- Chiến Tinh Dã tiền bối, đã chết rồi
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, thân thể của Liệt Vân Tử kia nhoáng lên một cái, sắc mặt tái nhợt theo bản năng lùi lại vài bước, đứng ngây ra ở đó. Thần sắc của hắn rất nhanh hiện lên vẻ bi ai nồng đậm, hai mắt vô thần.
-lão tổ đã chết
Trong Chiến gia của Liệt Vân Tử, sứ mệnh và sự kiêu ngạo của các đời gia chủ toàn bộ đều đến từ lão tổ Chiến Tinh Dã này. vô số năm qua. dường như mỗi một đời tộc nhân đều đau đáu chờ đợi lão tổ này trở về.
Chiến Tinh Dã chính là sự vinh quang của Chiến gia bọn họ, nhưng lúc này, sự vinh quang đó theo tin tức của Vương Lâm ầm ầm tan vỡ!
Viêm Lôi Tử ở bên cạnh hắn thần sắc cũng biến đổi. Tuy hắn không phải sinh ra và lớn lên ở La Thiên, nhưng đã ở La Thiên rất lâu, đã trở thành một phần của La Thiên, cũng đã nghe nói qua những sự tích huy hoàng của lão tổ Chiến gia! Có thể nói Chiến gia sở dĩ có được địa vị như ngày hôm nay ớ La Thiên toàn bộ đều là nhờ uy thế do lão tổ năm đó để lại!
Chiến Tinh Dã!
Lỗ Phu Tử buông cái chén trong tay ra, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Chiến Tinh Dã kia hắn đã từng gặp, năm đó đối phương đã đạt tới Không Niết Hậu Kỳ đại viên mãn. Có thể nói giống như là tiên nhân!
Thậm chí Lỗ Phu Tử năm đó đã từng chịu ơn của Chiến Tinh Dã. cho nên trong tứ Tử được hắn truyền thụ đạo thuật có Liệt Vân Tử, ngoài việc để báo đáp ân huệ năm đó, còn có ý muốn giao hảo với Chiến Tinh Dã đã không biết đi đâu.
Giờ phút này nghe Vương Lâm nói, hắn hít sâu, trở nên trầm mặc. tâm thần của Liệt Vân Tử bị tin tức này khiến cho trọng thương, khóe miệng tràn ra máu tươi, hướng về Vương Lâm cúi người chào thật sâu, lúc ngẩng đầu trong hai mắt đã tràn ngập những tia máu.
- Xin tiền bối hãy cho biết, lão tổ đã chết như thế nào!
Lời nói của hắn thong thả, nhưng lại lộ ra hàn ý ngợp trời. Hắn vẫn tin rằng lão tổ không thể chết một cách bình thường. Chiến gia bọn họ, mặc dù hiện giờ không thể báo thù cho lão tổ, nhưng nếu ngay cả kẻ thù cũng không biết, thì quyết không thể được.
Chỉ cần biết được ai đã giết chết lão tổ, bọn họ sẽ truyền lại quyết tâm báo thù cho từng đời!
Lỗ Phu Tử trong lúc trầm mặc nhìn về phía Vương Lâm.
- Các ngươi có thể đã từng nghe nói qua trong giới nội ta có tồn tại Thất Thải Giới
Trong Thất Thải Giới có đạo quả dung nạp ý niệm của hàng triệu vạn sinh linh trong giới nội, ý cảnh của vô số tu sĩ, kết thành bảy đạo quả Di hài của Chiến Tinh Dã tiền bối vẫn còn ở trong Thất Thải Giới tại Vân Hải, đã được ta phát hiện ra
Người giết hắn chính là Chưởng Tôn của giới ngoại Thái Cổ Tinh Thần!
Vương Lâm chậm rãi nói, trong mắt hiện lên vẻ hồi tưởng.
Theo Vương Lâm đem Thất Thải Giới và Chưởng Tôn mà hắn nghi ngờ lần lượt nói ra, Liệt Vân Tử hít sâu, nhưng sát khí trong mắt không hề tiêu tan, mà còn nổi lên một chiến ý nồng đậm! Chiến ý này chính là chiến ý mà Chiến gia bọn họ muốn truyền thừa! tâm thần Viêm Lôi Tử chấn động, những lời của Vương Lâm liên quan tới Thất Thải Giới khiến cho Viêm Lôi Tử nhớ tới một chuyện cũ đáng sợ.
Lỗ Phu Tử biến sắc, đứng mạnh lên, ánh mắt lóe lên hướng về Vương Lâm ôm quyền, trầm giọng nói:
-Vương đạo hữu, việc này có quan hệ quá lớn, sự tồn tại của Thất Thải Giới kia giống như là một khối u ký sinh trong giới nội. Một khi giới ngoại xâm lược, lão phu lo Thất Thải Giới này sẽ mang đến một kiếp nạn khó có thể tưởng tượng cho giới nội ta! Hấp thụ hết thảy đạo niệm sinh trưởng của tu sĩ giới nội ta, thật sự là quá nguy hiểm! Việc này lão phu phải lập tức đi tới Vân Hải để báo tin cho Yêu Tông, để cho bọn họ liên lạc với tất cả những lực lượng bên trong giới nội ta, toàn lực tìm kiếm sáu Thất Thải Giới còn lại, phải đem chúng toàn bộ hủy diệt! thần sắc Lỗ Phu Tử cực kỳ ngưng trọng, hắn nhìn thấy rõ ràng đằng sau chuyện này có ẩn chứa mối họa rất lớn, nếu không có Vương Lâm nhắc nhở, tới khi chống lại giới ngoại xâm lược, sẽ dẫn tới tai họa khủng khiếp! nhất là nghĩ tới trong lúc đại chiến, đột nhiên đại bộ phận tu sĩ của giới nội đều tan vỡ đạo niệm mà chết, cảnh tượng đó khiến cho Lỗ Phu Tử tâm thần chấn động.
