Chương 1295: Xông Ra!!!

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:37

Chỉ là thế giới màu tím bên trong khe nứt này còn có những đạo khí tức vô hình lạnh như băng, giống như những dòng chảy ngầm, cuốn động phong vân, khiến cho thế giới này cũng tràn ngập vô số những dị biến không thể đoán được. Ngay khi nước mắt Lý Thiến Mai chảy xuống, hai mắt mở ra nhìn về nơi truyền ra tiếng kêu, ở bên ngoài đạo lam quang trên thân thể nàng, hư ảnh chiếc roi rất lớn kia ầm ầm tới gần, hung hăng quất lên trên đạo lam quang. Lam quang chấn động, tan biến trong chốc lát, lập tức liền có một vài con mãnh thú rít gào lao tới, hướng thẳng đến Lý Thiến Mai. Tiếng ầm ầm vang vọng, hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang mạnh mẽ, xoay người quắc mắt nhìn về phía xa xa. Hắn không nhìn thấy tình hình ở nơi đó, nhưng có thể cảm nhận được ở nơi đó có thần thông dao động. Ở nơi đó, trong sự dao động của thần thông, có một khí tức mà hắn rất quen thuộc, khí tức này chính là Lý Thiến Mai. Tâm thần Vương Lâm chấn động, không chút do dự hướng thẳng đến chỗ thần thông dao động kia điên cuồng lao tới. Vô số mãnh thú ở bốn phía lại không ngừng vọt tới, Vương Lâm gì mắt đỏ bừng, hai tay bấm quyết vung lên, thiên địa nguyên lực đột nhiên ngưng tụ, tạo nên một tiếng nổ ầm ầm, vang vọng giữa trời đất. Từng con mãnh thú hóa thành những đám máu thịt tan vỡ, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, ở giữa hơn một vạn Văn thú vờn quanh, khiến cho bốn phía Vương Lâm hình thành nên một cơn lốc xoáy giết chóc khổng lồ. Ở những nơi đi qua, không còn một mãnh thú nào sống sót. - Chết chết chết chết!! Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng, điên cuồng lao ta, tiếng kêu thảm thiết của mãnh thú bốn phía không ngừng truyền đến, càng ngày càng thê thảm. Giữa trận chém giết và tấn công này, tốc độ Vương Lâm đã đạt đến đỉnh điểm, nhảy lên một cái, từ giữa vô số mãnh thú vây quanh này chém giết mở ra một đường máu. Máu tươi tràn ngập, mùi máu tanh bốc lên toàn bộ đất trời, ngay cả màu tím kia dường như cũng bị nhuốm thàn màu đỏ sẫm. Với tốc độ như vậy, trong chốc lát khoảng cách từ chỗ Vương Lâm đến nơi có thần thông dao động kia càng ngày càng gần. Giờ phút này hắn đã có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong thần thông dao động kia truyền ra một khí tức yếu ớt dường như Lý Thiến Mai lúc này đang đối mặt với nguy hiểm cực lớn. Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải Vương Lâm bấm quyết, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, hóa thành một đạo kim quang chói mắt. Đạo kim quang này lao thẳng lên bầu trời, ầm ầm tan vỡ, hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt. Đạo kim quang trong phạm vi ngàn dặm, khiến cho đất trời tối đen này trong tích tắc trở nên sáng rõ. Ngay khi đất trời sáng lên, Vương Lâm nhìn thấy được một cảnh tượng mà cả đời này hắn không thể quên được. Cảnh tượng này làm cho hắn tâm thần chấn động mạnh, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa như thể đất trời sắp sụp đổ. Còn có một sự điên cuồng khiến cho thân thể hắn run rẩy ầm ầm bộc phát ra. Hắn nhìn thấy ở cách đó mấy nghìn trượng, giữa vô số những mãnh thú vờn quanh, một nữ tử mặc áo trắng, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn mình chăm chú, lộ ra nụ cười ôn nhu. Nhưng nụ cười này như thể là vĩnh hằng, ở xung quanh thân thể nàng có một đạo lam quang yếu ớt, chỉ là ở bên ngoài đạo lam quang này có một hư ảnh chiếc roi rất lớn gào thét lao đến, quất lên đạo lam quang. Lam quang ầm ầm sụp đổ, chiếc roi kia phá tan đạo lam quang lao thẳng đến Lý Thiến Mai! Một khi chiếc roi này quất xuống, Lý Thiến Mai chắc chắn sẽ chết! Thời gian trong khoảnh khắc này giống như chậm lại, Vương Lâm trong tiếng hô lại