Chương 587: Đánh Cuộc.(1)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:17:50

Hai người nói chuyện phiếm một chút rồi lại không nói gì, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền ngắm ánh trăng, nghe tiếng đàn, uống rượu ngon. Đêm khuya đã qua, chân trời lộ ra một tia bạch quang, dần dần chiếu sáng mặt đất. Ánh bình minh cũng đã rời khỏi, phía trên mũi thuyền, hai nam tử kia cũng vẫn khẽ đung đưa. Tiếng đàn kia tuy đã dứt, nhưng âm thanh bên tai vẫn không hề đứt đoạn. Vương Lâm nhặt bầu rượu lên, hướng về thanh niên ôm quyền, nâng bước chân theo gió bay đi, bóng dáng biến mất trong một màn sương sớm. Bên trong Đế Đô, vòng thứ nhất của cuộc tranh đoạt Yêu Tướng đã chấm dứt. Mấy trăm Yêu Tướng chỉ còn lại có bốn mươi tám người chiến thắng. Những người còn lại cũng không hẳn là thất bại, mà là một thắng một bại mà mất đi tư cách. Vòng thứ nhất này kéo dài trong mấy ngày, trong đám Yêu Tướng ngoại trừ Ngao Địch không có ai bị thương nặng! Nhưng trong đám tu sĩ, thương vong rất nhiều. Dù sao, đây cũng là một trận chém giết tu sĩ! Nhất là đám người của Đại La Kiếm Tông, nếu như đối mặt với Yêu Tướng thì đã đành, nhưng đối mặt với tu sĩ cũng ra tay vô cùng cay độ, cứ như muốn mượn cơ hội này để phô bày thực lực của bản thân vậy. Ánh nắng ban mai chiếu lên quảng trường vạn trượng ở Đế Đô. Trên ba khán đài nhân số so với lúc trước càng lúc càng nhiều. Dù sao những trận đấu kế tiếp mới thật sự là đại chiến Yêu Tướng, những người có thể lưu lại, ngoại trừ một nhóm người cực kỳ may mắn, còn lại đều không phải là những hạng người vô danh! Bốn mươi tám Yêu Tướng từ trong Thiên Yêu Môn đi vào. Một luồng chiến ý nồng đậm như hóa thành một con viễn cổ mãnh thú, khi Thiên Yêu Môn mở ra gào thét lao ra. Nam tử mặc giáp vàng đứng giữa quảng trường, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đảo qua những người vừa mới tiến vào. Khi nhìn đến Vương Lâm, người này hừ lạnh một tiếng. Trong mắt hắn, một tu sĩ nhỏ nhoi ở vùng đất Yêu Linh của ta không ngờ lại dám đánh trọng thương một Yêu Tướng. Điểm này cũng đủ khiến hắn ra tay giết người này mười lần, trăm lần! - Ở vùng đất Yêu Linh này, cái gọi là tu sĩ chẳng qua chỉ là một đám cường đạo, tới nơi này không ngoài mục đích là truyền thừa của Cổ Yêu. Những người này chết thì chết, nhưng nếu dám đả thương Yêu Tướng thì sẽ là đại nghịch bất đạo! Nam tử mặc giáp vàng đối với Vương Lâm có chút bất mãn, trong lòng lại có sát khí! Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử mặc giáp vàng một cái. Hắn tu luyện Sát Lục tiên quyết, đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm. Những Yêu Tướng và những người trợ giúp sau khi toàn bộ ra khỏi Thiên Yêu Môn, cánh cửa này ầm ầm đóng lại. Nam tử mặc giáp vàng chỉ vào chiếc trống lớn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: - Phụng mệnh Đế Quân, vòng thứ hai này có sự thay đổi, không phải chiến đấu, mà là gõ chiến cổ! Lời vừa nói ra, đám Yêu Tướng mặt đều biến sắc, nhưng lập tức cùng lộ ra tinh quang mãnh liệt. Ngay cả Mạc Lệ Hải thân mình cũng run lên, lập tức ánh mắt lộ ra một tia sáng sống động! - Chiến Yêu Cổ! Đây là thánh vật của Thiên Yêu Quận ta, gần giống với Long Đàm. Trước đây chỉ có Phó Soái khi được thăng cấp thành Yêu Soái mới được ban cho gõ vang trống này! Thông thường những cuộc tranh đoạt Yêu Tướng chưa bao giờ có sự thay đổi, hôm nay tại sao lại như vậy... Xem ra việc tuyển chọn hai Phó Soái cũng không phải là tin đồn vô căn cứ! Nghe nói trong Thiên Yêu Quận ta, khi tất cả các Yêu Soái nhậm chức đều gõ vang trống này. Nhưng trống này cũng rất khó đánh vang, đến bây giờ, chỉ có Thiên Soái đại nhân mới có thể đánh được mười lăm tiếng! Tiếng bàn luận vang lên khắp nơi, cho dù là lúc Vương Lâm đánh trọng thương Ngao Địch, tiếng bàn