Chương 490: Xông Vào Yến Tiệc.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:33

Đám mây tím từ phía đông bay đến, chân trời lập tức ánh lên một dải màu tím, bên trong đám mây tím này một thanh âm phá không vang lên giữa trời đất. Trên đỉnh Tử Tông Sơn, trong tầng mây dài liên miên trăm dặm, những người tu chân trong các tông phái trên Thiên Vận Tinh lập tức phát hiện ra sự dị thường này, đều buông chén rượu, ngẩng đầu nhìn về hướng đông. - Hắn chẳng những thoát được vòng vây, hơn nữa không ngờ còn đạt tới Anh Biến Trung Kỳ!!! Triệu Tinh Sát sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, chén rượu trong tay lập tức ầm lên một cái hóa thành tro bụi. Không chỉ có hắn, lão nhị ngồi bên cạnh Triệu Tinh Sát trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ, ánh mắt u ám, đứng bật dậy, chân khẽ động, cả người lập tức hóa thành một đạo tử quang, hướng về phía chân trời bay đi như tên bắn. Còn lại Bạch Vi trong mắt lộ ra những tia kỳ dị, cầm lấy chén rượu, khẽ uống một ngụm, khóe miệng mỉm cười. Về phần tứ tỷ vây khốn Vương Lâm kia, nữ tử này ánh mắt vẫn thản nhiên, không có một chút biến đổi. Lão nhị của Tử hệ, người đàn ông trung niên kia thân ảnh như điện, sau khi xông tới liền quát lớn: - Hôm nay là ngày vui của Thiên Vận Tông ta, ai dám xông vào, giết không tha! Hắn không để Vương Lâm lên tiếng, trực tiếp buộc tội, trong lúc nói, hai tay hắn bấm quyết, vỗ vào khoảng không phía trước, miệng quát: - Thượng chi lực! Lời vừa nói ra, lập tức trong lòng bàn tay một đám khí màu vàng lóe ra, hóa thành một đám cát lớn giống như một bầy ong, tốc độ nhanh hơn người này gấp mấy lần bay về phía đám mây tím kia. Vương Lâm như một ngọn đuốc, cả người nhoáng lên một cái, xuất hiện phía trên đám mây trắng. Lúc này thượng chi lực của người đàn ông trung niên là nhị sư huynh kia đã hóa thành một đám cát đánh tới. Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, không có một chút nóng nảy, thân mình không hề dừng lại, ngay lúc xông ra tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức cầm Cấm Phiên ở trong tay, run lên một cái, vô số cấm chế từ bên trong gào thét xuất ra, ở phía trước người đầu đuôi nối với nhau bỗng nhiên hình thành một cơn lốc cấm chế màu đen. Thổi một cái, lập tức bốn phía cuồng phong gào thét, từng trận tiếng gào khóc nức nở vang vọng khắp trời đất. Đám cát đang bay đến kia lập tức bị cơn gió cấm chế này cuốn vào, ngay lúc sắp đánh tới người Vương Lâm bị xé phân ra làm hai, hóa thành hai luồng sáng màu vàng, dung nhập vào trong cơn lốc cấm chế. Vương Lâm ung dung đưa chân bước qua cơn lốc cấm chế, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn nhị sư huynh một cái, bình thản nói: - Hai lần chọc tức ta, không giết ngươi không phải là Vương mỗ! Nói xong, ngón trỏ tay phải Vương Lâm đưa lên, tiên lực trong cơ thể bỗng nhiên đảo ngược, một tia ma hỏa xuất hiện ở đầu ngón tay. Người đàn ông trung niên biến sắc, quát: - Lão thất, hôm nay là thọ yến của sư tôn, có rất nhiều đạo hữu ở đây, ngươi không được làm càn! Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, liếc nhìn tu sĩ bốn phía một vòng. Những tu sĩ này đều quan sát một cách lạnh lùng, không có một chút nào muốn ra tay tương trợ. - Các vị đạo hữu, hôm nay là trận tranh đoạt của Tử Tông ta, người ngoài nếu tham gia chớ trách Thiên Vận Tông ta sau này truy cứu! Vương Lâm lạnh giọng nói xong, thân bình tiến về phía trước, ngón trỏ tay phải hướng vào người đàn ông trung niên điểm tới. Người đàn ông trung niên kia thân mình lui nhanh, hắn đã từng nếm qua nỗi khổ do ma hỏa này gây ra, lúc này lại nhìn thấy, trong lòng không khỏi dâng lên ý muốn tháo chạy. Đúng lúc này, Triệu Tinh Sát sắc âm trầm bước về phía trước, bước một bước đã đi tới phía trước người đàn ông trung niên. Hắn nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói: - Lão thất, trở về chỗ đi! Trận phân tranh của Tử hệ không phải hôm nay! Vương Lâm không nhìn đến Triệu Sát Tinh một cái, ngón trỏ tay phải bắn ra. Lập tức ma hỏa lóe lên, ngay khi vừa bắn ra trong nháy mắt đã biến thành vô cùng to lớn muốn phủ cả đất trời , khiến cho mây trắng bốn phía ánh lên màu tím. - Ma diễm! Những người có kiến thức rộng rãi của các tông phái đang ngồi sau bàn tiệc liếc mắt một cái liền nhận ra nguồn gốc của ngọn lửa này. - Thiên Vận Tông xem trọng tất cả mọi việc theo ý mà làm, đệ tử có thể xuất ra ma diễm cũng không có gì lạ. Chẳng qua người này rất lạ, trước đây chưa từng biết được trong Tử Hệ lại có người này tồn tại! - Nghe Triệu đạo hữu xưng hô người này là lão thất, chẳng lẽ người này là đệ tử thứ bảy trong Tử hệ, chẳng phải Tôn Vân năm đó chính là lão thất sao! Những tiếng bàn tán xôn xao không ngớt lọt vào tai. Ma hỏa lóe lên phóng ra bay thẳng đến người đàn ông trung niên. Triệu Tinh Sát sắc mặt âm trầm, tay phải bấm quyết, trong miệng nói khẽ: - Đại tự tại thiên địa quyết! Lời này thốt lên, chỉ thấy những quầng sáng màu trắng từ trên tay phải của Triệu Sát Tinh bỗng nhiên liên tục xuất hiện, điên cuồng tản ra bay đến, nhanh chóng bọc lấy ma hỏa. Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ trào phúng, trong miệng quát khẽ: - Bạo! Trong nháy mắt, ma hỏa bị quầng sáng bọc lại kịch liệt lóe lên, nhanh như chớp một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, ma hỏa tự nổ, tan vỡ. Sau khi ma hỏa này tự nổ, một luồng ma khí mà chỉ có người tu ma cao thâm mới có thể luyện hóa ra ở bên trong cuộn lên, từ chỗ ma hỏa tự nổ điên cuồng phát tiết ra. Chỉ thấy vô số những đốm lửa màu tím bỗng nhiên mang theo một lực công kích mạnh mẽ trực tiếp cuốn thẳng tới tấn công vào bốn phía quầng sáng, quầng sáng kia không thể chống cự liền lập tức sụp đổ, hóa thành những ngọn lửa màu tím, nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro. Trong thời gian ba nhịp thở, toàn bộ quầng sáng đã bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro, biến mất không thấy. Sắc mặt Triệu Tinh Sát cực kỳ khó coi, thân mình hắn lui nhanh. Không chỉ có hắn, người đàn ông trung niên kia cũng không chút do dự nhanh chóng lùi lại. Ngoài hai người này, tu sĩ của các tông phái ở bốn phía đang dự yến tiệc khi thấy ma hỏa tự nổ đều thi triển thần