Chương 817: Tị Thiên Quan (2)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:18:22

Người áo đen, trong mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hoàng, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Tiên Ấn. Bên ngoài thân thể hắn phù văn bốn phía ngưng tụ ngày càng nhiều. Trong nháy mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, mười đầu hắc long trên mi tâm của hắn lập tức kịch liệt rít gào, hắc quang chói mắt vô cùng. Một loại lực lượng có tính hủy diệt tràn ngập khắp nơi, người áo đen nhỏ giọng quát: -Thập Long Toái Không! Mười đầu hắc long toàn thân hắc quang nồng đậm, sau một lát toàn bộ hủy diệt thân mình, lực lượng hủy diệt này lập tức hình thành một cỗ lốc xoáy, lại là tự bạo! Ầm một tiếng nổ kinh người vang lên, hắc long tự bạo sinh ra tấn công, lập tức làm cho những phù văn màu vàng bên ngoài thân thể người áo đen, bị đẩy ra một chút. Lại thêm một hắc long nữa tự bạo. Cùng lúc đó, tất cả những đầu hắc long còn lại tự bạo toàn bộ, mười hắc long tự bạo sinh ra lực tấn công mãnh liệt, dĩ nhiên là không thể tưởng tượng được rồi. Tất cả các phù văn bên ngoài thân thể người áo đen toàn bộ điên cuồng bị thổi bay ra. Ngay cả Phong Tiên Ấn ở trên trời trong khoảnh khắc mười đầu hắc long tự bạo đã bị nhấc lên một chút. Vương Lâm thân thể nhanh chóng lui về sau một chút, Tháp Sơn cũng buông tha giao phong với mười thanh đoản kiếm, cất bước đi tới trước mặt Vương Lâm, duỗi hai tay, lấy thân thể khổng lồ hơn hai trượng của mình che chắn hết thảy toàn bộ thế công của người áo đen. Người áo đen sắc mặt đã tái nhợt, thân mình nhoáng lên một cái, rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi của Phong Tiên Ấn! "Pháp bảo thật mạnh!! Pháp bảo này dù có ở tiên giới đi nữa, cũng sẽ có uy danh rất lớn!!" người áo đen ánh mắt chợt lóe ra, thân mình bước tới phạm vi của Phong Tiên Ấn, nhoáng lên một cái, thẳng tới Phong Tiên Ấn ở trên bầu trời mà lao đến. Mười đầu hắc long đánh trúng, Tháp Sơn phun ra một ngụm máu, thần sắc có chút ảm đạm. Vương Lâm bước tới một bước, từ phía sau Tháp Sơn bước ra, sát khí nồng đậm trong mắt. Hắn cầm kiếm tiên, cả người hóa thành một đạo thiểm điện, thẳng tới người áo đen ở phía trước mà lao đi. Tốc độ của hắn quá nhanh, vừa chạy vừa nâng kiếm tiên lên liên tiếp chém xuống mười lần. Mười đạo Trảm La quyết dung hợp làm một, bỗng nhiên xuất hiện, thẳng tới người áo đen. Tốc độ của người áo đen kia hoàn toàn không thay đổi, vẫn hướng về phía Phong Tiên Ấn, căn bản không thèm liếc mắt một cái với truy kích của Vương Lâm ở đằng sau. Xương tay phải của hắn bấm niệm thần chú, lập tức có một cỗ tiên lực khổng lồ xuất hiện phái sau, hình thành một đạo tiên mạc (màn tiên). -Bảo vật này trong tay ngươi bị long đong, không bằng đưa cho bản tiên còn hơn! Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, lại nâng lên hạ xuống kiếm tiên, trong chớp mắt mười đạo Trảm La quyết lại hình thành ngưng tụ lại đuổi sát theo đạo Trảm la quyết phía trước tới thẳng tiên mạc. Ầm một tiếng, tiên mạc run lên, bên trên xuất hiện vết nứt. Nhưng ngay lập tức đạo Trảm La quyết thứ hai thứ ba lập tức tiến tới, đánh lên trên. Ầm ầm tiên mạc vỡ vụn, thân mình Vương Lâm xông lên, khoảnh khắc phá tan tiên mạc phía trước, Vương Lâm cầm kiếm trong tay ném tới phía trước miệng quát lớn: -Định! Kiếm tiên tốc độ quá nhanh, bay tới như một ánh chớp, thẳng tới người áo đen ở phía trước mà đến. Người áo đen nhíu mày, lúc này đã tới gần Phong Tiên Ấn ở trên khoảng không rồi. Hắn nâng xương tay phải lên, sờ về phía sau, liền một một trảo bắt lấy kiếm tiên. Nhưng, đúng lúc này, một tiếng "Định!" của Vương Lâm như sấm đánh vang vọng ầm ầm ở thiên không. Người áo đen kia vẫn như thường, nhưng xương tay không khỏi dừng lại trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt, kiếm tiên chợt lóe qua, chém xuống, chính là xương tay phải của người áo đen. Cánh tay phải sau khi rời khỏi thân thể hắn, quỷ dị hóa thành cốt phấn, tiêu tan trong hư không. Vương Lâm chọn thời cơ cực kỳ chuẩn xác, nếu không kiếm tiên cách người áo đen một khoảng quá gần, mặc dù thi triển định thân thuật, ở trên người áo đen một thời gian quá ngắn, cũng rất khó để công kích có tác dụng được. Nhưng lúc này thì không thế! Người áo đen toàn thân run sợ một chút, cúi đầu nhìn cánh tay phải trống trơn của mình, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ vô cùng. Phẫn nộ này, khiến cho sát khí nồng đậm lộ ra ngoài hai mắt hắn. -Bản tiên ở đây thủ hộ vô số vạn năm rồi, mới khôi phục lại đầy đủ hài cốt, không ngờ ngươi dám hủy đi cánh tay phải của ta!!! Người áo đen cười điên cuồng, không ngờ buông tha Phong Tiên Ấn, hướng tới trước lao thẳng đến Vương Lâm. Trong khi bay tới, người áo đen lộ ra vẻ mặt dữ tợn chưa từng có, cánh tay trái còn xót lại nâng lên, song chỉ biến thành kiếm, thẳng tới Vương Lâm mà đâm một kiếm đến. Hắc ám hư vô, nhưng dưới chỉ của người áo đen, không ngờ lại phát ra những tiếng ca ca, bị hắn mở ra một khe nứt. Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe ra, thân mình lùi về phía sau, tay phải nâng lên chỉ thiên, miệng quát: -Hô Phong! Nguyên lực của hắn nhanh chóng vận chuyển, lúc này cũng bất chấp tiêu hao, lập tức một cỗ hắc phong hình thành xuất hiện trên tay phải của hắn, trong phút chốc tản ra bên ngoài, bao phủ bốn phía, hình thành một cỗ hắc phong vô cùng kịch liệt. Từng trận hàn khí tản ra, hắc phong gào thét thổi tới người áo đen. Người áo đen ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này đây ánh mắt khiếp sợ của hắn thậm chí còn nồng đậm hơn mấy lần so với việc nhìn thấy pháp bảo của sư tôn trên tay Vương Lâm. -Tiên đế thuật Hô Phong!!! Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai??? Người áo đen sắc mặt đại biến, thân mình lập tức lui về phía sau, hắn rất rõ ràng uy lực của Hô Phong này. Hô Phong đối với hắn mà nói đó chính là một cơn ác mộng! Hắn nhớ rất rõ, năm đó mình làm trái với tiên điều, tuy đã được sư tôn cầu tha thứ, nhưng tiên đế Bạch Phàm vẫn thi triển một thức thần thông với hắn, còn từng nói qua nếu hắn có thể chống cự được, thì bỏ qua cho tính mạng này của hắn. Năm đó tiên đế Bạch Phàm thi triển đó chính là Hô Phong này! Dưới Hô Phong, toàn bộ thân thể của hắn bị tan vỡ, ngay cả xương cốt cũng tiêu tan, nếu không có sư tôn Tiêu Dao Tử ra tay, sợ là ngay cả đầu hắn cũng không bảo vệ được. Từ đó về sau, hắn được sư tôn Tiêu Dao Tử đưa tới nơi này, thủ hộ quan tài, nương theo đại