giơ lên tay phải, thần sắc lộ ra vẻ điên cuồng cùng với sự dữ tợn, chỉ về hướng chiếc roi ở cách nghìn trượng, quát lớn: - Định! Một đạo quy tắc không cách nào hình dung được trong nháy mắt tràn ngập trời đất, hóa thành vô số những sợi tơ lập tức quấn quanh chiếc roi đang quất xuồng Lý Thiến Mai. Từng trận tiếng ầm ầm vang lên, tốc độ của chiếc roi kia chậm lại, nhưng không thể khiến cho nó dừng lại. Nhưng ngay khi tốc độ nó chậm lại, trong đầu Vương Lâm trống rỗng, ý niệm duy nhất trong đầu chính là phải cứu được Lý Thiến Mai! Hắn giơ tay phải lên bước về phía trước, lập tức có gợn sóng quanh quẩn ở dưới chân, cả người lập tức biến mất tại chỗ, dung nhập vào trong hư vô. Súc Địa Thành Thốn! Chiếc roi kia ẩn chứa một sức mạnh kỳ dị, dường như ngay cả quy tắc cũng không thể ngăn cản, trong tiếng ầm ầm, Định Thân Thuật ở trên thân mình ầm ầm tan vỡ. Chiếc roi kia lao đến Lý Thiến Mai, càng ngày càng gần. Lý Thiến Mai không thể né tránh cũng như chống cự, giờ phút này sức sống đã cạn kiệt, giống như chiếc đèn đã cạn dầu, cho dù chiếc roi này không quất xuống, nàng cũng không thể sống được lâu, thương thế trong cơ thể đã khiến cho nguyên thần tan vỡ, giờ phút này còn sống cũng chỉ có thể nói là do ý chí cố gắng chống đỡ. Ngay khi nhìn thấy Vương Lâm, Lý Thiến Mai lộ ra vẻ mỉm cười, nàng đã mãn nguyện, có thể trước lúc chết nhìn thấy Vương Lâm, biết Vương Lâm không gặp nguy hiểm, đã thức tỉnh, như vậy cũng là đủ rồi. Nàng rất mệt, rất lạnh, kiệt sức không thể chịu nổi, dường như thời gian mười năm đã làm hao tổn tất cả sức lực của nàng, tất cả toàn bộ bùng phát, bao phủ lấy nàng. Chiếc roi kia tới gần, trong tiếng âm, cây bút màu vàng trong tay Lý Thiến Mai đột nhiên tan vỡ, hóa thành một đám kim quang tản ra. Hư ảnh chiếc roi kia hướng về thân thể Lý Thiến Mai, quất xuống. Nhưng ngay lúc chiếc roi chỉ còn cách thân thể Lý Thiến Mai bảy tấc, một tiếng rít gào điên cuồng vang lên kinh thiên, một bàn tay bỗng nhiên hiện lên bên cạnh Lý Thiến Mai, túm lấy hư ảnh chiếc roi kia. Thân ảnh Vương Lâm từ trong hư vô bước ra, toàn thân hắn nổi đầy gân xanh, ánh mắt lộ ra hồng quang nồng đậm, đứng ở phía trước Lý Thiến Mai. Hắn giống như là một tấm lá chắn, vì Lý Thiến Mai mà cản mưa cản gió, bảo vệ sự sống chết. Lý Thiến Mai kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu nhưng hai mắt cũng trở nên ảm đạm, ánh sáng dần dần tiêu tan. Ngay khi Vương Lâm túm được chiếc roi kia, một luồng đại lực ầm ầm truyền ra, giống như là ngàn vạn chiếc xa ngựa đam vào, cho dù là Vương Lâm thân thể cũng run lên, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng thân thể của hắn không hề lùi lại chút nào, bởi vì ở phía sau hắn có một người mà hắn muốn cứu, một nữ tử tên là Lý Thiến Mai. Vương Lâm cả đời này, chỉ vì Uyển Nhi mà làm hết thảy mọi việc, lúc này lại có thêm một người khiến hắn phải mang nợ quá nhiều, nếu không trả được, thì không xứng là nam nhi. Bộ mặt hắn trở nên dữ tợn, ngay khi sức mạnh này truyền đến, trong cơ thể Vương Lâm bỗng nhiên có tiếng ầm ầm vang lên. Hắn gầm nhẹ, tay phải nắm chặt chiếc roi, lại hung hăng túm một cái. Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm chợt biến ảo hiện ra, điên cuồng xoay tròn, một luồng sức mạnh Cổ Thần tràn ngập toàn thân Vương Lâm, cuối cùng dung nhập vào trong tay phải. Bên ngoài thân thể hắn còn có hư ảnh của Cổ Thần biến ảo hiện ra, trong lúc túm lấy, Vương Lâm gầm lên một tiếng kinh thiên! - Cút đi cho ta! Trong tiếng rít gào, chiếc roi bị Vương Lâm nắm lấy kia lập tức vang lên tiếng ầm ầm, nhưng ngay lập tức sụp đổ. Chỉ là ngay khi nó sụp đổ, liền có một sức tấn công điên cuồng truyền đến, quét ngang về phía Vương Lâm. Vương Lâm vẫn không vì thế mà lùi lại, đứng ở phía trước Lý Thiến Mai kháng cự lại sức tấn