luận so với bây giờ cũng ít hơn rất nhiều. Nam tử mặc giáp vàng hừ một tiếng giống như sấm đánh truyền khắp quảng trường. Sau khi im lặng, trong lòng hắn cũng thể nào hiểu được sự sắp xếp của Yêu Đế, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng nói: - Chiếc trống này là từ đời Đế Quân thứ nhất lưu lại, nghe đồn lấy da của Cổ Yêu làm thành. Người có huyết khí không đủ, không những không thể đánh vang mà còn khiến bản thân cũng sụp đổ. Đánh được ba tiếng là cường giả, đánh được sáu tiếng là Thiên Kiêu! Với thực lực của các ngươi, người có thể đánh hơn ba tiếng không nhiều lắm. Vòng này, sẽ lấy mười người! - Quy tắc vòng này cho phép người trợ giúp yêu tướng có thể gióng trống! Lời này vừa nó xong, nam tử mặc kim giáp không đợi khán giả bốn phía kịp bàn tán, ngón tay phải chỉ vào một người trong đám yêu tướng, quát: - Yêu tướng Vu Sâm, bước ra! Một người từ trong đám yêu tướng bước ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng, trên người mặc áo giáp, khi bước đi phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Người này bước vài bước đã tới phía dưới Yêu Cổ. Hắn nhìn Yêu Cổ, đôi mắt lóe sáng, chiến ý trong lòng được đốt cháy bừng bừng! Hắn vẫn chưa vội ra tay và đứng yên tĩnh phía dưới chiếc trống, yêu lực vận chuyển trong cơ thể, điều chỉnh nội tức để đạt trạng thái tốt nhất. Vu Sâm đối với việc gióng trống này trong lòng cũng không tự tin. Dù sao đối với hắn mà nói, Yêu Cổ này chính là thánh vật. Nam tử mặc kim giáp liếc nhìn Vu Sâm, trong lòng thầm nghĩ: - Với tu vi của Vu Sâm thì có thể gióng được bốn tiếng trống. Nếu gắng gượng đánh tiếng thứ năm chắc chắn khí huyết tan nát! Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhắm mắt lại. Ánh mắt mọi người bốn phía đều đang tập trung vào Vu Sâm. Thần sắc hắn như thường, vẫn điều chỉnh nội tức. Vì phòng ngừa ngoại giới quấy rầy, hắn khép hai mắt lại, đối với mọi chuyện bên ngoài không nghe, không hỏi. Dần dần, bên ngoài thân thể hắn tỏa ra yêu khí nồng đậm. Yêu khí này phát ra bay lên không trung, cuồn cuộn không ngừng. Trên khán đài bốn phía, những tiếng bàn tán khe khẽ vang lên liên tiếp. - Sát lục đạo rất khó tu luyện. Nó phải dựa vào việt giết chóc trong nhiều năm mới được. Hôm nay người này lên đài một lần sợ rằng sẽ lập tức nổi tiếng! - Chưa chắc. Yêu Cổ vốn là do da của cổ yêu luyện hóa thành. Vu Sâm mặc dù có thể gõ vang nhưng chắc chắn cũng bị phản chấn khiến bị thương. Tám vị yêu soái trên đài cao cũng nhìn về phía Vu Sâm, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, nhưng bọn hắn không tranh luận như người thường mà ánh mắt chỉ liếc nhau một cái là tám chín phần hiểu được ý nhau. Sáu vị phó soái tuy rằng không có nhãn lực như tám vị yêu soái nhưng tu vi dù sao cũng rất cao thâm. Lúc này họ đều có thể nhìn ra được một chút dấu vết, chỉ riêng có Huyền phó soái là ánh mắt không nhìn vào Vu Sâm mà tập trung vào Vương Lâm. - Vương Lâm, không biết ngươi có thể gõ được mấy tiếng trống đây! Hắn vừa suy nghĩ, lại nghe Hoàng phó soái đang ngồi bên cạnh khẽ cười nói: - Huyền phó soái. Ngươi và lão phu đánh cuộc, ta e là sẽ thắng rồi. Tu sĩ ngươi lựa chọn kia chỉ có cách tự mình ra tay, do đó ngươi bại là cái chắc rồi! Huyền phó soái hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi cứ rửa mắt mà xem. Người này không đơn giản như ngươi tưởng đâu! Lúc hai người nói chuyện đang nói chuyện thì Vu Sâm đang đứng trên đài đột nhiên mở bừng đôi mắt. Toàn thân hắn lúc này dường như được chiến thần nhập thể, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như trăng rằm! Một tiếng gầm như long như hổ vang lên từ miệng Vu Sâm. Hai chân hắn bước lên phía trước một bước, thân hình như lợi kiếm ra khỏi vỏ, xẹt qua giữa không trung như một đạo cầu vồng, tiến thẳng tới Yêu Cổ. Khi còn đang