Chương 892: Cảm Ơn Các Ngươi

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:18:32

Đẩy cửa để đi vào trong sân, âm thanh cót két vang lên. Dưới ánh trăng có thể thấy trong viện tất cả đều không thay đổi, chiếc bàn ăn vẫn như cũ chỉ là người lại không có. Bên tai Vương Lâm phảng phất như nghe được âm thanh từ nghìn năm trước truyền đến. - Thiết Trụ! Sách này đọc như thế nào vậy? - Thiết Trụ a, ngươi phải đọc sách cho thật tốt. Sang năm chính là kì thi lớn trong huyện, ngươi về sau có tiền đồ hay không thì phải xem kết quả lần này thế nào. Nhưng đừng giống ta, cả đời này vẫn ở lại trong thôn. Ôi! - Được rồi! Ông ngày nào cũng cằn nhằn, phải để ta nói, Thiết Trụ nhà chúng ta nhất định có thể thi đỗ. -Thiết Trụ a, tứ thúc ngươi là người tốt, vài năm nay may mắn nhờ hắn trợ giúp tượng gỗ do cha ngươi làm mới có thể thể bán ra tiền. Về sau nếu ngươi có tiền đồ thì đừng quên báo đáp tứ thúc của ngươi. - Sự đau đớn lấp đầy tâm trí của Vương Lâm, hắn từng bước một đi vào sân. Cửa phòng mở ra, giờ phút này mặc dù nhìn bề ngoài Vương Lâm vẫn đang là thanh niên nhưng lại giống như một lão nhân ra ngoài đã lâu không trở lại trong nhà, không ngừng lấy tay vuốt ve tất cả mọi thứ. Vương Lâm sờ vách tường, những cảnh tượng thời thơ ấu không ngừng hiện lên trong đầu. Nỗi đau trong lòng hắn lại càng đậm, nỗi nhớ cha mẹ tràn ngập toàn thân. Để Tháp Sơn và đồng tử đầu to chờ ở bên ngoài, Vương Lâm ngồi một mình trong căn nhà cảm thụ hơi thở gia đình, quên đi toàn bộ tu chân giới, chỉ có thời thơ ấu vui vẻ và nhớ lại chính mình dưới gối hầu hạ cha mẹ khoái hoạt. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong sự yên tĩnh đó, thể xác và tinh thần Vương Lâm tiến hành gột rửa một lần. Hắn một mình trầm lặng, chuyện thời thơ ấu cứ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu. Hắn lẳng lặng ngồi ở một chỗ, trên mặt khi thì lộ ra vui vẻ mỉm cười, khi thì lộ ra phiền muộn bi thương, những cảnh tượng thời thơ ấu cho tới hiện tại hắn chỉ có thể một mình cô độc nhớ lại. Hắn vui vẻ trong cô độc, hắn tươi cười nhưng lại không phát ra thành tiếng, buồn và vui. Hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống rơi trên mặt đất, lưu lại dấu vết. Ánh trăng dần dần trôi qua, ánh dương nơi chân trời bắt đầu lên chậm rãi xua tan bóng tối, phủ ánh sáng xuống mặt đất. Phảng phất vật đổi sao dời, ánh sáng không ngừng chiếu rọi khắp Hoàng Tổ thành. Những tia sáng chiếu qua cửa sổ khiến cho Vương Lâm từ trong hồi ức tỉnh lại, hắn hít vào một hơi thật sâu đứng lên nhìn thoáng qua bốn phía rồi đi ra ngoài. Tháp Sơn sau một đêm vẫn đứng thẳng không hề nhúc nhích. Về phần Đồng tử đầu to thì sự phức tạp trong mắt ngày càng đậm. Một đêm qua làm hắn đã nhớ lại thời thơ ấu, khi bị vũ nhục khiến cho hắn day dứt đau đớn không biết vì sao lúc đó lại không có một tia giải thoát. Hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là sự ghét bỏ của mẫu thân. Ánh mắt của mẫu thân hiện lên trước mắt. Lần lượt nhớ lại tất cả khiến hắn cảm thấy đau lòng, chỉ có điều hiện tại hết thảy đều phai nhạt rất nhiều. Ba người Vương Lâm cũng không ẩn hình, nên làm cho binh lính tuần tra chú ý. Những tiếng hô kinh ngạc vang vọng. Bên ngoài vách tường một đội binh lính như gặp đại địch, sát khí âm trầm lập tức vây