Chương 2067: Ti Nam!

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:27:34

Vương Lâm tôn trọng quyết định của người điên. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Điểm này Vương Lâm biết. Hắn không có quyền quyết định trách nhiệm của người điên. Là bằng hữu hắn thức tỉnh đối phương đã là điều tốt nhất. Còn tiếp theo nên làm thế nào thì không cần Vương Lâm phải nói tới. Vương Lâm cũng có con đường của hắn. Hắn phải về động phủ giới, trở về Chu Tước Tinh, trở lại nơi hắn lớn lên. Có lẽ lần tiếp theo gặp người điên phải tới ba trăm năm nữa... Vương Lâm đi về phía xa xa trong thiên địa. Hắn dù lúc này có tu vi mạnh nhất Tiên Cương nhưng có một số việc hắn vẫn mê man như trước. Giống như Thái Cổ Thần Cảnh, giống như Thiên Vận Tử giống như việc làm Uyển nhi sống lại. Đi trong bầu trời mờ mịt này, trong mắt Vương Lâm cũng hiện lên vẻ mê man. Hắn không biết những cố nhân mà hắn tìm kiếm này trong lòng bọn họ có thật sự hi vọng trí nhớ được thức tỉnh hay không, có thật sự hi vọng theo hắn trở lại động phủ giới hay không. Có lẽ quên đi quá khứ luân hồi, bắt đầu lại từ đầu trên Tiên Cương đại lục này đối với bọn họ mà nói mới là lựa chọn tốt nhất... Vương Lâm thì thào, trước mắt hiện lên dáng vẻ của Chu Như. Lựa chọn của Chu Như chính là như vậy. Ta không thể lấy ý chí của ta áp đặt cho họ lựa chọn. Vương Lâm than khẽ. Thân thể hắn dừng lại nhìn về phía xa xa. Nơi đó là chỗ của Tư Đồ Nam. Võ Hiên Quốc là một quốc gia của phàm nhân ở phía bắc Trung Châu, nằm trong Thiên Lạp Châu. Cả Thiên Lạp Châu có bốn quốc gia phàm nhân, hàng năm vẫn xảy ra chiến tranh, tuy rằng chưa có đại chiến nhưng ở khu vực biên cương vẫn thường xuyên xảy ra giao chiến trong phạm vi nhỏ. Chẳng qua bốn đại đế quốc luôn có khống chế đối với việc này khiến giao chiến luôn không mở rộng ra quy mô lớn. Ở nơi biên giới giữa Võ Hiên Quốc và Chu Lâm Quốc có rất nhiều quân binh đồn trú. Nơi này quân doanh liên miên không dứt, thoạt nhìn vô cùng dày đặc, tràn ngập một luồng sát khí của phàm gian. Ở bên ngoài đại môn của quân doanh giờ phút này có một số quân sĩ mặc áo giáp. Đám người này ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng thành một hàng. Còn có mấy người rõ là đại tướng và quan văn cũng đứng ở đó ngẩng đầu nhìn về phía xa xa giống như đang chờ đợi gì đó. Không bao lâu sau tiếng vó ngựa vang lên từ quan đạo phía trước, sau khi tới gần liền hiện ra là một nhóm tuấn mã màu đen đang lao tới như gió lốc xuyên qua đám quân sĩ ó cách đám đại tướng hơn mười trượng, chiến mã hí vang, vó trước đột nhiên giơ lên lập tức dừng lại. Từ trên đó có một người nhảy xuống. Người này cũng mặc áo giáp, sau khi rơi xuống đất hắn liền quỳ xuống, hai tay ôm quyền. - Báo! Tuần đoàn của Nam Vương lúc này đã còn cách chúng ta hơn trăm dặm! Giọng nói của quân sĩ kia rất rõ ràng, sau khi nói xong liền cúi đầu không nói, chờ lệnh. - Tiếp tục dò xét! Đưa tiền quân tới nghênh đón Nam Vương ngoài trăm dặm! Trong mấy đại tướng và quan văn có một lão già. Thần sắc lão già này không giận mà uy nghiêm. Vị trí hắn đứng hiển nhiên là trung tâm của mọi người, giờ phút này ánh mắt lóe sáng, lập tức mở miệng. Khi hắn nói xong, lập tức một nam tử trung niên ở bên cạnh tiến tới ôm quyền vái một cái xoay người rời đi. Phía sau hắn có hơn vạn quân sĩ từ trong quân doanh lao ra, cưỡi chiến mã gào thét lao đi làm bốc lên một đám bụi đất. - Đại soái, ý đồ của Nam Vương lần này... Sợ là không tốt. Một