Tôn gia ở Kỳ Thủy Thành là thâm căn cố đế, tự nhiên đã sớm biết nơi ở của phụ tử Vương Lâm.
Hiện giờ đang dẫn đường cho Tôn Khải Minh nhanh chóng tiến tới.
-Gia chủ, người này quá mức cuồng vọng, nói cái gì mà chỉ làm như thế này một lần thôi, nghĩ Tôn gia ta, khi nào có người dám...
Trưởng lão mặc áo xanh vừa nói được một nữa, Tôn Khải Minh nhíu mày quát :
-Câm miệng !
Trưởng lão áo xanh ngẩn ra, vội vàng thưa dạ không nói.
-Chỉ là một chuyện nhỏ, các ngươi lại làm ra đại sự thế này, người này đã hạ thủ lưu tình, các ngươi còn không biết tốt xấu !
Tôn Khải Minh sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn mọi người.
-Tôn gia ta lớn, Nhiễm Vân tinh này nói một không hai, nhưng hết thảy những cái này, cũng là năm đó phải thê thảm thế nào mới đổi được, nếu các ngươi vẫn như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày, mang tới đại địch cho Tôn gia !
Tôn Khải Minh trầm giọng nói.
-Tôn gia gia, Tôn gia các người có vị tiền bối kia che chở, mặc dù gặp phải đại địch cường thịnh, sợ là cũng không dám trêu vài các người à.
Người nói chuyện cũng không phải là người Tôn gia, mà là thanh niên áo tím xung đột với Vương Bình ở trong tửu lâu.
Tôn Khải Minh ánh mắt dừng lại trên người thanh niên, bình thản nói :
-Tiểu oa nhi Vân gia, việc này ngươi dựng lên, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi, không phải là dễ dàng bỏ qua đâu !
Thanh niên áo tím này tên là Vân Vô Phong, là tộc nhân Vân gia trên Vân Hải tinh, Vân Hải tinh là một trong năm chủ tinh của La Thiên Bắc Vực. Người này trời sinh tư chất kém cỏi, không thể tu đạo, thuộc loại tộc nhân ngoại tộc. Khi thương đội Vân gia đi tới Nhiễm Vân tinh, thấy Thanh Nghi, nên ở lại luôn không theo thương đội rời đi nữa. Thường thì các tu sĩ trong gia tộc, tu vi không tới Anh Biến kì, đều không thể rời khỏi tu chân tinh, nhưng Vân gia là đại gia tộc, cũng có một vài phương pháp, có thể làm được chuyện này.
Ở Vân gia. Người này bởi vì tư chất quá kém, cũng thất bại, nhưng ở bên ngoài lại dựa vào thân phận tộc nhân của Vân gia tộc, mấy gia tộc tu chân ở Nhiễm Vân tinh cũng cực kỳ khách khí.
Dù sao Vân gia, cũng là đệ nhất gia tộc ở Vân Hải tinh, so với Huyễn gia năm đó, còn mạnh hơn.
Vân Vô Phong trong lòng hừ lạnh, tuy rằng hắn không có tu vi gì cả, nhưng chỉ cần ở La Thiên Bắc Vực không có người nào dám triêu chọc tới hắn, nếu không, sẽ là địch nhân của Vân gia.
Đi tới thành bắc, ở ngoài Vương phủ trăm trượng, một hàng tu sĩ theo châm Tôn Khải Minh dừng bước.
Tôn Khải Tinh lúc này sắc mặt âm trầm, nhìn hai chữ "Vương phủ" nhíu mày.
"Họ Vương..." Hắn trước khi tiến vào Kỳ Thủy thành này đã âm thầm dùng thần thức quét kiểm tra một lượt, vẫn không phát hiện ra có gì dị thường, lúc này thần thức lại tra lại nhưng cũng không phát hiện được gì.
Trầm ngâm một lát, Tôn Khải Tinh tiến lên, đi tới bên ngoài mười trượng, ôm quyền cao giọng nói :
-Tộc nhân Tôn gia, Tôn Khải Tinh, bái kiến đạo hữu.
Thanh âm của hắn mang theo tiên lực, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người trong Vương phủ, không bao lâu, từ trong nội phủ một người hầu nam trẻ tuổi đi ra. Người hầu nam này mi thanh tú mục, hắn liếc mắt nhìn Tôn gia mọi người đang đứng bên ngoài một cái nói :
-Lão gia dặn, các người rời đi.