thông, tản ra bốn phía. Gần như trong nháy mắt, trong phạm vi nghìn trượng không còn bóng dáng một tu sĩ nào. Ma hỏa tự bạo điên cuồng thổi quét ra nghìn trượng, lúc này mới dần dần tiêu tan. Trong vòng nghìn trượng, giờ phút này tất cả bàn tiệc đều đã hóa thành tro, ngay cả những đám mây trắng cũng bị thiêu đốt, hình thành nên một cái hố rộng nghìn trượng. Vương Lâm thân ảnh như điện, không nói lời nào, khẽ động một cái đã cầm tiên kiếm ở trong tay, trong lúc xông tới vung ra một kiếm. Chỉ thấy một đạo kiếm quang lớn cỡ mười trượng bỗng nhiên xuất hiện, gào thét hướng về người đàn ông trung niên chém xuống. Cùng lúc đó, loan đao theo sát phía sau tiên kiếm, gào thét bay ra. Người đàn ông trung niên kia mắt thấy đã biết là không kịp, gầm nhẹ một tiếng, hai tay bấm quyết, quát: - Cấm thuật, Tiên Ma thể! Lời vừa nói ra, toàn thân hắn lập tức truyền ra những tiếng lách cách, khi kiếm quang gần chém tới nơi, cả người hắn lập tức hóa thành một đám sương mù màu đen. Tiên kiếm quét ngang qua, chia đám sương mù ra làm hai, nhưng lập tức hai đám sương mù lại hợp lại với nhau, hóa thành một, sau đó nhanh chóng hướng về một bên bay nhanh đi, hiển nhiên là muốn chạy trốn. Vương Lâm cười lạnh, tiên kiếm trong tay rung lên, trong tiếng gào thét của Hứa Lập Quốc, hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng tới, đuổi theo không bỏ. Loan đao cũng tiến nhanh tới, trong chớp mắt liền đuổi theo màn sương đen, điên cuồng chém xuống. Lập tức màn sương đen bị chia năm sẻ bảy, từ trong màn sương đen truyền ra tiếng kếu thảm thiết của người đàn ông trung niên. Triệu Tinh Sát đứng nhìn chằm chằm, vẻ mặt cười lạnh, cũng không ngăn cản gì. Vương Lâm cũng không nhìn đến Triệu Sát Tinh, thân mình nhoáng lên, biến mất tại chỗ, lúc hiện ra đã chặn đường tháo chạy của màn sương đen kia. - Ngươi chạy không thoát đâu! Vương Lâm lạnh lùng nói. Những màn sương đen rải rác đang môt lần nữa hợp lại với nhau, từ bên trong truyền ra tiếng người đàn ông trung niên rít gào: - Hôm nay là đại thọ của sư tôn, nếu ngươi giết ta chắc chắn sẽ bị sư tôn trục xuất khỏi môn phái!! Vương Lâm hai mắt phát lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức lấy Côn Cực Tiên cầm ở trong tay. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, màn sương đen đang dung hợp lập tức tan vỡ. Cùng lúc đó, nguyên thần người này từ trong màn sương đen bị đánh văng ra. Vương Lâm ánh mắt chớp động, ngay khi nguyên thần người này xuất hiện, thân mình khẽ động, trực tiếp lao tới, tay phải túm lấy nguyên thần của người này. Nguyên thần kia hét lên một tiếng, chợt lóe lên, bất ngờ thuấn di thoát ra. Vương Lâm ánh mắt lạnh lùng, Côn Cực Tiên đột nhiên kéo dài ra. Cây roi này đã ở trong tay hắn lâu ngày, dĩ nhiên đã được hắn nghiên cứu vô cùng kỹ, cây roi này không có phân chia dài ngắn, nó có thể kéo dài đến hết tầm mắt. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, nguyên thần hiện lên ở cách đó nghìn trượng lập tức run lên, gần như sắp tan vỡ, ở trên lưng xuất hiện một vết thương rất sâu, một lượng lớn tiên lực tinh hoa lập tức phát tiết ra.