Chương 1283: Thức Tỉnh! (1)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:35

Tượng đá Vương Lâm bên trong sơn cốc trong sáu năm nay đã từ một lão già tang thương hóa thành một thanh niên, hầu như giống hệt hắn trước khi biến thành tượng đá. Mỗi một lần Lý Thiến Mai yên lặng ngắm nhìn tượng đá cũng như thấy được Vương Lâm đang đứng trước mặt mình. - Chàng đã đồng ý tiễn ta... Lý Thiến Mai nhẹ giọng thì thào, giống như nói với bức tượng đá Vương Lâm biến thành. Những kỷ niệm từ khi quen biết Vương Lâm trong suốt sáu năm này luôn luôn hiện lên trong đầu Lý Thiến Mai, lại càng được khắc sâu hơn. Chỉ là đôi khi nàng cũng tự hỏi chính mình, hết thảy chuyện này vì sao lại trở thành như thế này. Nàng cũng chưa rõ ràng, chỉ là thân ảnh Vương Lâm ở trong lòng nà đã càng ngày càng sâu đậm... Nàng càng nghĩ nhiều, khi nhập định, trong đầu lại hiện lên hình ảnh con cá dưới mặt nước, yên lặng nhìn cánh chim đang bay lượn trên không. Cánh chim này một lần hạ xuống, rũ lông cánh, uống nước, mắt nhìn con cá dưới nước, chỉ là trong chốc lát nhưng lại như vĩnh hằng, tồn tại trong đầu Lý Thiến Mai. - Thật sự... có kiếp trước không... Lý Thiến Mai cắn môi dưới. Nàng đã không còn nước mắt, vung mười ngón tay đầy vết máu đông, lại một lần nữa lấy máu huyết vẽ lên tượng đá do Vương Lâm biến thành. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã lại qua một năm... Trong một năm này, tốc độ hấp thu máu của tượng đá Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Lý Thiến Mai mỗi ngày chỉ còn có thể nghỉ ngơi trong nửa canh giờ. Thời gian còn lại toàn bộ đều phải quan sát tượng đá, khi thấy bên ngoài tượng đá không còn máu thì lại tiếp tục vẽ lên một lần nữa. Cứ thế, cứ thế... thời gian một năm này dường như tương đương với thời gian sáu năm còn lại. Thân thể Lý Thiến Mai giờ đã hư nhược hơn rất nhiều... Không có nhiều thời gian khôi phục, chỉ có thể ở dưới loại tiêu hao không ngừng này mà chậm rãi tiêu tán sinh cơ. Bao nhiêu đan dược trong không gian trữ vật ở trong bảy năm này đã chẳng còn lại mấy, toàn bộ đều bị nàng ăn cả, hóa thành nguyên lực trong cơ thể, vận chuyển sinh cơ. Chỉ là đan dược nhiều như vậy nhưng còn xa mới so được với sự tiêu hao của nàng, dù là có nhiều đan dược hơn nữa cũng vô dụng... bởi vì giờ phút này Lý Thiến Mai cũng không có thời gian đi tiêu hóa đan dược. Mỗi ngày nàng chỉ còn nửa canh giờ. Tuy vậy cũng nhờ đan dược mà nàng mới có thể gắng gượng đến ngày hôm nay, không chút gián đoạn. Nếu không thì tất cả nỗ lực của nàng chỉ còn sẽ chảy xuống sông xuống biển hết... Khuôn mặt Lý Thiến Mai đã ảm đạm không còn chút ánh sáng, không còn chút thần thái. Chỉ có đôi mắt nàng vẫn cố chấp như cũ. Nàng không tự hỏi chuyện này có đáng giá hay không, chỉ biết là bản thân mình làm như vậy, muốn làm như vậy... Không hối hận... Thế là đã đủ rồi. Sau khi bôi vẽ một lần nữa. Lý Thiến Mai lại lấy ra một viên đan dược, nhanh chóng cho vào trong miệng, tranh thủ thời gian tiêu hóa. Sau nửa canh giờ, nàng bỏ qua không hấp thụ, để cho đan dược lực tùy ý tiêu tán đi, miễn cưỡng đổi lấy chút ít