Tôn Khải Tinh không nói chuyện, tộc nhân Tôn gia ở phía sau hắn liền có người cười rộ lên, người cười đúng là lão nhân mặc đỏ. Hắn nhìn người hầu trẻ tuổi lạnh giọng nói :
-Thật là phách lối, thực không coi Tôn gia chúng ta ra gì !
Nói xong hắn tiến tới phía trước một bước, trực tiếp bước thẳng vào trong phủ.
Tôn Khải Tinh chau mày nhìn chằm chằm vào hai chữ "Vương phủ" không ngăn cản mà trầm tư suy nghĩ.
Lão nhân mặt đỏ tu vi Hóa Thần, một bước tới gần liền trực tiếp bước vào cửa lớn. Chỉ có điều, ngay khi chân phải vừa mới đặt xuống, trong nháy mắt người này sắc mặt tái nhợt, cảm thấy một lực lượng vô hình truyền từ trong phủ ra, khiến cho tâm thần của hắn chấn động, phun ra một ngụm máu, cả người đạp đạp về sau mấy cái rời khỏi cửa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
Tôn Khải Tinh sắc mặt kịch biến, vừa rồi trong khoảng khắc hắn cảm nhận được một cỗ khí tức Vấn Đỉnh, càng là cho tâm thần hắn kịch chấn, loại khí tức này hắn có chút quen thuộc.
Gần như không chút do dự, Tôn Khải Tinh vội vàng ôm lấy lão nhân mặt đỏ, ném về phía sau, ôm quyền hướng tới Vương phủ, cung kính nói :
-Quấy rầy tiền bối thanh tu, vãn bối liền rời khỏi ngay lập tức.
Nói xong, hắn phất tay áo một cái, tất cả tộc nhân Tôn gia bên người trong phút chốc biến mất tại chỗ, dĩ nhiên đã trở về đại điện trong chi nhánh Tôn gia ở thành này.
-Tất cả Tôn gia tộc nhân, không được bước vào phạm vi một ngàn trượng nơi ở của tiền bối kia, nếu không phế bỏ tu vi, khu trừ khỏi gia môn !
Tôn Khải Tinh mãi cho tới lúc này trong lòng vẫn còn kinh hoàng, trán mơ hồ đổ ra mồ hôi lạnh.
"Cũng chỉ có tiền bối ấy mới có tu vi liếc một cái liền vỡ kim đan à !" Tôn Khải Tinh thở sâu.
Tộc nhân Tôn gia ở nơi đây chưa bao giờ thấy Tôn Khải Tinh có vẻ mặt như vậy, hơn nữa lúc trước Tôn Khải Tinh còn vội vã chạy khỏi, trong lòng không khỏi chấn động. Trưởng lão áo xanh bên trong ba trưởng lão, nhìn thoáng qua lão nhân mặt đỏ nguyên thần gần như sụp đổ tới nơi kia, trong lòng run lên vì sợ hãi nói :
-Gia chủ, người... người đó là ai?
Tôn Khải Tinh hừ lạnh nói :
-Các ngươi thật to gan dám đi trêu chọc vị tiền bối này, người này nói tới các ngươi cũng đều biết đó. Đó là người mà lão tổ gặp được cũng phải tôn kính, nếu không có người này, Tôn gia ta quả quyết không có ngày hôm nay !
-Chẳng lẽ... chẳng lẽ người này là...
Lão nhân áo xanh ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một nhân vật.
Tôn Khải Tinh liếc mắt nhìn đối phương, gật đầu một cái.
Trong nháy mắt, tộc nhân Tôn gia ở đây toàn bộ sắc mặt tái nhợt.
-Chỉ một lần này, chỉ một lần thôi !
Những lời này hiện lên trong lòng bọn họ.
Ngay cả thanh niên áo tím kia, lúc này cũng cảm thấy một chút, liên tưởng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc hắn gặp trưởng lão của thương đội đề xuất việc muốn ở lại Nhiễm Vân tinh này mấy ngày, trưởng lão đã từng nói qua. Tại Nhiễm Vân tinh này, ngàn vạn lần không được trêu chọc vào một người, người này chính là Hứa Mộc năm đó đã quét sạch Huyễn gia, khiến cho Thiên, Hứa hai nhà cũng không có chút dũng khí mà chen vào.