ở giữa không trung, song chỉ tay phải hắn như kiếm, toàn bộ tinh khí thần của cả thân thể trong nháy mắt ngưng tụ, từ song chỉ hóa thành một đạo cầu vồng, điên cuồng lao tới đánh lên Yêu Cổ. Mặt trống đen xì của Yêu Cổ thoáng lõm xuống, chẳng qua độ lõm rất nhỏ, chỉ hơi lõm rồi ngay lập tức đàn hồi trở lại. - Thùng! Một tiếng trống trầm thấp, quanh quẩn bầu trời, truyền khắp sân đấu, kéo dài suốt đế đô, lan đến cả nửa Thiên Yêu thành. Trong tích tắc tiếng trống này vang lên, Vu Sâm lập tức cảm thấy một lực lượng không thể tưởng tượng như sóng triều từ mặt Yêu Cổ truyền tới, với thế như chẻ tre đánh sâu vào thân thể hắn. Sắc mặt Vu Sâm trở nên tái nhợt. Đôi mắt hắn lộ sát khí, chẳng những không lùi mà lại tiến thêm một bước, song chỉ tay phải không do dự điểm một cái nữa lên mặt Yêu Cổ! - Thùng! Một tiếng trống vang lên giống như sét đánh ngang trời. Vu Sâm gầm nhẹ, yêu khí bên ngoài cơ thể liền hóa thành một khuôn mặt yêu dị. Khuôn mặt này cũng lộ vẻ thống khổ, sau đó liền biến mất trong yêu khí. Ngay sau đó, lại một khuôn mặt khác lập tức xuất hiện. - Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức! Tiếng nói của Vu Sâm như từ địa ngục truyền tới. Tiếng nói của hắn vừa vang lên, những khuôn mặt thống khổ bên ngoài thân thể hắn lập tức há miệng, điên cuồng hướng về phía tay phải Vu Sâm bay tới. Tay phải hiện lập tức hiện lên những tia sáng màu lam chói mắt! Vu Sâm hét lớn, tay phải hóa thành chưởng hướng về phía Yêu Cổ chụp tới. Bàn tay hắn chưa đụng tới Yêu Cổ, chưởng phong đã ầm ầm lao tới, đánh vào mặt trống. - Thùng! Tiếng trống thứ ba vang lên rung động thiên địa. Lúc này người xem bốn phía xung quanh đều biến sắc. Tuy rằng dùng chưởng phong gõ trống có thể nói là hơi tiểu xảo nhưng không thể không nói, Phệ Hồn Sát Lục này thật mạnh mẽ. Chưởng phong đảo qua, tay phải Vu Sâm đã đặt trên Yêu Cổ. - Thùng! Hầu như tiếng trống thứ ba còn đang vang vọng, trong nháy mắt tiếng trống thứ tư lại vang lên, hình thành một âm thanh cuồn cuộn như sấm đánh. Vu Sâm tay phải nhanh chóng thu hồi, thân thể cấp tốc lui lại phía sau, bịch bịch bịch đạp những bước nặng nề trên mặt đất, lùi lại hơn trăm trượng mới đứng vững được. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ hồng một cách yêu dị, cố nuốt một ngụm máu đang chợt dâng trào xuống. Tay phải hắn lúc này đang run rẩy, mất đi cảm giác, yêu lực trong cơ thể đã hao phí tám phần, dung hợp vào trong Phệ Hồn Sát Lục đệ nhất thức nọ. - Được rồi! Người trợ giúp của yêu tướng Vu Sâm bước ra đi! Nam tử mặc kim giáp bình thản nói. - Ta không có người trợ giúp! Vu Sâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói. Nam tử mặc kim giáp nhìn Vu Sâm, ánh mắt rời đi chọn người tiếp theo trong đám yêu tướng. Hắn đầu tiên nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng cười lạnh nhưng vẫn không gọi Vương Lâm xuất trận mà chỉ vào Mặc Phi, quát: - Yêu tướng Mặc Phi, đi ra! Lời nói vừa dứt, những tiếng bàn tán đang xôn xao vang lên khắp bốn phía lập tức biến mất. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người một người. Người này mặc áo giáp, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, mái tóc đen bay theo gió, từ trong đám người đi ra. Hắn đi không nhanh nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy như bước chân hắn làm cho trống ngực đập thình thịch, khiến người ta có một cảm giác vô cùng quỷ dị. - Yêu tướng Mặc Phi, ba trăm năm trước đã là đệ nhất yêu tướng! - Người này hàng năm đều đóng ở biên cảnh, nghe nói trong mắt người ở Hỏa Yêu quận, giá trị của cái đầu người này cực lớn! - Mặc Phi này tu luyện một thứ công pháp thần bí, cho tới bây giờ mới chỉ thi triển có mỗi một thứ thần thông là Chuyển Luân Đại Pháp mà thôi. Người này mà đánh Yêu Cổ thì ta tin chắc phải trên năm tiếng!