Chương 1715: Thiên Vận Tử

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:24:41

Dùng hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, tính ra chỗ của hắn đây chính là ý nghĩ của Vương Lâm. Hắn nhắm mắt lại, trong tâm thần thấy phân thân Thiên Vận Tử bị mình giam cầm và dung hợp. Những năm gần đây, Vương Lâm thông qua phân thân này của Thiên Vận Tử đã mấy lần tính ra một đường sinh cơ trong nguy cơ sinh tử. Nếu không phải là theo tu vi càng cao, dần dần trong cõi u minh có thể cảm ứng thấy sự tồn tại của Thiên Vận Tử đối với bản thân là một nguy cơ thật lớn thì Vương Lâm cũng không nguyện ý đi chọc vào Thiên Vận Tử. Dù sao thì trong lòng Vương Lâm Thiên Vận Tử rất thần bí. Hắn chưa bao giờ thấy cảm giác đó trên người nào khác. -Hắn rốt cục ở địa phương nào...đang có mưu đồ gì... Vương Lâm cau mày, tâm thần dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử, yên lặng tính toán. Thời gian chầm chậm trôi qua, Vương Lâm ngồi khoanh chân trong nhà tranh, thân thể không di động nửa điểm. Toàn bộ tâm thần hắn tập trung trong phân thân của Thiên Vận Tử. Hắn mơ hồ có ảo giác là bản thân mình hóa thân thành Thiên Vận Tử. Loại cảm giác này không phải là lần đầu hắn gặp. Trên thực tế năm đó khi đối mặt với nguy cơ do Thủy Đạo Tử mang lại, Vương Lâm đã có cảm giác này. Dung hợp xong, từ từ, tâm cảnh Vương Lâm liền trở nên bình thản. Hắn dù không mở hai mắt nhưng tiên giới đại lục này dường như nằm gọn trong tam nhật nguyệt càn khôn trong mắt, vạn vật trời cao đều không thoát khỏi một ý nghĩ của hắn. Loại cảm giác này có thể khiến cho người ta cảm thấy lớn lên vô cùng. Vương Lâm giống như đã quên tên mình, giống như trở thành một bộ phận của Thiên Vận Tử, càng ngày càng dung hợp chặt chẽ. Thần thức hắn tản ra, vờn quanh bốn phía thân thể, khuếch tán rộng ra. Dùng phương thức này, Vương Lâm muốn thông qua phân thân và bổn tôn của Thiên Vận Tử để có sự liên lạc, tìm được Thiên Vận Tử. Chỉ là nếu muốn làm được điều này thì nhất định phải hoàn toàn dung hợp, hoàn toàn hóa thân thành phân thân của Thiên Vận Tử. Loại phương pháp này cũng không phải là lần đầu Vương Lâm thi triển. Hắn đã từng suy nghĩ kỹ xem có tồn tại sự nguy hiểm gì hay không, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được chút dấu vết nào. Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm dung hợp cùng phân thân của Thiên Vận Tử, bên trong Triệu Hà, có một vài thiên thạch lớn chừng một trượng đang chậm rãi lơ lửng trong tinh không, Thiên Vận Tử đang ngồi khoanh chân, khóe miệng lộ nụ cười quỷ dị. Mái tóc trắng của hắn tung bay kỳ dị thoạt nhìn rất tiên phong đạo cốt, chẳng qua nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng trông lại âm u khó lường. Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, lộ ánh sáng ngời ngời, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm ánh mắt giống như xuyên qua đám thiên thạch thấy được một thân ảnh đang ngồi khoanh chân trong tiên giới mãi xa xa trong tinh không. -Không hổ là đồ nhi tốt của lão phu...ngươi trốn không thoát khỏi bàn tay lão phu...tu vi của ngươi càng cao thì trợ giúp đối với lão phu càng lớn lợi ích lại càng nhiều... -Hả? Bảy đạo bổn nguyên...tốt, tốt, tốt! Thiên Vận Tử mỉm cười, thì thào giơ tay phải lên, chậm rãi nắm lại. Trong nháy mắt khi nắm thành quyền, một luồng khí tức bổn nguyên nhân quả từ trong lòng bàn tay hắn khuếch tán ra. Đây đúng là Nhân Quả bổn nguyên, chính xác là nhân quả bổn nguyên! -Tay trái là sinh tay phải là tử...lão phu cũng có... Tay trái Thiên Vận Tử đặt lên trên đầu gối, trong hai tay ngoài nhân quả bổn nguyên bất ngờ lại có một đạo bổn nguyên thứ hai xuất hiện, đó là sinh tử! -Nhắm mắt là giả, mở mắt là