nguyên lực, lại tiếp tục ngưng tụ sinh cơ bản thân, kích thích thân thể chế tạo ra nhiều máu, lại tiếp tục vẽ lên bức tượng... Một tháng, hai tháng, ba tháng... Một người phụ nữ mang theo sự dẻo dai, mang theo sự cố chấp như vậy. Mặc dù là sau tám trăm năm, cho tới khi tính mạng nàng kết thúc... - Chàng còn chưa trả lời câu hỏi thứ ba của ta, ta còn chưa được nghe câu trả lời của chàng... Lý Thiến Mai cắn môi, một lần nữa lại vẽ lên tượng, cho tới vĩnh hằng. Sau tám năm, nàng ngay cả mỗi ngày nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng không còn nữa. Tốc độ hấp thu máu của tượng đá do Vương Lâm biến thành đã đạt đến mức kinh người, hầu như vừa vẽ xong liền lập tức bị hấp thu toàn bộ. Lý Thiến Mai không có chút thời gian do dự đã phải vẽ tiếp. Phương thức như vậy khiến cho nàng càng thêm tiều tụy, không có thời gian nghỉ ngơi, gần như chỉ dựa vào tu vi Toái Niết và tiêu hao tính mạng của mình. Một người phụ nữ có thể làm được điều này nếu như hỏi nàng có đáng giá hay không thì đó là một sự kinh nhờn nàng. Nàng đã mất đi năng lực tự hỏi, đã không còn suy tư bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ nhớ tới chuyện quen biết Vương Lâm, hóa thành một cỗ lực lượng chống đỡ cho nàng, vượt qua tám năm. Chỉ là tới năm thứ chín còn đáng sợ hơn năm thứ tám. Tượng đá do Vương Lâm biến thành hấp thu máu với tốc độ khủng bố, thậm chí còn chưa vẽ xong lần trước thì đã lập tức bị hút hết. Do vậy điều này vượt quá cực hạn của Lý Thiến Mai. Nàng dù có dùng cả hai tay thì cũng không thể theo kịp tốc độ này. Ngay khi xảy ra tình huống này, trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra vẻ thê thảm. Nàng không chút do dự chút nào, cắn nát đầu lưỡi, bắt đầu dùng tới tinh huyết tâm thần của mình! Tinh huyết là vật cực kỳ trọng yếu của tu sĩ. Nó có bao nhiêu quyết định tất cả mọi chuyện của tu sĩ. Nó không tồn tại trong thân thể tứ chi mà tồn tại ở đầu lưỡi, là ngọn nguồn của tim. Một giọt máu tươi nơi này có thể tương đương với máu huyết toàn thân. Đầu lưỡi phun máu, Lý Thiến Mai sau khi phun ra liền khoanh chân bắt quyết, đem tinh huyết hóa thành huyết vụ, tràn ngập toàn thân tượng đá, lấy loại tiêu hao vô cùng này mới có thể theo kịp tốc độ hấp thu của tượng đá. Chỉ là mỗi lần phun ra tinh huyết, sắc mặt nàng lại trắng bệch thêm vài phần, cả người thoạt nhìn chỉ còn da bọc xương. Dung nhan tuyệt luân trong quá khứ tựa hồ không còn nữa. Nhưng hết thảy vào nửa năm sau của năm thứ chín lại thay đổi một lần nữa. Tượng đá do Vương Lâm lại tăng tốc độ hấp thu, ngay cả tinh huyết cũng không đủ rồi! Thân thể Lý Thiến Mai đã cực kỳ suy yếu. Ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng nhưng cắn răng, vung tay phải lên, không ngờ lại có một thanh tiểu kiếm màu bạc bay ra, hướng về trái tim nàng đâm một nhát. Tinh huyết chứa cả trong tim! Đau đớn xé lòng khiến cho thân thể Lý Thiến Mai run rẩy kịch liệt. Nhưng tất cả những điều này không khiến nàng dừng lại. Chỉ là thân thể nàng đã yếu lắm rồi. Lấy loại phương pháp không thể tưởng tượng này, Lý Thiến Mai đã vượt qua chín năm, đón năm thứ mười... - Tiếng nói kia đã từng nói, dùng phương pháp này nếu có thể kiên trì mười năm thì chàng có thể thức tỉnh. Lúc này chỉ còn một năm cuối cùng... Thời gian chín năm khiến Lý Thiến Mai đã có phán đoán, tinh huyết trong năm thứ mười này chắc chắn không thể đủ để đưa lên bức tượng. Lý Thiến Mai lựa chọn tiếp theo là đạo huyết của nguyên thần... nói là đạo huyết nguyên thần là bởi vì đó là ý cảnh cả đời nàng, dung nhập vào trong nguyên thần, trở thành căn bản của tu vi. Nếu luyện hóa bức ra thứ này thì sẽ hóa thành một luồng khí tức. Luồng khí tức này không pải là máu nhưng lại quý giá hơn máu rất nhiều, ẩn chứa sinh cơ, là toàn bộ những gì Lý Thiến Mai có! Trong năm cuối cùng này, Lý Thiến Mai cũng đã từng do dự. Chỉ là sự do dự của nàng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy bức tượng đá Vương Lâm liền hóa thành một nụ cười tươi, giống như lần đầu tiên gặp mặt năm đó, nụ cười rất động lòng người. - Trong lòng chàng có một nữ tử khác tồn tại, ta cũng sẽ không cướp đoạt chàng, không khiến chàng phải lựa chọn. Chàng vì nàng ấy mà những năm gần đây vô cùng khổ sở... Ta làm sao có thể bức chàng... Chàng không thèm để ý tới ta cũng được. Chuyện trên thế gian này không thể tính toán chi ly, cũng chẳng thể thay đổi được... Ta nghĩ, chín năm này nếu để nữ tử kia có mặt. Nàng ấy nhất định sẽ làm tốt hơn ta... Dù là Mộc Băng Mi kia nếu biết chuyện này, nếu đi tới nơi này, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ làm được... Ta không cầu gì xa xôi, chỉ cần hoàn thành hình ảnh vẫn luôn hiện lên trong lòng ta là được. Kiếp trước chàng là chim bay, ta là cá nhảy... Những năm gần đây ta cũng đã nghĩ rất nhiều, đã rõ ràng rất nhiều rồi. Có lẽ ảo ảnh đó ta cũng đã thấy rất nhiều... Ta thấy trong mơ hồ cánh chim do chàng hóa thành có hai lần rơi xuống mặt nước nơi ta du đãng, một lần là uống nước, một lần là chàng bị thương, rơi vào trong nước... Ta dùng khí lực toàn thân nâng chàng lên bờ, cho chàng có thể hô hấp, có thể tiếp tục bay. Lý Thiến Mai mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn tượng đá Vương Lâm, nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt khi mắt nàng nhắm lại, nguyên thần trong cơ thể vận chuyển, từ mi tâm chợt hiện ra một dòng chảy. Một dòng đạo huyết chậm rãi tràn ra, rơi xuống toàn thân Vương Lâm. Lý Thiến Mai suy sụp lại càng nhanh hơn. Chỉ là năm thứ mười này tựa hồ trở nên dài đằng đẵng, so với chín năm trước còn dài hơn. Tới tháng thứ chín của năm ấy, Lý Thiến Mai lại mở hai mắt. Nàng nhìn pho tượng trầm mặc rất lâu. Nàng đứng dậy nhìn bầu trời, dường như thấy được cảnh mình nhìn thấy cánh chim bay ở kiếp trước của mình. Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Thiến Mai tiếp tục lấy ra một ngọc bội. Đó là mệnh hồn của nàng. Nhìn tượng đá, Lý Thiến Mai ném ngọc bội này bay về phía nó. - Lấy tất cả mọi thứ của ta cũng không có cách nào giúp chàng vượt qua ba tháng cuối cùng này... ta không làm được rồi... nhưng mà ta biết tất cả tu sĩ khi tới chiến trường Yêu Tông, chỉ cần bị Yêu Tông coi trọng đều được thái thượng trưởng lão Yêu Tông thi triển thần thông, lấy ra một phần hồn huyết. Một khi tử vong ở chiến trường, dựa vào hồn huyết này thì một lần nữa có thể tái tạo hồn phách, chuyển thế trọng tu... Ta năm đó cũng được Yêu Tông coi trọng, cũng để lại hồn huyết. Lúc này ta lấy cả hồn huyết đó ra, may ra có thể giúp chàng vượt qua ba tháng này... Lý Thiến Mai nhìn bức tượng do Vương Lâm biến thành, hồi lâu thu hồi ánh mắt. Ở trong sơn cốc phía xa xa, Lý Thiến Mai từ trong không gian trữ vật lấy ra chín thanh phi kiếm, phân biệt đâm về bốn phía, hợp thành một kiếm trận, chính là trận pháp đã giúp nàng chém giết vô số mãnh thú trên chiến trường. Để lại kiếm trận thủ hộ, Lý Thiến Mai cắn môi, lấy thân thể suy yếu, nuốt vào đan dược sau đó lao đi. Trong mười năm, lần đầu tien nàng rời khỏi đại lục hoang dã này, bay hướng về Yêu Tông ở tinh vực cấp chín! - Ta không có nhiều thời gian. Ngọc bội mệnh hồn chỉ có thể duy trì tầm một tháng. Trong một tháng, ta phải quay trở về lấy hồn huyết, chỉ là... Hồn huyết không phải muốn lấy là lấy. Lý Thiến Mai hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất trong tinh không. Bức tượng do Vương Lâm biến thành nàng không thể mang đi. Ba năm trước, bức tượng này cũng với đại lục hoang dã này đã hợp thể thành một. Lý Thiến Mai lần này ra đi không trở lại nữa... Ba tháng cuối cùng chậm rãi trôi qua. Bên trong sơn cốc đã không còn thân ảnh của nàng làm bạn. Tựa hồ bởi nàng rời đi nên sơn cốc này cũng trở nên cô độc. Tiếng mãnh thú rít gào trên đại lục càng ngày càng kịch liệt, dường như đang hướng về phía sơn cốc xông tới. Chỉ là có đại trận do chín thanh phi kiếm kia tạo thành đã cản tất cả mãnh thú ở bên ngoài. Con nào tiến vào đều kêu lên thảm thiết mà chết. Đám mãnh thú thối lui, không dám tiến vào nữa. Một ngày, hai ngày, ba ngày... chớp mắt đã qua mười ngày. Ngọc bội Lý Thiến Mai lưu lại đặt trên tương đá do Vương Lâm biến thành tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dường như là Lý Thiến Mai chưa hề rời đi, làm bức tượng Vương Lâm dễ chịu. Mang theo sự ấm áp của nàng, mang theo mười năm khổ sở của nàng, mang theo trái tim nàng, hóa thành một luồng lực lượng, kề bên tượng đá Vương Lâm... Ngày thứ mười một, ngày thứ mười hai... cho tới hai mươi ngày. Lý Thiến Mai vẫn không trở về... nàng dường như đã tiêu tán trong thiên địa, chẳng có chút hồi âm. Dường như trong sơn cốc này chưa từng có một nữ tử như vậy xuất hiện. Chỉ có kiếm trận kia và ngọc bội là chứng kiến tất cả. Sơn cốc vô cùng yên tĩnh. Chỉ thấy tượng đá tỏa ra ánh sáng trong suốt, mơ hồ chiếu khắp bốn phía cùng với ánh sáng trên ngọc bội. Chỉ là ánh sáng của ngọc bội càng ngày càng mờ nhạt, như ánh nến bị gió thổi qua, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Thời gian chậm rãi trôi qua. Vào ngày hai mươi bảy Lý Thiến Mai rời đi, trên không trung của đại lục rất ít tu sĩ đi tới nơi này, có một bà lão mặc bạch y đạp bước đi tới. Vẻ mặt bà lão này âm trầm, cầm trong tay một ngọc giản, vừa đi vừa ấn chứng phương hướng, dần dần khoảng cách tới đại lục hoang dã này càng ngày càng gần