trận, trải qua vô số vạn năm ngồi ở đây, lúc này mới đem Hô Phong trong nguyên thần khu trừ ra ngoài, mới hình thành lại được hài cốt. Lúc này, hắn nhìn thấy thần thông Hô Phong, lập tức bị dọa tới hồn bay phách lạc, vội vàng lùi về phía sau, đồng thời không chút do dự há mồm phun ra một vật. Vật này chính là một quả đan màu lam, sau khi phu ra ngoài, lập tức làm cho bốn phía chung quanh nhuộm thành màu lam. -Ngươi là người nào của tiên đế Bạch Phàm!! Người áo đen lại hét lớn, viên đan màu lam trước mặt hắn vẫn phun ra ánh sáng dịu dàng, khiến cho hắn mặc dù bị hắc phong cuốn lấy nhưng vẫn chưa bị thương. Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, không nói gì, mà cất bước đi tới, thẳng tới phía trước. Ở ngoài thân thể hắn, hắc phong gào thét, phảng phất như giờ phút này Vương Lâm và hắc phong kia dường như hòa hợp lại thành một thể thống nhất. Trong nháy mắt tới gần người áo đen, nhấn một cái về phía trước, hắc phong lập tức theo động tác của hắn lao ra. Người áo đen sắc mặt tái nhợt, lại lui về phía sau, lam quang trước người có vẻ ảm đạm đi nhiều, tuy nhiên hai mắt người áo đen mạnh mẽ ngưng đọng, gầm nhẹ một tiếng, hai tay đẩy về phía trước. Lập tức lam đan trước người hắn xoay tròn, tản mát ra những trận lam quang, phảng phất như một lốc xoáy, đem hắc phong thổi tới hút hết vào trong. "Người này Hô Phong thuật cũng không mạnh, nhưng ta cũng không thể chạm phải một chút nào, nếu không lập tức sẽ dẫn phát pháp thuật Hô Phong còn sót lại bên trong!" Hô Phong, thuật này quá mức độc ác, một khi nhập thể, liền không thể khu trừ hoàn toàn được, nếu như lại bị thuật này nhập thể một lần nữa, ngay lập tức sẽ dẫn phát tới vết thương cũ! Đáng chết, người này làm sao có khả năng học được Hô Phong! Lúc này lại phải dựa vào pháp bảo của sư tôn tặng cho năm đó rồi! Người áo đen sắc mặt cực kỳ âm trầm, nương theo lam đan hết sức chống cự, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau. Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm vào người áo đen, không do dự vỗ tay vào túi trữ vật, lập tức Xạ Thần Xa biến ảo ra ra. Năm màu sáng rực rỡ biến ảo chợt lóe trước mặt hắn, lập tức biến thành con bướm nhiều màu. Ngay sau khi con bướm xuất hiện, cánh hơi hơi vỗ, phấn màu tản ra, thoạt nhìn trông vô cùng xinh đẹp! Khoảnh khắc con bướm hiện thân, Vương Lâm bấm tay niệm thần chú, bỗng nhiên, chỉ ngón tay vào người áo đen đang lui lại phía sau kia. Lập tức con bướm chậm rãi bay tới phía trước, cánh hơi vỗ. Ngay trong khi lùi lại phía sau, người áo đen ở xa xa thân hình lập tức hơi dừng lại một chút, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, xương cánh tay trái nổ ầm một cái vỡ vụn thành tro bụi. Trước mắt hắn hình thành một con bướm màu xám. Ngay sau khi con bướm này xuất hiện, cánh lại vỗ. Người áo đen sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng lùi về phía sau. Lúc này xương hai chân lập tức sụp đổ, hắn trong mắt vẻ kinh sợ đã nồng đậm vô cùng rồi. Nhìn thấy con bướm lại tiếp tục vỗ cánh phải hắn hét lớn một tiếng, nửa thân trên lập tức tan vỡ, hình thành một lực đẩy cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho hắn trong nháy mắt rời ra xa xa, trực tiếp dừng trên trận pháp đặt chiếc quan tài.