Chương 2073: Ước Định.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:27:35

-Xích Hồn Tử... Vương Lâm hừ lạnh một tiếng. Giờ phút này tất cả mọi chuyện tại Tiên giới đều hiện lên rõ ràng trong thần thức của hắn. Hắn thấy sắc mặt kiêu ngạo của Xích Hồn Tử, thấy thanh niên mơ hồ có chút liên hệ huyết mạch với mình, cũng thấy được trận pháp bên ngoài Tiên giới đang bị huyết quang ăn mòn. Xem mức độ bị ăn mòn của trận pháp thì hẳn là chừng hai ngày nữa sẽ tiêu tán. Năm đó Xích Hồn Tử được Vương Lâm giải phong ấn thả ra, khi đó đối phương dù yếu nhưng đối với Vương Lâm cũng mạnh tới kinh người. Nhưng lúc này tu vi của đối phương khôi phục hoàn toàn, đạt tới đỉnh phong thì trong mắt Vương Lâm lại yếu ớt như một con kiến hôi. Con kiến hôi này hắn chỉ dùng một ngón tay là có thể nghiền nát vô số. Hừ lạnh một tiếng, thân thể Vương Lâm bước một bước về phía trước, biến mất khỏi La Thiên Tinh Vực. Sau khi hắn biến mất, cánh cửa ánh sáng cũng tán đi, không còn thấy đâu nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này. Lúc Vương Lâm xuất hiện cũng không phải ở bốn phía quanh Xích Hồn Tử ngoài Tiên giới mà bước vào bên trong Tiên giới đã nhiều năm hắn chưa trở về. Hắn xuất hiện không có bất cứ tu sĩ nào trong Tiên giới phát hiện ra. Càng không nói tới đám người Xích Hồn Tử ở bên ngoài. Bầu trời của Tiên giới không còn màu xanh biếc mê hoặc nữa mà đã trở thành đỏ đậm, thoạt nhìn trông như rất nặng, rất có áp lực. Chẳng qua ngoài bầu trời ra thì từng đám cung điện trên mặt đất, núi non trùng điệp, sông chảy ào ào vẫn thể hiện ra vẻ đẹp của Tiên giới. Khi năm đó Vương Lâm rời đi thì có vài nơi hắn cảm thấy quen thuộc, còn lại là hoàn toàn xa lạ. Nhìn bốn phía, Vương Lâm trầm mặc, vung tay phải lên. Lập tức có ba luồng sáng biến ảo ra. Ba người xuất hiện phía trước Vương Lâm. Đó là Hứa Lập Quốc, Lưu Kim Bưu và người đệ tử duy nhất theo Vương Lâm về động phủ giới, Thập Tam. Thập Tam cũng là người phi thường, sau khi xuất hiện nhìn thoáng qua thiên địa phụ cận, thần sắc chỉ hơi hoảng hốt một chút liền khôi phục như thường, hướng về phía Vương Lâm cung kính vái một cái liền đứng bên cạnh, không nói gì nữa. Đối với hắn mà nói, Tiên Cương cũng được, động phủ giới cũng tốt, chỉ cần có thể đi theo sư tôn thì tất cả đều không có ý nghĩa gì đặc thù. So với hắn thì Lưu Kim Bưu, Hứa Lập Quốc thần sắc cũng hơi cổ quái, sau khi nhìn bốn phía xong thì hai kẻ này mắt trộm mày gian nhìn nhau một chút. Mơ hồ Vương Lâm thấy thần sắc của hai người này có vẻ rất tự đắc, giống như vẻ mặt cực kỳ đắc ý của người từ địa phương lớn trở lại địa phương nhỏ vậy. Trên mặt hai người rõ ràng viết: "Biết không, lão tử vừa đi qua Tiên Cương đại lục đó! Nơi đó lớn cực kỳ." - Về đến nhà rồi. Các ngươi cứ tùy ý đi. Ta muốn đi gặp cố nhân một lần. Vương Lâm nhìn chân trời xa xa, chậm rãi nói cất bước một cái, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi. Tất cả mọi người ở Tiên giới này trong tích tắc khi hắn bước vào liền đã đảo thần thức qua. Hắn thấy rất nhiều người, kể cả Mộc Băng Mi. Ngọn núi nơi Mộc Băng Mi đứng, thân ảnh nàng có vẻ yếu đuối giống như gió thổi cũng bay. Nàng cắn môi dưới, hồi lâu than khẽ, vuốt ve thanh kiếm trong tay, trong mắt lộ vẻ quyết đoán, giống như đã hạ quyết tâm vậy. Nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn thoáng qua bầu trời màu máu xong liền xoay phắt người, giống như phải rời