Đợi khi tới gần, nữ tử này nhảy lên, từ trên không hạ xuống, kinh ngạc nhìn Vương Lâm nói:
- Ngươi đến tìm ta?
Lúc này nữ tử họ Trình cau mày nói:
- Nguyệt sư muội biết người này sao?
La Nguyệt vội vàng xoay người nói:
- Muội biết. Sư tỷ, hắn đồng thời tiến nhập môn phái với muội.
Nữ tử họ Trình lại liếc nhìn Vương Lâm một lần nữa, sau đó nhìn Trình Hiền cảnh cáo, lúc này mới cùng tỷ muội rời đi. Trên mặt đất hiện giờ chỉ còn ba người mà thôi.
- Ngươi sao lại biết tên ta?
La Nguyệt mở to đôi mắt, không nhìn Trình Hiền mà chỉ tập trung vào Vương Lâm, hỏi.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, bình thản nói:
- Nếu ngươi thấy tiện thì mang người này vào trong Đông uyển nhìn vị Đồng sư tỷ một chút thì tốt. Nếu không gặp được thì thôi vậy.
Nói xong hắn liền quay người bỏ đi, để lại hai người Trình Hiền và La Nguyệt kinh ngạc nhìn theo.
- Cái gì vậy chứ, gọi ta là vì việc này sao?
La Nguyệt dậm chân một cái, cao giọng nói. Đáng tiếc Vương Lâm không quay đầu lại, thân ảnh đi xa dần.
Trình Hiền thầm than, nghĩ Vương Lâm huynh đệ quả thực là một cao nhân. Mỹ nữ như thế này mà không thèm nhìn, cảnh giới bậc này, sợ là cả cuộc đời mình cũng không đạt tới được.
- Nguyệt Nguyệt sư muội...sư tỷ, hiện giờ lão nhân gia có rảnh không? Ta và Vương Lâm huynh đệ là bạn rất thân. Hắn vào phái sau này còn cần nhờ ta chiếu cố đó. Hắn vừa nhờ lão nhân gia ngài như vậy, liệu ngài có thể thu xếp giúp ta hay không?
Trình Hiền hít sâu một hơi, vẻ mặt cười cười nói với La Nguyệt.
- Ngươi mới là lão nhân gia, hừ.
La Nguyệt lườm Trình Hiền một cái, bất mãn nói. Nói xong, nàng hung hăng nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất, trong miệng lầm bầm vài câu rồi khẽ rung chuông ở cổ tay. Một con tiên hạc liền bay tới, đậu xuống bên cạnh nàng. Nữ tử này nhảy lên, đứng trên tiên hạc bay đi.
Vẻ mặt Trình Hiền đau khổ, thở vắn than dài. Nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung truyền tới tiếng nói êm tai như chuông bạc của La Nguyệt:
- Ngươi đi theo mau. Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.
Trình Hiền mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy đi theo sau tiên hạc, hướng về phía Đông uyển.
Lại nói tới Vương Lâm. Sau khi rời Đông uyển, đi suốt chặng đường về Bắc uyển, tiến vào viện cũng không có gì xảy ra. Cấm chế hắn thiết lập trước khi đi cũng không có dấu hiệu gì bị phát động.
Sau khi trở về viện, Vương Lâm liền xuất ra đan lô Lý Mộ Uyển cho hắn, đặt trong phòng, sau đó tiếp tục luyện đan, tu luyện.
Hắn biết thời gian của mình gấp gáp, phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Hắn không muốn Lý Mộ Uyển nhận ra hắn. Dù sao thì chuyện đã cách đây quá lâu rồi, tình cảm ngày xưa còn lại bao nhiêu, Vương Lâm cũng không nắm chắc được.
Trước khi đặt tới Nguyên Anh, Vương Lâm không định bại lộ thân phận. Nếu không một khi có biến cố, thân phận rất khó khăn mới có được tại Vân Thiên Tông rất có thể bị hủy trong giây lát.
Vì thế Vương Lâm mới không nhận người quen. Hơn nữa hắn xem ra hai năm nay, cảnh còn người mất, thật sự không cần phải dựng lại chuyện xưa. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Về phần Lý Mộ Uyển biết về tên trước đây của nhục thân của hắn là Mã Lương, điểm này cũng có thể giải thích dễ dàng. Dù sao sau hai năm, chỉ cần chú tâm thì tìm hiểu tên tuổi một người cũng không phải khó khăn gì.
