Chương 334: Tu Sĩ Hóa Thần Của Luyện Khí Các

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:11

Trong phòng trên lầu ba có đệ tử Luyện Khí các đưa tới hoa quả đặc sản của Tu Ma Hải. Ngồi ở vị trí này, chỉ cần nhìn xuống phía dưới là có thể nhìn thấy vị trí ở giữa đại điện tầng một có một cái bục cao, đó là nơi tiến hành đấu giá trong ít phút nữa. Hai người Vương Lâm và Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói chuyện. Lý Mộ Uyển khi thì lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Vương Lâm chan chứa yêu thương và thỏa mãn. Lữ Phi và Thiết Nham khoanh chân nhắm mắt ngồi ở cạnh cửa. Hai người bọn họ trên đường đi được Vương Lâm chỉ điểm vài câu, tu luyện lại càng chăm chỉ, gần như nắm chặt tất cả thời gian nâng cao tu vi. Dựa theo cách nói của Vương Lâm, chỉ có đem linh lực pha tạp trong cơ thể toàn bộ đồng nhất mới có thể tiến hành cảm ngộ Hóa Thần. Dù sao hai người bọn họ tuy là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không phải là đại viên mãn. Muốn Hóa Thần, nếu không có gì đặc biệt, chỉ có từng bước một đạt tới đại viên mãn mới có thể thử tấn công vào Hóa Thần. Từ khi đi theo Vương Lâm, niềm tin của hai người bọn họ đối với việc Hóa Thần là chưa từng có từ trước tới nay. Trên thực tế tuổi thọ của hai người tuy nói so với Lý Mộ Uyển có cao hơn nhưng cũng không nhiều. Nếu trong trăm năm còn không thể Hóa Thần, vậy chỉ có thể trở về cát bụi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà hai người quyết tâm đi theo Vương Lâm. Lúc này đột nhiên một đạo thần thức trên lầu ba quét ngang qua phòng. Lữ Phi và Thiết Nham mở mạnh hai mắt hừ nhẹ một tiếng. Thần thức Lữ Phi lập tức tản ra va chạm cùng một chỗ với thần thức vừa tấn công tới kia. Lập tức từ trong phòng ở bên trái phát ra một tiếng thét thảm, thần thức lập tức biến mất. Từ đầu tới cuối, Vương Lâm đều không có ngẩng đầu, vẫn cùng Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Hắn biết mình những năm gần đây gần như rất ít ngày bồi tiếp Lý Mộ Uyển. Đối với Lý Mộ Uyển, trong lòng Vương Lâm ngoại trừ sự yêu thương ra, thì phần lớn là day dứt. Phòng bên trái lại truyền đến một đạo thần thức, hiển nhiên là thần thức của mấy người đan vào làm một quét tới. Ánh mắt Thiết Nham lóe lên cùng tản ra thần thức kết hợp với Lữ Phi mạnh mẽ va chạm tới. - Lá gan thật lớn, ta thật muốn xem ai kiêu ngạo như vậy! – Từ phòng bên trái truyền ra một tiếng hừ lạnh. Dưới tiếng hừ này thần thức của Lữ Phi và Thiết Nham lập tức tiêu tan nhưng hai người bọn họ cũng không bị thương mà chỉ cười lạnh. - Tông chủ! Tu vi của người này không phải Hóa Thần, chẳng qua thời gian ở Nguyên Anh hậu kỳ dài hơn so với chúng ta mà thô. Chắc là Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn. Lữ Phi vừa dứt lời, từ phòng bên trái có một người bước ra. Người này mặc áo tía, tóc hoa râm, không giận mà uy đi ra khỏi phòng, bước nhanh về phía phòng bọn Vương Lâm. Đáy lòng hắn có chút tức giận. Vốn đệ tử hắn nhìn thấy Hứa La của Luyện khí các tự mình dẫn đường đưa người tiến vào lầu ba, tò mò mới dùng thần thức tìm hiểu xem thế nào. Nhưng không nghĩ tới bị đối phương đánh tan thần thức, suýt nữa mới bị thương, khiến cho hắn mới giận dữ đi ra. Lão già bước mấy bước đi tới phòng mấy người Vương Lâm, nhấc rèm cửa lên nhìn vào phía trong. Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn người này một cái. Ánh mắt lão già và Vương Lâm chạm nhau, lập tức lùi ba bước, trán đầy mồ hôi. Chỉ một cái liếc mắt khiến nguyên anh trong cơ thể hắn suýt nữa thì vỡ nát. Hắn lập tức phản ứng lại, người tuổi trẻ kia chắc chắn là tu sĩ Hóa Thần! Lão già trong lòng kêu khổ. Nếu biết sớm, mình thế nào cũng sẽ không tiến đến tìm đến một tu sĩ Hóa Thần kỳ gây phiền toái. Nhưng lúc này, hắn cũng không dám di động, chỉ có ôm quyền chua xót nói: - Vãn bối không biết tiền bối ở đây, có chỗ nào không phải mong được tha tội. Ánh mắt Vương Lâm rơi vào trầm tư, hắn vừa nhìn thấy đối phiền liền cảm giác người này có điểm quen thuộc, xác nhận là người quen của mình năm xưa ở Tu Ma Hải. Chỉ có điều thời gian quá lâu, trong lúc nhất thời khó mà nhớ nổi. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười dài. Ngay sau đó lão già đầu bạc có được Thao thú của Luyện khí các đi lên lầu ba. Hắn cũng không nhìn lão già áo tía một cái, mà đứng trước cửa phòng Vương Lâm, cười nói: - Nghe nói lần bán đấu giá này của tệ Các có đạo hữu Hóa Thần tới. Hồ mỗ vui sướng đến đây muốn gặp, lại không nghĩ rằng hóa ra là bạn cũ. Trong lúc nói chuyện, rèm cửa tự động nhấc lên, lão già đầu bạc thong dong tiến vào. Lữ Phi và Thiết Nham lập tức biến sắc mặt, vội vàng lui về đứng ở phía sau Vương Lâm. - Ngồi! - Vương Lâm mỉm cười, vẻ mặt như thường. Lão già đầu bạc liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, ngồi ở một bên cười nói: - Năm đó từ biệt, đạo hữu vẫn mạnh khỏe như cũ, không biết lấy được mấy cái hỏa tuyến rồi? Vương Lâm trong lòng sực nhớ lại. Năm đó ở ngoài Toái tinh loạn, hắn đội mũ rơm không để cho người này nhìn đến hình dạng. Nhưng không ngờ hôm nay hắn liếc mắt một cái liền nhận ra bản thân, nói vậy chắc có chỗ thần thông. Vương Lâm thần sắc như thường, cười nói: - Cửa động đó quá nhỏ, không lấy được mấy cái. Lão già gật gật đầu, nói: - Lão phu ngày đó cũng chịu giới hạn cửa động không lấy được nhiều lắm. Tuy nhiên mấy năm trước ta lại đi lên xem, lại phát hiện có mấy bó to hơn mấy lần! Vẻ mặt hắn thản nhiên, sau khi nói xong nhìn về phía Vương Lâm. Đối với Vương Lâm, trong lòng hắn có chút kiêng kị. Nếu không phải hắn tu luyện một loại thần thông có thể dựa vào hình thể để đánh giá thân phận, hôm nay cũng sẽ không nhận ra người này chính là người đội mũ rơm năm đó. Giờ phút này, lão già áo tía ở ngoài phòng có chút xấu hổ, hắn không dám rời khỏi, chỉ có thể đứng ở bên ngoài như vậy. Trong lúc lão già đầu bạc và Vương Lâm nói chuyện với nhau, cuộc đấu giá ở lầu một đã bắt đầu. Xuất hiện đầu tiên đều là một ít linh đan pháp bảo, rất được hoan nghênh. Lý Mộ Uyển im lặng ngồi bên người Vương Lâm, dịu dàng trang nhã, khi thì nhìn đấu giá dưới lầu, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười. Ánh mắt lão già đầu bạc lóe lên, nói: - Đạo hữu! Ta nhìn ngươi có chút quen mặt, ngoại trừ lần trước bên ngoài Toái tinh loạn, hai chúng ta đã gặp qua chưa? Trên thực tế từ khi hắn mới