chân... Trong đôi mắt Thiên Vận Tử, chân giả bổn nguyên tùy ý ngưng tụ. Kinh người hơn là trong đồng tử bên mắt trái của Thiên Vận Tử lại có ngọn lửa ầm ầm bùng lên, trong mắt trái có lôi đình khai thiên xoẹt qua. -Ngay cả ... sát lục bổn nguyên ta cũng có... Trên mi tâm của Thiên Vận Tử mơ hồ có một dòng xoáy chậm rãi xuất hiện. Trong dòng xoáy này bất ngờ xuất hiện một Thiên Vận Tử. Thiên Vận Tử này mặc áo xám! -Tốt lắm...ngày đó lão phu thu còn thiếu bổn nguyên thứ bảy này... Hai mắt Thiên Vận Tử lóe sáng, bên trong đồng tử liền có rất nhiều tơ máu xuất hiện. Đám tơ máu này trong thời gian ngắn ngủi liền chiếm trọn cả đồng tử của hắn dần dần liền có cấm chế xuất hiện. Chẳng qua tơ máu trong đồng tử của hắn cần có một chút thời gian mới hoàn toàn ngưng tụ được, dung nhập làm một. Lúc này sợi tơ máu đang mở rộng ra, sợ rằng chẳng bao lâu là Thiên Vận Tử có thể minh ngộ được cấm chế bổn nguyên. -Lấy tơ máu trong đồng tử hóa thành quy tắc trong thiên địa, lấy ý chí bản thân trở thành pháp tắc của thiên địa...đồ nhi, ngươi thật sự khiến vi sự kinh ngạc. Loại phương pháp này từ cổ chí kim không có ai từng nghĩ ra...tốt lắm, không hổ là người nghịch thiên mà ta tổn hao vô số năm mới tính toán ra! Kế hoạch của ta nhất định hoàn thành được nhờ ngươi, nhất định thành công! Thiên Vận Tử liếm liếm môi ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Loại thần sắc này trên một người bình tĩnh như hắn rất hiếm thấy! -Cái cây ta trồng hai ngàn năm đã khai hoa rồi...chẳng qua hôm nay còn chưa phải ngày hái quả, cần phải chăm sóc thêm một thời gian nữa... Ánh mắt Thiên Vận Tử lóe lên, tơ máu trong hai mắt có rất nhiều cấm chế tràn ngập, trong thời gian ngắn đã chiếm ba phần tơ máu trong mắt, còn đang tiếp tục. Nhưng ngay trong tích tắc này, thần sắc Thiên Vận Tử đột nhiên sững lại, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất. Thậm chí đám cấm chế đang nhanh chóng dung hợp trong mắt hắn cũng lập tức dừng lại. Ở trong nhà tranh trên đỉnh núi trong tân tiên giới, Vương Lâm đã ngồi năm ngày không nhúc nhích lúc này đột nhiên mở bừng đôi mắt mạnh mẽ tách khỏi phân thân của Thiên Vận Tử. Sắc mặt hắn âm trầm, hai mắt lộ vẻ nghi ngờ cúi đầu nhìn thân thể mình, đôi mày nhíu chặt. -Kỳ quái, tại sao ta cảm thấy khi dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử, bổn nguyên hình như mất đi... Vương Lâm trầm ngầm cẩn thận xem xét lại một chút bảy đạo bổn nguyên của mình nhưng dù có xem thế nào cũng thấy bổn nguyên không giảm bớt nửa điểm. Điều này khiến hắn hơi yên tâm nhưng nghi hoặc vẫn luôn tràn ngập tâm thần. -Bổn nguyên không ít đi...nhưng vì sao ta lại có cảm giác này...chẳng lẽ là ảo giác sao... Vương Lâm trầm mặc một lát, tâm thần lại chậm rãi dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử. Nhưng ngay trong nháy mắt khi sắp sửa hoàn toàn dung hợp thì thân thể hắn đột nhiên nhoáng lên mạnh mẽ chặt đứt dung hợp, thân thể đột nhiên đứng dậy. Thần sắc âm trầm lúc này biến thành lạnh như trời đông giá rét. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt lộ hàn quang. -Không đúng!! Cảm giác này không có khả năng sai lầm! Phân thân của Thiên Vận Tử có chuyện! Vương Lâm giơ tay phải vỗ lên mi tâm, hướng vào phía trong túm một cái. Lập tức liền có một hồn phách giống như sương khói bị rút ra, ở trên tay phải Vương Lâm hóa thành hình dáng Thiên Vận Tử. Hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích. -Vấn đề rốt cục xuất hiện ở đâu... Nhìn chằm chằm vào hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, thần thức của Vương Lâm tản ra tỉ mỉ tìm tòi trong đó một phen nhưng cuối cùng không thu được bất cứ điều gì. Điều này khiến hắn lại càng nghi hoặc. -Không có