Cái tên Hứa Mộc này, cách đây ba mươi năm, gần như được lưu truyền toàn bộ Bắc Vực ! Dù sao năm đó một trận chiến với Huyễn gia, quá mức kinh người, thậm chí có thể nói, vô số tu sĩ khác cảm thấy đáng sợ vô cùng.
Vẫn còn trong ngây ngô, Vân Vô Phong trở về phòng ngủ của hắn ở Tôn gia, ở trong phòng hắn. Thanh Nghi sắc mặt tái nhợt ngồi một bên, tu vi bị phong tỏa, giống như một phàm nhân vậy. Sau khi nàng bị đuổi khỏi Tôn gia, liền bị người bắt đưa tới nơi này.
Ở Tôn gia, tự nhiên có tộc nhân nịnh bợ Vân gia, nên làm chuyện này.
Vân Vô Phong lúc trở lại phòng, không rảnh mà nhìn Thanh Nghi, hắn kinh ngạc nhìn ánh nến, trong lòng tràn đầy hối hận.
Thanh Nghi nhìn chằm chằm vào Vân Vô Phong, ánh mắt lạnh như băng.
-Đều là bởi vì ngươi, nếu không vì ngươi ta cũng sẽ không trêu chọc vào nhi tử của Hứa Mộc, đều là bởi vì ngươi !
Vân Vô Phong mạnh mẽ xoay người, nhìn chằm chằm vào Thanh Nghi.
Thanh Nghi không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhưng trong nháy mắt, nàng trợn trừng mắt nhìn ra phía sau Vân Vô Phong, lộ ra vẻ không dám tin.
Vân Vô Phong ngẩn ra, quay đầu lại, nhưng trước mắt tối sầm, ngã xuống mặt đất.
-Tiền bối...
Thanh Nghi vội vàng đứng dậy, cung kính nói.
Vương Lâm từ bóng đêm hiện ra, ngồi một chỗ, cầm bầu rượu trong tay, uống một ngụm chậm rãi nói :
-Tư chất của ngươi không tồi, theo nhi tử ta giúp nó mấy năm, ta đưa ngươi tới đạo hạnh Nguyên Anh.
Thanh Nghi ngẩn ra, trong đầu hiện lên bóng dáng Vương Bình, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trầm lặng một chút, khẽ gật đầu.
Ba ngày sau, Vương Bình rời đi, bên cạnh hắn còn có Thanh Nghi đi theo.
Vương Bình mang theo lý tưởng của hắn đi khỏi Kỳ Thủy thành. Hắn không cam lòng bình thản một đời, hắn muốn chính là sự phấn khích !
Vương Lâm một mình lưu tại nơi này, đêm hôm Vương Bình rời đi, hắn uống rất nhiều rượu, với tu vi của hắn vốn không thể say, nhưng đêm nay hắn đã say.
Đây là lần đầu sau tám trăm năm hắn say. Vẻ mặt của hắn, lần đầu tiền không có pháp thuật thi triển mà trở nên càng thêm già nua.
Cuộc sống, vẫn như trước, thời gian chậm rãi trôi qua, chuyển động luân hồi không thể nghịch chuyển, nhoáng một cái, ba năm trôi qua.
Trong ba năm này, Vương Bình vẫn bặt vô âm tín, Vương Lâm cũng không có dùng thần thức đi tìm kiếm hắn. Nếu như hắn đã đáp ứng cho Vương Bình lựa chọn tự do, sẽ không đi ngăn cản.
Bắc bộ Nhiễm Vân tinh, trong ba năm này, xuất hiện một giáo phái, phái này tên là Thiên Hành phái, nó chỉ truyền lưu trong thế giới phàm nhân, không liên quan tới tu sĩ.
Thiên Hành giáo phái này phát triển cực kỳ lớn mạnh, dần dần lan tràn toàn bộ Bắc Bộ Nhiễm Vân tinh. Nó giống như lửa thêu cỏ khô, thiêu đốt vô cùng, ngày càng vượng.
Nghe đồn, thủ lĩnh của Thiên Hành phái giống như một tiên nhân như tuyết trên trời dần dần rơi xuống vậy, còn nữa, nghe nói bên người thủ lĩnh này thủy chung có một nữ nhân.
Thời gian như nước qua cầu, trong nháy mắt lại qua bảy năm.
Bộ dạng của Vương Lâm ngày càng thêm già nua.