tiến vào phòng, nhận ra Vương Lâm chính là người năm xưa bên ngoài Toái tinh loan, đáy lòng vẫn nghi hoặc. Bộ dáng của Vương Lâm làm cho hắn có loại cảm giác quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ gặp qua vào lúc nào. Hiện tượng này phát sinh ở trên người một tu sĩ Hóa Thần cũng không gặp nhiều. Lão già đầu bạc rất tin tưởng, nếu là mình từng gặp qua đối phương trước kia, tất nhiên sẽ không quên. Vương Lâm hơi nhíu mày không trả lời mà ngoắc tay về lão già áo tía đứng bên ngoài phòng. Lão già áo tía nhẹ thở ra trong lòng, bước lên mấy bước tiến vào phòng, cung kính nói: - Vãn bối là Khâu Tứ Bình bái kiến tiền bối! - Nói xong hắn lại chuyển hướng lão già đầu bạc nói một câu như vậy. Lão già đầu bạc nhẽ "ừ" một tiếng xem như trả lời, ánh mắt hắn hiện lên một tia không hài lòng. Thầm nghĩ ngươi ta đều là tu sĩ Hóa Thần, ta hỏi ngươi không trả lời cũng được, làm gì triệu tập tiểu bối Nguyên Anh kỳ này đi vào. Vương Lâm mỉm cười nói: - Khâu đạo hữu, nhiều năm không thấy cũng không có thay đổi. Khâu Tứ Bình lập tức ngẩn ra, ngay cả lão già đầu bạc ánh mắt cũng lóe lên nhìn Khâu Tứ Bình. Khâu Tứ Bình cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, càng nhìn càng thấy quen mắt. Nhưng hắn như thế nào cũng không nhớ gặp Vương Lâm khi nào, vì thế thật cẩn thận hỏi: - Tiền bối biết vãn bối? - Vương Lâm khẽ cười nói: - Thời gian quá dài, chỉ sợ ngươi cũng quên. Nếu không có nghe được tên của ngươi, ta cũng không nghĩ ra. Khâu đạo hữu, hai cái nguyên anh năm xưa, ngươi ta mỗi người một cái. Còn có cái ngọc giản ghi lại bản đồ, nhớ ra chưa? Ánh mắt Khâu Tứ Bình lộ ra vẻ không thể tin nổi, hít vào một hơi, thất thanh nói: - Vương Lâm!! Ngươi... ngươi lại có thể Hóa Thần! Vương Lâm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía lão già đầu bạc, cười nói: - Hồ đạo hữu có thể nhớ ra chưa? Lão già đầu bạc trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ nhìn Vương Lâm, hồi lâu sau cười khổ nói: - Nghĩ ra rồi. Không nghĩ tới tu sĩ Kết Đan năm đó, hôm nay lại đã đạt tới Hóa Thần. Hắn đúng là nghĩ ra được, năm đó Vương Lâm và Khâu Tứ Bình này ở một chỗ. Sau khi hắn gặp được, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong cơ thể Vương Lâm có một cỗ lực lượng kỳ dị, mơ hồ là cực cảnh trong truyền thuyết. Hắn động lòng tham muốn cưỡng ép thu người này làm đồ đệ xem xem có thể lấy loại lực lượng kỳ dị này ra không. Chẳng qua hắn không thể nghĩ tới, mấy trăm năm sau gặp lại đối phương dĩ nhiên đã Hóa Thần, hơn nữa tu vi ngang ngửa mình. Ý niệm trong đầu hắn ngày xưa lập tức tan thành mây khói. Khâu Tứ Bình hoàn toàn ngây dại, trí nhớ ngày xưa, từng cảnh từng cảnh trong đầu hiện ra, Vương Lâm này từ đầu tới giờ vẫn đều đè trên đầu hắn. Lúc kết đan, hắn đánh không lại Vương Lâm. Sau Nguyên Anh hắn vẫn đánh không lại. Hiện tại mình đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, nhưng khi lại nhìn thấy Vương Lâm, đối phương đã Hóa Thần... Lão già đầu bạc cười ha hả nói: - Việc năm đó là Hồ mỗ lỗ mãng, Vương đạo hữu xin đừng trách. - Nói xong hắn chuyển đề tài nói: - Không biết Vương đạo hữu lần này tiến đến tệ Các, là vì loại pháp bảo nào?