công này. Hắn phun ra máu tươi, nhưng hai mắt lại lộ ra hàn quang sáng ngời! - Mặc kệ ngươi là ai, ta sẽ không cho ngươi lấy đi tính màng nữ tử này! Nụ cười trên mặt Lý Thiến Mai lại càng thêm ôn nhu, nàng nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói: - Cám ơn chàng! Nói xong lời này, lông mi nàng run rẩy, dần dần nhắm hai mắt lại, giống như là ngủ say. Thân thể Vương Lâm run lên, xoay mạnh người, tay phải bấm quyết không cần nghĩ ngợi liên tiếp điểm lên người Lý Thiến Mai. Nguyên lực trong cơ thể lưu chuyển, chảy vào trong cơ thể Lý Thiến Mai, phong bế toàn bộ sức sống đang cạn kiệt bên trong cơ thể nàng. Nhưng hết thảy việc này cũng không thể ngăn cản tử khí tràn ngập, không thể ngăn cản sức sống tiêu tan, nguyên thần của Lý Thiến Mai bắt đầu suy yếu, hồn phách của nàng cũng bắt đầu tan rã, ngay cả thân thể cũng dần mất đi vẻ rạng rỡ, chỉ có nụ cười trên mặt trở thành vĩnh hằng trong trí nhớ của Vương Lâm. - Không được chết! Nàng không thể chết được! Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ bi ai, lại một lần nữa hắn cảm nhận được sự bất lực của mình, lại một lần nữa không thể ngăn chặn được sự tuyệt vọng. Hơn một ngàn năm trước, hắn cũng đã nhìn một người con gái giống như thế này già đi trong vòng tay mình, chậm rãi tử vong, cuối cùng chỉ còn lại thân thể cùng với hồn phách ngủ say. Một ngàn năm sau, hắn lại nhìn một người con gái thứ hai, ở trước mặt mình, như một đóa hoa đang nhanh chóng tàn lụi. - Nếu có một ngày ta không còn nữa, chàng phải nhớ kỹ, có một người con gái tên là Lý Thiến Mai, đã vội vã đi qua cuộc đời chàng. - Nếu có một ngày, ta không còn, hy vọng chàng có thể nhớ kỹ. Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ bi ai, trong khoảnh khắc này hắn nhớ đến Lý Mộ Uyển, nhớ tới người yêu đang trong Tị Thiên Quan, đến nay vẫn chưa thức tỉnh. Chỉ làm đất trời này thật tàn khốc, khiến cho hắn lại một lần nữa cảm thấy sự bi ai năm đó. - Ta không cho nàng chết!!! Vương Lâm cũng không nghe rõ những lời mình vừa nói, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, giơ tay phải lên, hướng về Lý Thiến Mai nhấn một cái. - Tuế Nguyệt! Tuế Nguyệt thần thông ầm ầm hiện ra, thạch môn khổng lồ sừng sững giữa thiên địa, một cảm giác tang thương tràn ngập vô tận, hóa thành một dòng Tuế Nguyệt chảy quanh thân thể của Lý Thiến Mai. Trong khoảnh khắc này, sức sống của nàng đang nhanh chóng tiêu tan, đã bắt đầu chậm lại. Nhưng Tuế Nguyệt thần thông cũng không thể dừng lại, một khi dừng lại, sức sống của Lý Thiến Mai sẽ tiêu tan trong nháy mắt, từ nay về sau, trong đất trời sẽ có thể còn có một người con gái tên là Lý Thiến Mai chuyện, nhưng bất kỳ một người nào cũng không phải là nàng. Tuế Nguyệt thần thông ẩn chứa trong tay phải hắn không ngừng tiêu hao nguyên lực trong cơ thể, hắn ôm lấy Lý Thiến Mai đang nhắm nghiền hai mắt lại, xoay người nhìn bầu trời tối đen, ánh mắt lộ ra sát khí ngợp trời. Mà giờ phút này bên trong hư vô có tiếng gào thét ầm ầm như tiếng sấm truyền ra, chỉ thấy hai hư ảnh chiếc roi rất lớn đột nhiên xuất hiện, hướng về phía Vương Lâm hung hăng quất đến. Ở phía xa xa, vô số mãnh thú phát ra tiếng rít gào, hướng về phía Vương Lâm vọt tới! Ở xa hơn còn có một vài mãnh thú thân mình to lớn ước chừng vạn trượng, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lóe lên hung quang. Nơi này, vô biên vô hạn, toàn bộ đều là mãnh thú. - Thiến Mai, ta mang nàng xông ra! Vương Lâm nhắm nghiền hai mắt lại, tay phải đặt lên mi tâm, trong phút chốc, ở trên mi tâm lập tức có một đạo phong ấn cấm chế phức tạp lóe ra. Tay trái hắn cào lên mi tâm một cái, hung hăng kéo xuống, mở ra phong ấn toàn bộ tu vi của hắn ở Thất Thải giới năm đó. Vương Lâm lúc này sau hai ngàn năm, thể hiện tư thái cực mạnh trong khe nứt này!