Chương 1716: Luân Hồi Nhất Thể

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:24:39

Một lúc lâu sau Thanh Lâm nhíu mày, thần thức thu hồi từ trên phân thân của Thiên Vận Tử, trả lại cho Vương Lâm. -Không có mánh khóe gì...hồn phách này chỉ là một phân hồn tầm thường, hơn nữa cực kỳ suy yếu, giống như lúc nào cũng có thể tử vong vậy. -Ngươi cũng không phát hiện sao? Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng nói. -Hay là như vậy đi, ta dung hợp ngươi dùng thần thức dung nhập trong cơ thể ta xem bổn nguyên của ta có chút biến hóa gì hay không. Thanh Lâm gật đầu. Để cho một người khi toàn bộ tâm thần của mình dung nhập trong phân hồn của Thiên Vận Tử, tiến vào trong cơ thể mình, đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu đối phương có tâm tư bất ổn gì thì sẽ có thể gây thương tổn cực lớn cho Vương Lâm. Nhưng Vương Lâm tin tưởng Thanh Lâm. Hắn và Thanh Lâm cho dù không gặp nhau nhiều lắm nhưng đủ loại chuyện cũng đủ để đổi lấy hai chữ tin tưởng. Đối với lời nói này của Vương Lâm, trong lòng Thanh Lâm cũng rất cảm khái. Hắn đối với Vương Lâm cũng hơi hiểu, biết người này vô cùng cẩn trọng. Lúc này có thể nói ra được lời như vậy có thể thấy trong lòng Vương Lâm đã tin tưởng bản thân tới mức nào. Vương Lâm không nói nhiều, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Thanh Lâm. Ở trước người hắn còn có phân hồn của Thiên Vận Tử. Vương Lâm nhắm hai mắt, toàn bộ thần thức dung nhập vào trong phân hồn của Thiên Vận Tử, chậm rãi tiến hành dung hợp. Thanh Lâm ở bên cạnh hai mắt lóe sáng, loại bỏ mọi tạp niệm trong nội tâm, toàn bộ tâm thần quan sát Vương Lâm. Thần thức hắn cũng tản ra, dung nhập vào cơ thể Vương Lâm, nhìn hết thảy biến hóa trong nội tâm Vương Lâm. Lúc này cả người Thanh Lâm sững lại, trong mắt lộ vẻ không thể tin được. -Bảy đạo bổn nguyên!! Trước chỉ nghe nói hắn có sáu đạo bổn nguyên. Sáu đạo đã là không thể tưởng tượng nổi rồi. Lúc này không ngờ lại xuất hiện đạo thứ bảy!! Vương Lâm này rút cục tu luyện thế nào? Bảy đạo bổn nguyên, quá... Quá kinh người rồi! Thanh Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vương Lâm đầy vẻ khiếp sợ. Nhưng càng khiến hắn khiếp sợ hơn là trong nháy mắt khi thần thức tiến vào trong tâm thần Vương Lâm, hắn không những cảm nhận được lực lượng bổn nguyên mà còn cảm nhận được một lực lượng khiến tâm thần hắn run rẩy, giống một con kiến hôi đối mặt với thiên uy. Khí tức khiến hắn hoảng sợ này chính là lực lượng huyết mạch của Vương Lâm! Khí tức trong huyết mạch này rất cổ xưa giống như tồn tại cùng thiên địa! Giống như trước mắt nó vạn vật chúng sinh đều phải cúi đầu cúng bái, đều phải run rẩy sợ hãi cung kính. Khí tức này bá đạo vô cùng, giống như nếu có nửa điểm bất kính sẽ bị nó hủy diệt toàn bộ luân hồi, xóa hết tính mạng! Sắc mặt Thanh Lâm lập tức tái nhợt, thân thể nhoáng lên theo tiềm thức lui lại phía sau ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không còn là khiếp sợ mà đã là kinh khủng. -Ta chỉ biết hắn có thân thể Cổ Thần, nhưng khí tức trong thân thể hắn thì không phải là Cổ Thần!! Đây là thứ khí tức gì, không ngờ lại kinh khủng tới vậy! Nửa ngày sau Thanh Lâm mới áp chế được rung động trong tâm thần, miễn cưỡng khiến cho mình có thể quan sát tiếp biến cố khi Vương Lâm dung hợp với Thiên Vận Tử. Nhìn lại, thần sắc Thanh Lâm đột nhiên biến đổi. Hắn mơ hồ cảm thấy bảy đạo bổn nguyên của Vương Lâm, nhất là cấm chế bổn nguyên kia trong tình trạng không bị điều khiển liền mơ hồ phân ra một tia, tự động vận chuyển trong cơ thể Vương Lâm, giống như có một lực lượng kỳ dị nào đó điều khiển vậy. Mà tất cả chuyện này Vương Lâm lại hầu như không phát hiện ra, chỉ cảm thấy không thích hợp mà thôi. Vương Lâm dung hợp với hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử càng sâu thì tốc độ vận chuyển của tia bổn nguyên cấm chế kia càng nhanh, vờn quanh Vương Lâm. -Không đúng! Thanh Lâm càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị. Hắn không cần nghĩ ngợi, giơ tay trực tiếp điểm một chỉ vào mi tâm Vương Lâm. -Định Thần Thuật!! Một chỉ này khiến thân thể Vương Lâm chấn động, trong nháy mắt tất cả liền dừng lại. Tất cả sự vận chuyển và dung hợp trong nháy mắt này đều bị Định Thần Thuật ngăn lại. Cùng lúc đó một ngón tay của Thanh Lâm sau khi điểm lên mi tâm Vương Lâm liền hướng xuống, điểm lên ngực Vương Lâm túm một cái. U quang lóe lên, từ ngực Vương Lâm u quang này giống như một sợi tơ quấn quanh ngón tay Thanh Lâm. Hai mắt Thanh Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm vào sợi tơ lóe u quang nọ, chính là một bộ phận nhỏ của cấm chế bổn nguyên tự động vận chuyển. Thần thức Thanh Lâm ầm ầm chuyển động, toàn bộ ngưng tụ lên trên sợi tơ này, trong tích tắc khi dung hợp, đầu óc hắn liền ầm vang, thiên địa trước mắt hỗn loạn. Đợi tới khi rõ ràng thì hắn đã thấy một mảnh tinh không quen thuộc. Tinh không này chính là Triệu Hà! -Một tia bổn nguyên cấm chế của Vương Lâm không ngờ lại mang ta tới nơi này!! Thanh Lâm lúc này chỉ là thần thức biến ảo ra. Hắn nhìn thấy trước người có một sợi tơ nhỏ. Sợi tơ này kéo dài trong tinh không phía trước, không nhìn thấy tung tích. Hàn quang trong mắt lóe lên thân thể Thanh Lâm nhoáng lên, theo sau sợi tơ đó tiến về phía trước. -Ta muốn xem rốt cục bổn tôn của Thiên Vận Tử này đang bầy trò quỷ gì, hay là có người khác! Thần sắc Thanh Lâm âm trầm, trong nháy mắt liền biến mất, đuổi theo sợi tơ kia bay về phía xa. Chẳng bao lâu sau, ước chừng một nén nhang, Thanh Lâm đã đuổi theo rất xa nhưng vào lúc này đột nhiên ở chỗ sợi tơ kia có ánh sáng bảy màu lóe lên. Trong nháy mắt khi ánh sáng bảy màu xuất hiện, một giọng nói già nua vang vọng trong tinh không. -Thanh Lâm...đây không phải là chuyện ngươi có thể quản, xéo cho lão phu! Cùng với giọng nói này, ánh sáng bảy màu lóe lên chói mắt, bất ngờ hóa thành một lưỡi hái khổng lồ, chém thẳng về phía Thanh Lâm! Lưỡi hái này hầu như chiếm trọn cả tinh không, lúc này vung lên khiến cho bốn phía tinh không chấn động. Hai mắt Thanh Lâm sững lại, thân thể dừng lại, hai tay bắt quyết vung về phía trước. -Tinh, nguyệt, nhật, tam quang hộ thể, tam kiếm khai hà! Bên ngoài thân thể Thanh Lâm lập tức tràn ngập ánh sáng, như có ánh mặt trời lóe lên, trong nháy mắt đã va chạm với lưỡi hái kia. Tiếng ầm ầm vang lên. Lưỡi hái lập tức sụp đổ. Nhưng nó sụp đổ cũng khiến cho Thanh Lâm chấn động toàn thân, thân ảnh biến mất khỏi tinh không này. Bên trong tiên giới, trên tuyết sơn sợi tơ quấn quanh ngón tay Thanh Lâm vỡ tan, thân thể hắn nhoáng lên lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt. Thân thể Vương Lâm cũng chấn động, Định Thần Thuật tiêu tan. Hắn từ trong dung hợp tách ra mở bừng hai mắt. -Ta chưa gặp Thiên Vận Tử nhưng ta lại thấy đạo nhân bảy màu! Khi ngươi dung hợp bổn nguyên cấm chế tự động có một tia vận chuyển, bị một lực lượng kỳ dị kéo dài tiến vào bên trong Triệu Hà tinh vực. Ta thuận theo đó tìm tới thì bị lưỡi hái của đạo nhân bảy màu chặt đứt liên lạc. Thanh Lâm chậm rãi mở miệng. -Triệu Hà tinh vực... Đôi mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. -Nếu ta đoán không sai thì Thiên Vận Tử hẳn là lợi dụng hồn phách phân thân trong tay ngươi lúc ngươi dung hợp thông qua hồn phách này, trộm bổn nguyên của ngươi! Người này đúng là âm mưu kinh người, không ngờ nghĩ ra được phương pháp như vậy. Chẳng qua hắn rốt cục làm thế nào, vì sao dựa vào một phân thân có thể trộm được bổn nguyên của ngươi... Mà còn có một chuyện không thể hiểu. Hắn nếu thực sự trộm bổn nguyên của ngươi thì vì sao bổn nguyên của ngươi lại không giảm đi nửa điểm... Thần thông của đối phương vừa thi triển cũng rất quỷ dị. Thần thông này nhìn thì đơn giản nhưng thực tế lại vận chuyển lực lượng của cả tinh không, không giống thủ đoạn tầm thường. Ánh mắt Thanh Lâm lộ vẻ suy tư, chậm rãi nói. Sát khí trong mắt Vương Lâm càng đậm chỉ là mấy vấn đề hắn lo lắng lại không có cách nào giải thích được. -Có lẽ hắn lựa chọn phương pháp cùng loại với hồn ấn... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đúng lúc này thì một giọng nói già nua chậm rãi vang lên khắp tuyết sơn. truyền vào trong tai hai người Thanh Lâm và Vương Lâm. -Ta trước đây đã từng nghe nói tới pháp thuật này. Pháp thuật này tên là Luân Hồi nhất thể... Xuất hiện đồng thời với giọng nói này, trên bầu trời cũng hiện ra một vùng lam quang, chiếu rọi trên tuyết sơn. Từ trong lam quang, Lam Mộng Đạo Tôn biến ảo ra đi về phía này. -Thanh Lâm ra mắt Lam Mộng Đạo Tôn tiền bối. Thanh Lâm nghiêm sắc mặt, ôm quyền hướng về phía Lam Mộng Đạo Tôn. -Luân Hồi nhất thể thuật... Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Lam Mộng Đạo Tôn đứng trên ngọn tuyết sơn. hướng về phía Thanh Lâm mỉm cười, sau đó nhìn về phía Vương Lâm. ánh mắt lộ vẻ hiền hòa. -Thuật này ta nghe được từ chưởng tôn. Nghe nói đó là một trong những thần thông của Thất Thải Tiên Tôn. Chẳng qua Thất Thải Tiên Tôn hình như chưa tu thành... Điểm quan trọng nhất của pháp thuật này chính là trong vô số lần luân hồi khiến cho mỗi lần luân hồi trở thành một phân thân của mình, cuối cùng dùng một phương pháp quỷ dị cắn nuốt nhau. Như thế mới có hi vọng tu thành. Chẳng qua còn một số chỗ phức tạp ta không biết được, dù có nhìn thấy cũng không hiểu nổi. Nhưng ta biết nếu phân thân dùng thuật này tu luyện thì khi bị ngoại nhân đoạt lấy trong thời gian ngắn có thể khiến người đạt phân thân trở thành một thể với mình! Một khi trở thành một thể thì có thể cắn nuốt rất nhiều thứ trên kẻ đó, có thể đạt được tất cả khí tức trên người kẻ đó, kể cả tu vi...ngươi có bao nhiêu bổn nguyên thì đối phương sẽ có bấy nhiêu... Loại thần thông này quá mức ác độc, chỉ khi nào tu thành mới trở nên cực kỳ cường đại...ta thấy trạng thái của ngươi và miêu tả vừa rồi của Thanh Lâm hơn nữa nhìn hồn phách trên tay ngươi thì ta nắm chắc bốn phần là ngươi đã nằm trong Luân Hồi nhất thể thuật của người khác rồi. Vương Lâm trầm mặc. -Chẳng qua ta mặc dù không hiểu lắm về thuật này nhưng bất cứ thần thông nay cũng có phương pháp phá giải. Luân Hồi nhất thể thuật này cũng vậy. Nếu ngươi có thể thôn phệ đối phương vậy thì tu vi của ngươi sẽ gia tăng. Lam Mộng Đạo Tôn chậm rãi mở miệng, ánh mắt bừng sáng. -Phương hướng của kẻ thi triển thuật này ta sẽ giúp ngươi tìm ra. Ta muốn thử xem thuật mà Thất Thải Tiên Tôn cũng không tu thành, người này có thiên tư cao tới mức nào, không ngờ lại tu được! Chỉ biết là chính tay ngươi phải giết hắn. Ngươi đã dung hợp với hồn phách phân thân hắn các ngươi liên tiếp luân hồi. Đối với ngươi mà nói người này có lẽ cũng là một cơ duyên. Tay phải Lam Mộng Đạo Tôn giơ lên lập tức lam quang ngập trời lóe lên. Ánh sáng màu lam hóa thành một quầng sáng, ngưng tụ trong tay Lam Mộng Đạo Tôn, bị hắn nhấn một cái liền đặt lên mi tâm Vương Lâm! Đẩu Vương Lâm ầm vang, tất cả mọi thứ trước mặt đều bị lam quang thay thế. Hắn thấy được tinh không, thấy tinh không nhanh chóng chuyển động, khiến cho hắn trong nháy mắt thấy được Triệu Hà tinh vực, thấy được một viên thiên thạch trôi nổi sâu trong Triệu Hà! Trên thiên thạch này, Thiên Vận Tử mở bừng đôi mắt, ánh mắt khiếp sợ! Ánh mắt của Vương Lâm và ánh mắt Thiên Vận Tử trong tích tắc chồng lên nhau!