khỏi nơi này. Nhưng ngay trong nháy mắt khi nàng xoay người lại thì Mộc Băng Mi đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi kinh ngạc nhìn phía sau, nhìn một thân ảnh đứng cách đó không xa đang đứng nhìn mình. Đó là một người thanh niên mái đầu bạc trắng, mặc bạch y, vừa xa lạ vừa lộ vẻ quen thuộc. Hai người nhìn nhau, ánh mắt dưới bầu trời màu máu, với bối cảnh là ngọn núi này, lấy gió núi làm nhạc, lấy trời cao làm chỗ dựa, ngưng tụ lại. Vương Lâm nhìn nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Trong mắt hắn có vẻ phức tạp. Sự phức tạp này đã đi theo hắn rất lâu rồi. Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh nữ tử xinh đẹp năm đó ở Hằng Nhạc Phái, hiện ra tại Chu Tước Mộ, thân ảnh xinh đẹp động lòng người khiến người ta hít thở không thông. Thân ảnh ấy lần lượt biến hóa. Năm đó trong tiếng thét thê lương của Vương Bình tại La Thiên Tinh Vực, khổ sở đi qua cho tới lúc Vương Lâm chuẩn bị rời khỏi động phủ giới mới dừng lại. Hắn nhớ lại tất cả những ký ức đó. Ngày đó trong thiên địa của Tiên giới có chút mưa phùn. Trong cơn mưa này, nữ tử mặc bạch y như tơ liễu bay trong mưa, lơ lửng nhẹ nhàng bay tới. Trong làn mưa, một nữ tử tuyệt mỹ cầm ô đứng đó. Mái tóc dài đen nhánh của nàng đẹp như tranh, tạo thành vẻ đẹp như tiên tử. Giống như nàng khiến thiên địa phải yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa tí tách mang theo một lực lượng quỷ dị, làm cho người ta không thể nào quên được, càng khiến cho thân ảnh tuyệt mỹ kia giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mông lung. - Nếu ta còn ở trên thế gian thì sẽ trở về. Vương Lâm nhìn nữ tử trước mặt, thân ảnh nàng chồng lên thân ảnh trong ký ức, từ từ hòa tan trong mắt hắn. Mộc Băng Mi không dám tin vào mắt mình. Nàng đứng lặng ở nơi đó, hoảng hốt, thân ảnh Vương Lâm bạch y tóc bạc ở trong đáy lòng nàng càng ngày càng sâu đậm, dung hợp với ký ức của nàng, cuối cùng cũng hòa tan trong lòng nàng. Nàng lờ mờ giống như thấy được mấy ngàn năm trước, tại Hằng Nhạc Phái trên Chu Tước Tinh, trong đám người kia chỉ có duy nhất một thiếu niên không vì vẻ đẹp của mình mà si mê. Nàng thấy được trong Chu Tước Mộ, thân ảnh bị mình ngăn cản đang lạnh lùng nhìn mình. Còn cả ở La Thiên Tinh Vực, sau khi biết tất cả mọi việc phần thân của mình làm, nam tử kia phát ra tiếng rống thê lương, ánh mắt bi ai kia. Cuối cùng trước mắt nàng là hình ảnh đối phương rời khỏi động phủ giới ngày nào. Nước mưa tí tách tăng thêm vài tia ly biệt. Trong nước mưa, thân ảnh của đối phương rất xa lạ, xa lạ khiến trái tim nàng đau đớn. Sự lạnh lùng của đối phương như có cả sự nhu hòa, đó là bởi vì ly biệt, bởi vì lần ra đi này có lẽ sẽ không trở về nữa. - Nếu ta còn trên thế gian thì nhất định sẽ đón chàng... Mộc Băng Mi cắn môi dưới, đôi mắt lấp lánh, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Sau khi Vương Lâm rời khỏi động phủ giới nàng chưa bao giờ yếu ớt như hiện tại. Vương Lâm nhìn nữ tử tuyệt mỹ này, khuôn mặt nở nụ cười nhu hòa. Hắn than khẽ một tiếng, đi về phía trước, đứng bên cạnh Mộc Băng Mi, nhìn bầu trời màu máu. - Sau khi rời khỏi động phủ giới, trên Tiên Cương đại lục, ta vẫn muốn nói một câu với nàng. Hôm nay ta đã trở về, những lời này cũng có người lắng nghe rồi. Vương Lâm nhìn bầu trời, khẽ nói. Mộc Băng Mi đứng bên cạnh Vương Lâm. Thấp giọng vâng một tiếng. Trái tim nàng lúc này đập thình thịch. Tất cả vẫn