lão tướng đứng bên cạnh và một quan văn thần sắc lộ vẻ sầu lo chậm rãi nói. - Nghe đồn Nam Vương này hưởng thụ cực kỳ xa hoa, những nơi đi qua đều khiến mọi người phải kinh hãi. - Ta còn nghe nói Nam Vương tự xây cung điện, thậm chí so với đương kim Thánh thượng còn... Người đang nói do dự một chút, cuối cùng cũng không dám nói hết. Lão tướng kia vẫn luôn trầm mặc đối với lời nói của người bên cạnh giống như không nghe thấy. Hắn đứng nơi đó không nói một lời nhưng ánh mắt lại có hàn quang lóe lên rất nhanh. Một luồng sát khí khiến lão tướng này thoạt nhìn tràn ngập một luồng khí phách. Hắn thân là đại soái tại biên cương, trong tay nắm gần năm mươi vạn đại quân mà cũng không phải thân phận hoàng thất, hiển nhiên là bị người ta đố kỵ. Nếu không phải là Võ Hiên Quốc không thể thiếu một lão tướng bách chiến thường thắng như hắn thì sợ là lúc này hắn đã phải tháo giáp về quê rồi. - Nghe nói Nam Vương này cực kỳ kiêu ngạo lại để ý tới thân phận, nếu quy mô nghênh đón không lớn thì rất không thích... Đại soái có cần phải đưa người tới nữa hay không... - Đại soái, ti chức cũng hiểu hẳn là phải phái thêm nhiều người hơn đi đón hắn. Nam Vương này nếu thích bày trận thế như vậy thì chúng ta sẽ cho mười vạn đại quân nghênh đón, dao động cả trăm dặm khiến cho hắn thấy được hùng uy của đại quân chúng ta! - Đại soái, không nên do dự nữa Nam Vương này là một kẻ tiểu nhân hèn hạ vẫn luôn nhằm vào đại soái. Đối với kẻ như vậy chúng ta... Lão tướng nọ nhướng mày tay phải giơ lên. Lập tức bốn phía liền yên tĩnh. Tất cả ánh mắt đều ngưng tụ trên người hắn, có thể thấy được uy vọng của hắn ở trong quân doanh này không ai có thể thay thế được. Quân sĩ của ta đều là anh hùng huyết chiến mấy chục năm, ta không đồng ý để bọn họ nghênh đón Nam Vương! Người của tiền doanh đi đón lại có thêm bản thân lão phu ở đây là đủ rồi! Giọng nói của lão tướng như chém đinh chặt sắt, không cho người khác chút đường phản đối. Lời nói của hắn vừa thốt ra, thần sắc tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh, ôm quyền thưa vâng. - Nam Vương... Lão tướng nhìn về phía xa trong lòng thầm hừ lạnh. Hắn rất ghét cái tên Nam Vương này. Trong suy nghĩ của hắn người sắp tới không xứng được gọi là Nam Vương. Ở cách đó trăm dặm một chiếc xe ngựa xa hoa lớn chừng mười trượng, cùng một đội xe ngựa thật dài đang đi trong quan đạo kéo dài cả một dặm. Ở bốn phía của xe ngựa này có một số vũ giả mặc y phục tầm thường, hãnh diện đi theo. Tiếng nhạc truyền ra từ bên trong xe ngựa, cũng có cả tiếng nữ tử cười duyên giống như bên trong vô cùng náo nhiệt. - Hay, nhảy rất hay. Bổn vương nhất định có thưởng! Một giọng nói của nam tử trong tiếng cười vang truyền ra. Thậm chí ở bên trong xe ngựa ngoài tiếng cười còn có tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ. Đối với tiếng động này vũ giả thị vệ bốn phía đã sớm quen thuộc, cũng chẳng để ý chút nào. Vừa đi thêm chút nữa, bên cạnh chiếc xe ngựa khổng lồ có một gã sai vặt mặc thanh sam đang ngồi, đột nhiên mở to hai mắt cất giọng cao vút - Nam Vương có lệnh, tạm dừng hành quân! Lời nói này vừa dứt đội xe như trường long dần dần ngừng lại, ở trong xe ngựa khổng lồ phía trước có một đám nữ tử kiều mỵ đi xuống. Đám nữ tử này không ai là không quốc sắc thiên hương nhưng y phục không chỉnh tề, hiển nhiên là vừa mới mặc vào. Thần sắc đám người này uể oải, đi xuống liền đi về phía những xe ngựa phía sau. Số lượng nữ tử này rất nhiều, đại