Đương nhiên nếu như Lý Mộ Uyển biết được tên hắn là Vương Lâm mới gọi là cổ quái.
Đối với Lý Mộ Uyển, đáy lòng Vương Lâm có một cảm giác phức tạp. Trên thực tế từ khi hắn bước vào con đường tu tiên tới giờ, nữ tu tuy đã gặp nhiều nhưng Lý Mộ Uyển là người duy nhất đã ở với hắn mấy năm.
Trên thực tế, đối với nữ tử này, Vương Lâm cũng đã từng động tâm. Nhưng loại cảm giác này chỉ vừa mới xuất hiện liền bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ.
Ngay lúc này, khi gặp lại cố nhân, Vương Lâm trong lòng cực kỳ phức tạp. Ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu hồi mọi tạp niệm, tĩnh tâm tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã qua mấy tháng.
Chu Lâm đã bế quan mấy tháng không dứt. Trong mấy tháng này, Vương Lâm chuyên tâm luyện đan, do vậy đã có chút tiến bộ. Chỉ có điều thiên phú của hắn đối với luyện đan thật sự không nhiều. Hắn phải sử dụng lò luyện đan do Lý Mộ Uyển tặng tới hơn chín mươi ba lần mới thành công nắm giữ cách khống chế lửa.
Vì vậy, hắn bắt đầu dựa vào một số phương thuốc lưu lại trong ngọc giản bắt đầu luyện chế đan dược. Những phương thuốc trong ngọc giản của Chu Lâm ghi chép hơn phân nửa đều là bán phẩm linh đan.
Linh thảo trong viện, Vương Lâm đều thử qua. Tuy nhiên tỷ lệ thất bại khi luyện đan rất cao, cơ hồ mười lần hắn mới thành công có một. Thậm chí đôi khi cả một lần cũng không thành công.
Nếu cứ như vậy thì cho dù dược liệu trong viện mặc dù nhiều nhưng cũng không đủ cho hắn sử dụng.
Cuối cùng bởi vì dược thảo đã dùng hết, Vương Lâm trầm ngâm, cuối cùng đành lấy linh dịch thay thế. Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là lại có thể luyện đan thành công.
Hơn nữa không chỉ thành công một lần. Chỉ cần có thêm linh dịch khi luyện đan, tỷ lệ thành công đều cao một cách khó tin. Hầu như mười lần thì có chín lần thành công. Vương Lâm sau khi thử nghiệm xác định linh dịch này có tác dụng đề cao xác xuất thành công của việc luyện đan.
Kể từ đó, có linh dịch cộng với hạt châu nghịch thiên, tu vi của hắn không ngừng gia tăng, đã đạt tới tầng mười lăm ngưng khí kỳ, chỉ còn cách Trúc Cơ một đường.
Vương Lâm còn nhớ rõ năm đó bổn tôn Trúc Cơ dù có bao nhiêu lần cũng đều thất bại. Cuối cùng Tư Đồ Nam nói, chỉ có ba phương pháp, một là đạt được Trúc Cơ Đan. Hai là sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ. Ba là có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình thi pháp trợ giúp.
Trúc Cơ Đan quá mức hiếm thấy, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không có khả năng giúp hắn. Vì vậy cuối cùng Vương Lâm lựa chọn sử dụng thần thông ma đạo đoạt cơ.
Mục tiêu đoạt cơ không biết do đủ thứ ma xui quỷ khiến gì mà cuối cùng lại chọn phải cháu của Đằng Hóa Nguyên – Đằng Lệ!
Bây giờ phân thân của hắn một lần nữa lại tới giai đoạn này. Chẳng qua lần này hắn không cần sử dụng Trúc Cơ đan, cũng chẳng cần Nguyên Anh kỳ tu sĩ giúp đỡ. Bởi vì hắn đã nắm giữ thuật luyện đan.