khiến nàng cảm thấy khó tin như trước, không biết phải nói gì! Thậm chí sau khi nghe những lời của Vương Lâm, nàng còn cảm thấy hồi hộp vô cùng. Loại cảm giác này thân là Côn Hư thánh nữ, thân là Thánh nữ Tiên giới, luôn luôn kiên cường là cực kỳ hiếm thấy. Thế gian này trừ Vương Lâm ra thì chẳng có nam tử thứ hai có thể khiến trái tim nàng giống như hiện tại. Có lẽ nếu có thì chỉ còn Vương Bình mà thôi. Tay phải nàng cầm thanh kiếm kia, còn tay trái thì vô thức nắm lấy góc áo, ngón tay tái nhợt. - Liễu Mi... Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời màu máu, nhìn Mộc Băng Mi bên cạnh, khẽ nói. - Đừng nói, ta không thích nghe!! Tâm thần Mộc Băng Mi chấn động, sắc mặt trong nháy mắt liền tái nhợt, thanh kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, thân thể lảo đảo lui lại phía sau. Giờ phút này nàng có vẻ rất bất lực, yếu ớt giống như một cơn gió cũng có thể thổi tan. Khuôn mặt nàng lộ vẻ thê lương, nước mắt rơi lã chã khiến người ta không thể lạnh lùng nổi. - Ta không muốn nghe. Vương Lâm. ta... Ta không muốn nghe... Nước mắt Mộc Băng Mi rơi xuống càng nhiều. Từng giọt từng giọt chảy xuống khuôn mặt nàng, rơi lên y phục của nàng. Vương Lâm nhìn Mộc Băng Mi, nhìn vẻ yếu ớt và mê man cùng ánh mắt bất lực của nàng, than khẽ một tiếng. - Lần này ta trở về trừ việc muốn gặp mặt cố nhân một lần ra thì cũng muốn kết thúc với nàng. Ta đã tìm được phương pháp làm Uyển Nhi sống lại. Khi ta rời khỏi nơi này một lần nữa thì chính là lúc nàng sống lại. Mộc Băng Mi rơi nước mắt. Lấy trí thông minh của nàng thì sao nàng không hiểu Vương Lâm muốn nói cái gì, sắc mặt nàng lộ vẻ khổ sở. - Liễu Mi, cái gì qua rồi thì để cho nó qua đi. Sai lầm năm đó ta sẽ có trách nhiệm... Khiến cho tất cả mọi thứ trong trí nhớ của chúng ta bị bụi mờ bao phủ. Nàng từng nói với ta là muốn gặp Vương Bình một lần... Lần này ta trở về là để thỏa mãn tâm niệm của nàng. Vương Bình cũng muốn có một mẫu thân. Ta sẽ thi triển Mộng Đạo thuật, ở nơi đó ta và nàng, cùng Bình nhi sẽ vượt qua một lần luân hồi, chấm dứt... Để cho Bình nhi có thể nhìn thấy mẫu thân, cho nàng không còn tiếc nuối... Cho ta cũng không còn tiếc nuối. Vương Lâm nhìn Mộc Băng Mi, khẽ nói. Mộc Băng Mi trầm mặc. Hồi lâu nàng lau nước mắt, nhìn Vương Lâm đầy phức tạp, nhẹ nhàng gật đầu. - Sống với ta một đời Mộng Đạo nhập phàm sống trăm năm luân hồi xong liền chấm thức hết thảy thôi... Như vậy hiện tại chàng là trượng phu của ta, đúng không? Mộc Băng Mi thì thào. Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Khi hắn mở mắt một lần nữa liền gật đầu. Trên mặt Mộc Băng Mi lộ nụ cười, nụ cười mang theo nước mắt. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Vương Lâm, ôm lấy hắn mái đầu nép vào trong lòng hắn. Vương Lâm ôm Mộc Băng Mi êm ái. Thân thể đối phương tỏa ra mùi thơm ngát, giống như có thể say lòng người. Đây có thể nói là lần đầu tiên bọn họ chính thức ôm nhau, lần đầu tiên bỏ qua tất cả những tâm tư phức tạp trong tim, dùng một lần luân hồi trăm năm để chấm dứt một lần sai lầm, hay chính là một nghiệt duyên này. Hai người bọn họ đứng ở trên ngọn núi này, dưới bầu trời máu. Thời gian dần dần trôi qua. Sau một ngày, màu máu trên bầu trời càng ngày càng đậm, thậm chí bầu trời có xuất hiện một đám vết nứt li ti, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ, Vương Lâm mang theo Mộc Băng Mi rời khỏi ngọn núi này, đi về phía xa xa.