đầu mối bổn nguyên cũng không bị giảm bớt nửa điểm. Tất cả chỉ là cảm giác của ta. Chẳng lẽ là ảo giác thật...phân thân này của Thiên Vận Tử có tồn tại chút liên lạc với bổn tôn. Vốn ta muốn dùng thứ này để tìm ra Thiên Vận Tử nhưng lúc này ta tại sao lại cảm thấy liên lực này, hoặc có thể nói phân thân này đều nằm trong âm mưu của Thiên Vận Tử... Tâm thần Vương Lâm chấn động, đối với suy đoán này hắn cũng không dám tin. -Năm đó ở vùng đất yêu linh ta dùng thuật Tàn Dạ giết chết phân thân của Thiên Vận Tử, cũng đoạt được hồn phách này. Chẳng lẽ đó là do Thiên Vận Tử cố ý làm ra...vậy...thế không phải quá sức tưởng tượng sao! Trong đầu Vương Lâm hiện lên cảnh tượng năm đó ở vùng đất yêu linh, dù là lúc này nhớ lại hắn cũng vẫn không nhìn ra chút dấu vết nào của Thiên Vận Tử. Nhìn lại hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, thần sắc Vương Lâm biến hóa bất định, càng lúc càng âm trầm. Hắn không nghĩ ra nổi, trong khi trầm mặc hai mắt lóe sáng, thân thể nhoáng lên, lập tức biến mất. Khi thân ảnh xuất hiện thì hắn đã ở phía nam của tiên giới, trên một ngọn núi cao có mây trắng vờn quanh. Ngọn núi này trắng toát, bị tuyết bao phủ, đúng là một ngọn tuyết sơn. Gió lạnh gào thét, trong cơn gió này còn có chút gì đó trong suốt. Đó là tuyết trong gió, thổi tới khiến cái lạnh như thấu xương. Vương Lâm ở dưới chân ngọn núi này, thân thể bay lên, gió lạnh ập vào mặt nhưng không thể ngăn cản hắn tiến tới chút nào. Sau khi tới lân cận sườn núi, Vương Lâm thấy Thanh Sương. Nàng mặc bạch y nhìn về phía thiên địa trước mặt, sắc mặt hình như đang gắng nhớ lại. Phía sau nàng, Chu Dật giống như đang thấp giọng nói gì đó, ánh mắt nhìn Thanh Sương tràn ngập nhu hòa và tình yêu say đắm. Bọn họ không phát hiện ra Vương Lâm đã tới. Vương Lâm cũng không quấy rầy hai người họ, nhoáng một cái đi qua người họ, bước tới đỉnh ngọn núi này. Nơi này có một tòa lầu các màu trắng, từng luồng tiên khí lượn lờ, trên bầu trời hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, tỏa ra tám hướng, dù là ở rất xa cũng có thể nhìn thấy. Ở bên ngoài lầu các này, thân thể Vương Lâm từ trong hư vô bước ra. Cánh cửa lầu các vô thanh vô tức mở ra. Thanh Lâm mặc một bộ y phục màu lam, giống như một văn sĩ mỉm cười nhìn về phía Vương Lâm. -Vương huynh khó tới được nơi này, không biết tìm Thanh mỗ có việc gì? Thanh Lâm dù năm đó đã từng có lời nhận Vương Lâm làm đệ tử nhưng lời này theo thời gian trôi qua đã không còn nhắc lại nữa. Mà tu vi và thân phận Vương Lâm hôm nay thì Thanh Lâm tự nhiên cũng phải thay đổi cách xưng hô. Như thế mới biểu hiện được sự tôn kính với đồng đạo. -Năm đó nghe nói Thanh Lâm tiền bối am hiểu tính toán Vương mỗ tới xin tiền bối hộ pháp, giúp ta tính toán một phen! Vương Lâm ôm quyền, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Thanh Lâm. -Được, Thanh mỗ sẽ cố hết sức! Muốn làm như thế nào thì ngươi cứ nói đi. Thanh Lâm thấy sắc mặt Vương Lâm nghiêm túc như vậy thì lập tức thu hồi vẻ tươi cười, trầm giọng mở miệng. -Hồn phách trong tay ta là phân thân của Thiên Vận Tử ở Côn Hư. Người này cực kỳ am hiểu tính toán, không biết hôm nay ẩn thân ở đâu. Ta lo rằng sẽ gặp phải biến cố do hắn cho nên muốn thông qua phân thân này tìm kiếm...nhưng ... Vương Lâm nói một lượt, sau đó tay phải phất lên, hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử liền hiện ra. Vương Lâm vừa nói xong, sắc mặt Thanh Lâm hơi ngưng trọng. Đợi tới khi Vương Lâm nói hết toàn bộ, đôi mắt Thanh Lâm bừng sáng, nhìn chằm chằm vào hồn phách của Thiên Vận Tử này. -Lại có chuyện này sao!! Ta trước hết xem thử hồn phách này một chút! Thanh Lâm giơ tay phải lên nắm lấy hồn phách của Thiên Vận Tử, ngưng thần quan sát.