng huyết quang kia nhanh chóng tới gần, xuyên thấu qua người Vương Lâm. Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, lúc này mới hóa giải sức mạnh kì dị bên trong huyết quang kia, cũng theo huyết quang lui ra sau hơn mười trượng mới ngừng lại. Quay đầu nhìn lại, con sóng huyết quang đã đẩy về phía xa. Hai mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, thân mình nhoáng lên 1 cái, lóe lên hướng thẳng đến chổ gợn sóng ở phía trước thuấn di đi đến. Bên trong gợn sóng huyết quang này ẩn chứa tàn lực của một thần thông hùng mạnh, hiển nhiên là tạo thành từ một trận chiến. Người có thể dẫn động một thần thông hùng mạnh như thế, hiển nhiên là một tu sĩ hàng đầu. Viêm Lôi Tử sắc mặt tái nhợt, quắc mắt nhìn chằm chằm vào một lão già áo đỏ ở phía trước. Lão già này ngay cả râu tóc toàn bộ cũng là một màu đỏ, nhất là hai mắt, cũng là một màu đỏ thẫm, nhưng không có vẻ gì điên cuồng, chỉ có một vẻ bình tĩnh lạnh như băng. Bên cạnh hai người, thần thông chấn động tản ra, cả hai cùng đều lùi về phía sau trăm trượng, đứng ở xa nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Lão già áo đỏ kia vung tay áo lên, lập tức ở phía trước người là một biển máu vờn quanh bốn phía hình thành một huyết hải chi long lao thẳng đến Viêm Lôi Tử. Huyết hải chi long vừa mới xuất hiện, ngay lập tức lại phân ra làm tám đầu, trở thành một con huyết long chín đầu, mang theo tiếng rống giận kinh thiên động địa, nhanh chóng đến gần Viêm Lôi Tử. - Lại là chiêu này!! Viêm Lôi Tử lập tức lui về phía sau, hai tay bấm quyết vỗ lên trán một cái. Lập tức từ trên thiên linh của hắn bay ra một hạt châu bốc cháy, chỉ về phía trước, hạt châu này trong khoảnh khắc bay ra, ầm một tiếng hóa thành một biển lửa ngợp trời, hướng về phía con rồng chín đầu kia tràn tới. Trong tiếng động rầm rầm vang lên, lão già áo đỏ kia thân mình bước về phía trước một bước, cả người giống như một tia chớp màu đỏ, xuyên thấu qua huyết long và biển lửa, trực tiếp tới gần Viêm Lôi Tử, tay phải hung hăng vỗ xuống một cái. Viêm Lôi Tử sớm đã có phòng bị, lại lui về phía sau, há miệng phun ra một vật, hóa thành một mảnh vỡ, bất chợt điên cuồng lớn lên, biến thành một mảnh vỡ đại lục của Tiên giới. Ầm một tiếng, một chưởng của lão già áo đỏ đánh lên trên mảnh vỡ, thân mình bị phản chấn lui về phía sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Lôi Tử, hai tay bấm quyết hướng về bốn hướng vung lên. Lập tức trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ. Trên làn da hắn lập tức hiện ra vô số gân máu, nhìn thoáng qua rất dữ tợn, làm cho người ta trong lòng cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Viêm Lôi Tử cùng với thượng cổ tu sĩ này đã giao chiến được một ngày, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, giờ phút này nhìn thấy trên da đối phương xuất hiện gân máu, tâm thần chấn động, thần sắc lộ vẻ cảnh giác, tay phải tung một trảo vào hư không, trước người có một cái khe trữ vật xuất hiện, lấy ra một cây quạt. Cây quạt này toàn bộ màu trắng, nhìn như thể được làm từ ngọc. Ngay khi cây quạt này xuất hiện, gân máu tràn ngập toàn thân lão mặc áo đỏ kia lần lượt vỡ tung, máu tươi lập tức chảy toàn thân. Trong từng trận tiếng gầm nhẹ như dã thú, lão già này thân mình lập tức phồng lên, những đường gân xanh hung hăng từ trong cơ thể nổi lên, làm cho lão già này thoạt nhìn không giống hình người. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, ngay lập tức nhắm về phía Viêm Lôi Tử. Thần sắc Viêm Lôi Tử ngưng trọng, cầm cây quạt hướng về một bên lùi lại, đang muốn đánh ra nhưng ngay trong nháy mắt này, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, thần sắc lộ ra vẻ cung kính, thu cây quạt lại. Ở phía trước lão già áo đỏ hóa thành một đạo huyết quang đang xông tới, từ bên trong hư vô bỗng nhiên có một cánh tay già nua chỉ ra, nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng điểm về phía trước. Một điểm tùy ý này dường như là lão già áo đỏ kia tự mình lao tớ chạm vào, mi tâm đụng vào ngón tay già nua này. Thân mình lão già ngừng lại, ngón tay kia giống như đâm vào một tờ giấy, dễ dàng trực tiếp phá vỡ xương sọ chổ mi tâm của lão già này, xuyên thấu qua. Ầm một tiếng, đầu lão già áo đỏ kia trực tiếp nổ tung, hóa thành một màn huyết quang hướng về bốn phía điên cuồng tản ra. Ngay cả thân thể hắn trong lúc run rẩy cũng sụp đổ. Từ trong hư vô có một lão già áo đen đi ra. Lão già này thần sắc bình tĩnh nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra một vẻ cảm khái: - Không ngờ được, không ngờ hắn thực sự giấu ở nơi này... - Tham kiến Thượng Tôn. Viêm Lôi Tử thần sắc cung kính, cúi người nói: - Động tĩnh lớn như vậy mà cũng không thể khiến hắn xuất hiện. Rốt cuộc hắn là cái thứ gì... Lão già áo đen cau mày thì thào nói. - Thượng Tôn... lúc trước khi ở bên ngoài Chu Tước Tinh, có một pháp khí... còn có một câu nói... ... Viêm Lôi Tử trên thực tế đối với việc đến nơi này hoàn toàn không đồng ý. Nhưng đối với sự sắp xếp của người trước mặt cũng khiến cho hắn không dám phản đối. Dường như lúc này, ở nơi này có ẩn chứa một tồn tại đáng sợ. Lão già trầm ngâm, một lúc sau than nhẹ lắc đầu. - Vô Cực Tử, ngươi rốt cục là muốn làm gì... ... Lúc này đây, ở bên trong huyết hải của vùng đất Cổ Thần này, ở bên trên một trụ đá rất lớn, Thác Sâm đang trong lúc khoanh chân chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn không trung đỏ màu máu, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn. - Lúc này, ta có thể giết đủ rồi!! Trong tiếng cười điên cuồng, Thác Sâm bước tới một bước, tay phải hướng về không trung xé một cái. Lập tức không trung đỏ như máu bất chợ xuất hiện vết rách dài vạn trượng, bên trong là một màn tối đen, tuyệt đại bộ phận tu sĩ hiện giờ đang ở chổ này! Bên trong huyết hải vô tận bên dưới thế giới huyết sắc này có vài trăm tu sĩ đang ngồi. Những người này lúc này cả đám đều mở bừng hai mắt, điên cuồng bay lên không trung.