Chẳng qua phương thuốc Trúc Cơ đan cũng chẳng dễ có được. Vốn dĩ đan dược này là do sư phụ luyện chế tặng cho đệ tử, nhưng lúc này Chu Lâm đang bế quan. Nàng vô luận thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lâm chỉ cần không quá nửa năm đã từ cảnh giới ngưng khí kỳ tầng thứ mười ba đạt tới cảnh giới ngưng khí kỳ đại viên mãn.
Một ngày nọ, Vương Lâm ngồi trong viện trầm mặc, tay phải khẽ phẩy, xuất ra ngọc giản truyền âm ngày đó Trình Hiền cho hắn. Mấy tháng nay Trình Hiền đã tới mấy lần. Mỗi lần đều nói chuyện với Vương Lâm một phen.
Dựa theo lời nói của Trình Hiền, lần đó La Nguyệt âm thầm dẫn hắn vào, rốt cục hắn lại gặp được Đồng sư tỷ, hơn nữa còn ở chung vui vẻ với nàng.
Thần niệm của Vương Lâm trầm xuống, lưu lại tin tức trong ngọc giản, sau đó ném đi. Ngọc giản nọ liền bay vụt đi. Vương Lâm cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi khoanh chân trong viện, đợi Trình Hiền.
Không lâu sau, từ xa truyền tới vài tiếng thú rống, ngay sau đó một con linh viên từ xa bay nhanh tới, trực tiếp nhảy vào trong sân. Trình Hiền ngồi trên lưng linh viên, thấy Vương Lâm liền lập tức cười nói:
- Huynh đệ, tìm ta có chuyện gì?
Vương Lâm ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Ngươi có phương thuốc Trúc Cơ đan không?
Trình Hiền ngẩn ra, nói:
- Trúc Cơ đan là linh đan nhất phẩm, ta không luyện chế được. Vậy nên phương thuốc ta cũng không có.
Vương Lâm nhíu mày, thầm than một tiếng, nghĩ chỉ còn đành đi tìm Lý Mộ Uyển vậy.
- Chẳng qua nếu huynh đệ ngươi đã mở miệng, ta như thế nào lại không hỗ trợ được. Ta mặc dù không có, nhưng sư phụ ta tất nhiên sẽ có. Ngươi chờ ta ba ngày, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ trộm được!
Trình Hiền đắc ý cười, lại cùng Vương Lâm tán dóc một hồi. Lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Hôm nay Đồng sư tỷ ước hẹn ta gặp mặt. Huynh đệ, chúng ta không nói chuyện nữa. Ta đi đây! Chuyện phương thuốc Trúc Cơ đan ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!
Vừa nói hắn vừa hưng phấn ngồi lên linh viên đang không cam tâm tình nguyện, vội vã rời đi.
Không cần tới ba ngày như Trình Hiền nói, tới giữa trưa ngày thứ hai, Trình Hiền không tới nhưng một con linh viên hơi lớn lại tới. Nó ở ngoài viện rống lớn vài tiếng xong liền ném một khối ngọc giản vào rồi xoay người rời đi.
Đợi Vương Lâm đi ra thì chỉ còn thấy bóng con linh viên nọ. Bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm sững lại. Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh con linh viên, phát hiện có điều không ổn. Chân con linh viên rõ ràng bị thương, đi lại không tự nhiên, tựa hồ như không dám dùng sức.
Vương Lâm cúi đầu cầm ngọc giản, trầm ngâm một lúc rồi xoay người trở lại đình viện.
Mười ngày sau đó, Vương Lâm hầu như dùng toàn bộ tâm trí đều tập trung vào luyện đan. Trúc Cơ đan là đan dược nhất phẩm, muốn luyện thành, tỷ lệ thất bại cực lớn.
Nhưng nhờ thêm vào linh dịch nên xác xuất thành công đã tăng lên không ít. Chẳng qua so với việc luyện chế Đại bồi nguyên đan thì không thể bằng. Bồi nguyên đan sau khi cho thêm linh dịch thì mười lần có tới chín lần thành công. Mà Trúc Cơ đan thì mười lần chỉ có năm sáu lần thành công.
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Hắn phân tích, linh dịch này đối với việc gia tăng xác xuất thành công trong luyện đan, hiển nhiên là phẩm chất đan dược càng cao thì tác dụng càng nhỏ.