khái có chừng mấy chục người. Rất khó có thể tưởng tượng là tất cả những người này đều ở bên trong chiếc xe ngựa mười trượng kia. Các nàng rời đi, những xe ngựa phía sau lại có mấy chục nữ tử xinh đẹp khác đi lên thay thế những người vừa rời đi, đi lên trên xe ngựa. Không lâu sau đoàn xe ngựa tiếp tục lên đường. Âm nhạc và tiếng thở gấp dâm mị cùng tiếng cười của nam tử lại truyền ra. Ở phía sau đoàn xe ngựa như rồng kia không xa vó ngựa gào thét, xuất hiện quân sĩ tiền doanh tới nghênh đón. Giống như có thể nhìn thấy những người này tới đón tiếp, trong chiếc xe ngựa mười trượng truyền ra tiếng hừ lạnh. Nhưng nó không dừng lại mà dưới sự hộ tống của quân sĩ tiếp tục đi về phía trước. Một lúc lâu sau dần dần đội xe ngựa xa hoa này trong tiếng thở dâm mĩ như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt mọi người bên ngoài quân doanh. Sau khi nó tới gần, âm thanh dâm mĩ lại càng rõ ràng, khiến cho tất cả quân binh đều nghe thấy, cũng khiến cho lão tướng kia nhíu mày ánh mắt lộ vẻ không thích. Hắn hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước, phía sau có rất nhiều quan văn đi theo, mang theo một khí thế sát phạt bỗng nhiên ập tới. Hắn đi tới khiến tất cả vũ giả thị vệ bên ngoài xe ngựa thần sắc lập tức khẩn trương. Bọn họ có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người lão tướng nọ. Luồng sát khí này khiến bọn họ phải sợ hãi, thân thể run lên. - Dừng lại, Nam Vương... Thị vệ này dù sợ hãi nhưng rất nhanh liền tiến tới. Gã sai vặt mặc thanh y đứng ở phía trước cũng cất giọng cao vút nói. - Ngươi là người phương nào! Gã sai vặt còn chưa kịp nói xong, lập tức trong mắt một trung niên bên cạnh lão tướng lóe lên hung quang, quát khẽ một tiếng. Hắn vừa mở miệng, lập tức ánh mắt tất cả quân binh nơi này đồng loạt ngưng tụ lên người gã sai vặt. Sát khí vô hình bao phủ khiến sắc mặt gã thoáng cái liền tái nhợt, không dám nói lời nào nữa. - Ti Nam! Ngươi muốn làm gì! Khi lão tướng tới gần, một tiếng gầm khẽ truyền ra từ bên trong xe ngựa. Tiếng gầm này cất lên, tất cả âm thanh dâm mị trong xe lập tức tắt ngấm. - Lão tướng Ti Nam tới nghênh tiếp Nam Vương. Thần sắc lão già không giận mà uy nghiêm, đứng ở bên ngoài xe ngựa mười trượng, chậm rãi nói. Trong xe ngựa trầm mặc một lát, sau đó tấm rèn bị nhấc lên. Một nam tử trung niên đi ra, hốc mắt mơ hồ đã thâm quầng, bộ dáng như là tửu sắc quá độ. Hắn đứng trên xe ngựa nhìn chằm chằm vào lão tướng nọ ánh mắt âm trầm lóe lên, đột nhiên mỉm cười. - Không hổ là đại soái của Võ Hiên Quốc chúng ta. Có đại soái ở biên cương đủ để đảm bảo Võ Hiên Quốc ta yên ổn. Bổn vương phụng chỉ tới đây khao thưởng quân sĩ biên cương! - Hả? Vậy thì mời tiến vào quân doanh! Lão tướng nhìn Nam Vương, thần sắc lạnh lùng nhưng ánh mắt của hắn lại mang tới cho Nam Vương áp lực rất lớn. Nhất là khi lúc này mọi người đều tồn tại vẻ sát phạt lạnh như băng khiến trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh. - Không được... Bổn vương sẽ ở bên ngoài thôi, không cần tiến vào đâu. Khuôn mặt Nam Vương cười gượng, vội vàng nói. Tất cả mọi người nơi này đều không biết cảnh tượng này đã bị Vương Lâm ở trên bầu trời nhìn thấy hết. Hắn đứng trên trời cao ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía lão tướng Ti Nam kia! Không trở thành vương gia mà lại trở thành đại soái... Không biết sau khi hắn mở ký ức kiếp trước ra sẽ nghĩ thế nào... Khuôn mặt Vương Lâm hiện lên nụ cười, rõ ràng rất vui vẻ.