quanh ba người. Cùng lúc đó mười người tu vi bất đồng, thấp nhất là cảnh giới Trúc Cơ, cao nhất thậm chí còn có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng mà đến. Từng đạo thần thức nhanh chóng tỏa ra. - Cuồng đồ lớn mật không ngờ dám xông vào nhà tổ của Hoàng gia. Ngươi có biết đây là tội chu di cửu tộc. - Tội lớn! - Ngoài tường thành vọng đến tiếng hét lớn nổi giận. Trên bầu trời kiếm quang lóe ra một đám tu sĩ tiến đến, thần sắc bọn họ mang theo sự phẫn nộ. Giận! Trong mắt Vương Lâm xem ra bọn họ không phải làm bộ mà thật sự giận dữ. - Ba người các ngươi có thể không bị phát hiện khi tiến vào tòa nhà tổ Vương gia tất nhiên cũng là tu sĩ. Mặc kệ các ngươi là người môn phái nào, chẳng lẽ sư môn, trưởng bối các ngươi không có nói qua cho các ngươi biết, nơi đây ngoài tộc nhân của Vương gia, không ai được bước vào nửa bước. - Người nói chuyện là một lão già đứng giữa mười tu sĩ kia, tu vi đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần. Tháp Sơn vẫn thản nhiên, không thèm liếc mắt nhìn xung quanh. Đồng tử đầu to chắp mắt, không nói gì. Vương Lâm thu hồi ánh mắt đang nhìn phần mộ cha mẹ, ngẩng đầu lên nhìn mười tu sĩ đang bay trên không, liếc mắt một cái chậm rãi nói: - Mộ này là do ai xây nên? - Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng vang lên trong tai tu sĩ bốn phía giống như làm cho người ta có một cảm giác phải thuận theo. Loại cảm giác này đột nhiên tới khiến cho sắc mặt đám tu sĩ lập tức đại biến. Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần lại càng tái nhợt, tu vi hắn đạt tới cảnh giới Hóa Thần đã cảm nhận được ý cảnh, nhưng chỉ một câu nói của đối phương đã làm hắn hoảng sợ. Giống như có một thứ lực lượng khiến hắn không thể không trả lời. Nếu không trả lời ngay lập tức sẽ bị tiêu diệt. Gần như là bản năng hắn lui ra phía sau mấy trượng, lớn tiếng nói: - Nơi đây...nơi đây là do hoàng tộc xây nên, là nơi ở cũ của tổ tiên hoàng tộc, lão tổ Chu Tước tinh lúc nhỏ cũng ở đây. Hắn nói tới đây nhìn về phía Vương Lâm bỗng nhiên ngẩn người, cảm thấy người trước mắt dường như có chút quen mắt, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc gặp qua khi nào. - Hoàng tộc... Vương Lâm trầm mặc nhìn thoáng qua phần mộ cha mẹ rồi xoay người lên không mang theo Tháp Sơn và Đồng tử đầu to đang định rời đi. Nhưng vào lúc này phía xa trong không trung bỗng nhiên truyền đến liên tục tiếng sấm, lại có một tảng lớn mây đen điên cuồng bay đến. Cùng lúc đó một tiếng quát phẫn nộ từ đám mây kia truyền ra. - Thật to gan, không ngờ dám xông vào nhà tổ của Vương tộc! Triệu quốc Huyền Đạo Tông nhiều thế hệ thủ hộ ở đây. Mà hành vi của ngươi cũng như không coi Huyền Đạo Tông chúng ta ra gì! Từ trong tầng mây kia xuất hiện một người, đầu tóc bạc trắng, hai mắt lóe lên tinh quang đi đến. Một làn hơi thở Anh Biến sơ kì lập tức tràn ngập bốn phía. Tu sĩ bốn phía nhìn thấy lão già vừa tới lập tức một đám cung kính cúi chào, hiển nhiên lão già này ở đây uy vọng cực cao. - Huyền Đạo Tông...?! Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía lão già có một tia dịu dàng hơi gật đầu chậm rãi nói: - Tu vi ngươi đã đạt tới Anh Biến cảnh giới. Cấp bậc Triệu quốc đã đạt tới ngũ cấp tu chân quốc? Lão già kia đang tức giận mà đến giờ phút này cũng ngẩn ra, cau mày quát: - Ta ở Triệu quốc từ ba trăm năm trước đã đạt tơi ngũ cấp tu chân quốc, việc này toàn bộ Chu Tước Tinh tất cả tu sĩ đều biết. Ngươi là người phương nào? Tuy nói như thế, nhưng lúc này hắn nhìn Vương Lâm có một cảm giác như đã từng gặp qua ở địa phương nào đó. - Ngũ cấp tu chân quốc...?! Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn nhớ rõ năm đó Triệu quốc chỉ có tam cấp tu chân quốc mà thôi, cũng không nghĩ tới là mấy trăm năm nay dĩ nhiên sẽ đạt tới ngũ cấp. Thu hồi ánh mắt Vương Lâm cẩn thận nhìn qua lão già kia, lúc này cũng là vừa nhìn ra một ít manh mối. Hắn hơi mỉm cười, từ trên người lão già hắn mơ hồ phát hiện ra một tia hơi thở cực kì mỏng manh mang cùng loại với Vương Lâm. Hắn nhớ tới năm đó khi Hóa Thần ở Triệu quốc từng để lại mười viên Linh Loại, hiển nhiên lão già này là một trong mười người năm đó. - Mấy năm nay đều do Huyền Đạo Tông các ngươi ở đây thủ hộ sao? Tu sĩ nơi đây đều là Huyền Đạo Tông đệ tử? - Vương Lâm ngậm cười hỏi. Lão già kia cau mày cẩn thận nhìn ba người Vương Lâm, không biết vì sao mới vừa rồi lửa giận lại bị đè ép xuống dưới, hình như người trước mắt khiến cho hắn có một cảm giác rất thân thiện. Do dự một chút hắn mở miệng nói: - Cũng không phải chỉ có Huyền Đạo Tông ta, toàn bộ Chu Tước Tinh cứ mỗi khoảng thời gian đều có các đệ tử môn phái khác đến thủ hộ. Có thể đến nơi đây làm thủ hộ đều là những người trong môn phái có cống hiến thật lớn hoặc là người có thiên tư thật tốt, trọng điểm chuẩn bị bồi dưỡng. - Thủ hộ tòa nhà tổ của Vương gia đối với tất cả tu sĩ trong Chu Tước tinh mà nói đúng là một việc làm vinh quang! Không biết vì sao lão già trước mặt Vương Lâm lại kể cực kì tỉ mỉ, ngay chính cả hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao. Nghe được lời nói của lão già, ánh mắt Vương Lâm nhìn qua các tu sĩ ở trên mặt đất, những người này tư chất tất cả đều vô cùng tốt. Với kinh nghiệm của Vương Lâm giờ phút này nhìn vào mắt lão già liền biết được hiển nhiên những lời lão nói là thật. Trầm mặc giây lát Vương Lâm thở dài mang theo một tia cảm động nói: - Cảm ơn các ngươi! Nói xong hắn vung tay áo lên lập tức liền có một đạo lực lượng tràn ngập hóa thành nhiều điểm tinh quang trong phút chốc rơi vào cơ thể tu sĩ bốn phía. Mỗi người một cái, ngay cả binh lính tay cầm binh khí đứng trên mặt đất cũng đều có tinh quang nhập vào cơ thể. Các tu sĩ chấn động lập tức cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu xuất hiện trong cơ thể, một đám biểu tình cổ quái dâng lên. - Ngươi...! - Lão già Anh Biến kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cảm giác càng ngày càng quen thuộc. - Ngươi làm rất tốt, không uổng công năm đó ta đưa ngươi Linh Loại... - Vương Lâm nói xong xoay ngươi hướng ra xa bay đi. Tháp Sơn và Đồng tử đầu to theo ở phía sau, ba người chậm rãi biến mất ở chân trời. - Linh Loại ...Linh ... - Lão già kia run rẩy kịch liệt, khi nghĩ tới thân phận của đối phương, trên mặt mấy trăm năm chưa từng quá kích động thất thanh kêu: - Vương gia lão tổ! Lời vừa nói ra tu sĩ bốn phía tâm thần lập tức chấn động, tất cả đều xuất hiện sự kích động không dám tin, nhìn vào hướng Vương Lâm biến mất. - Hắn ...Hắn ...là Vương gia lão tổ? Người Chu Tước Tinh thủ hộ vô số năm tới vây lão tổ Vương gia!