-khả năng này cũng không phải không thể xảy ra!
Vương Lâm gật đầu, lần này hắn trở về, vốn cũng có ý định đem những chuyện biết được báo tin cho giới nội, vì cuộc đại chiến đang chuẩn bị triển khai mà cống hiến một phần sức lực của mình.
Viêm Lôi Tử sau khi nghe xong chuyện liên quan tới Thất Thải Giới, thủy chung vẫn trầm mặc, sắc mặt âm tình bất định chuyện cũ lúc trước hiện lên trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
-Viêm Lôi Tử đạo hữu chẳng lẽ biết được chỗ của những Thất Thải Giới còn lại?
Vương Lâm trong lòng khẽ động, nhìn Viêm Lôi Tử, mở miệng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Lỗ Phu Tử kia lập tức cũng quét ánh mắt tới. Lúc trước hắn đã phát hiện ra sự khác thường của Viêm Lôi Tử, giờ phút này cũng yên lặng, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Viêm Lôi Tử hướng về phía Lỗ Phu Tử và Vương Lâm vái một cái, trầm giọng nói:
-Tại hạ năm đó là từ Liên Minh Tinh Vực bị truy sát bỏ chạy, lúc đó đã chạy sang La Thiên
Hắn nói tới đây liền nhìn thoáng qua Vương Lâm.
-Trong đó có rất nhiều nguyên nhân liên quan tới chuyện riêng của tại hạ, cũng không nên nói lại. Năm đó tại hạ vẫn còn là trưởng lão của Tu Chân Liên Minh, trong lúc vô ý đã ở trong tổng bộ của Tu Chân Liên Minh nhìn thấy một thế giới kỳ dị Vương Lâm tiền bối, không biết trong Thất Thải Giới mà người vừa nói lúc trước có phải có người sáng suốt người mê muội không.
Vương Lâm thần sắc ngưng lại, khẽ gật đầu.
-Nếu như vậy thì đúng rồi, chắc chắn có một Thất Thải Giới đang ở trong tổng bộ của Tu Chân Liên Minh!
Viêm Lôi Tử trầm giọng nói.
Ánh mắt Lỗ Phu Tử hiện lên hàn quang, nhìn về phía Vương Lâm ôm quyền nói:
-Vương đạo hữu, hôm nay không thể bồi tiếp, lão phu phải nhanh chóng đi tới Yêu Tông
-Thất Thải Giới ở tổng bộ của Tu Chân Liên Minh, Vương mỗ sẽ phụ trách!
Vương Lâm đứng dậy, bình tĩnh, mở miệng.
-Được, có Vương đạo hữu ra tay, Thất Thải Giới ở chỗ Tu Chân Liên Minh chắc chắn sẽ bị phá hủy!
Lỗ Phu Tử gật đầu.
Tiệc rượu ngắn ngủi, nhưng cũng xóa đi sự chấn động cho đám người Lỗ Phu Tử trong trận chiến lúc trước. Giờ phút này sau khi chào hỏi khách khí lẫn nhau xong, Lỗ Phu Tử vung tay áo, bay thẳng về tinh không phía trước.
Hai người Chu cẩn, Linh Động bị Vương Lâm thu vào trong Thiên Hoàng Lô, đang chuẩn bị rời khỏi nơi này để xử lý một việc cuối cùng tại La Thiên, thì Viêm Lôi Tử kia trong lúc do dự cắn răng, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền nói.
-Tiền bối, tại hạ đối với Tu Chân Liên Minh rất quen thuộc, cùng với Trọng Huyền Tử có mối thâm thù, nếu tiền bối đi tới Tu Chân Liên Minh, có thể cho tại hạ đi cùng không!
- Như thế cũng được, nhưng ta hành tung bất định, tuy nói trong những ngày tới sẽ đi, nhưng không xác định cụ thể thời gian
Vương Lâm hơi trầm ngâm, mở miệng nói.
-Không sao, tại hạ sẽ đến đó trước chờ đợi, tiền bối sau khi đi tới tổng bộ của Tu Chân Liên Minh, tản ra thần thức là có thể tìm được tại hạ. Tiền bối hãy nghĩ tới giao tình năm đó, xin đừng cự tuyệt.
Viêm Lôi Tử nói năng thành khẩn, nhìn Vương Lâm.
Viêm Lôi Tử cả đời rất ít cầu xin người khác hôm nay đối mặt với tiểu bối ngày xưa, nói ra những lời gần như là cầu xin này, thần sắc khó tránh khỏi có chút phức tạp.
Vương Lâm nhìn Viêm Lôi Tử, hắn cho tới giờ vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng năm đó trong Lôi Tiên Giới, đối phương cùng với Thanh Thủy đại chiến, còn mượn Lôi Thú của mình, lấy toàn bộ thần thông đem hơn phân nửa Lôi Tiên Giới tiến hành tế luyện pháp bảo.
-Có thể được!
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
Sau khi nói xong, hắn vung tay áo, thân thể bước về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tinh trận này, không còn tung tích, chỉ còn lại Viêm Lôi Tử cùng với Liệt Vân Tử hai người nhìn về phía hắn rời khỏi, thần sắc lại càng trở nên phức tạp.
-Già rồi thật sự đã già rồi
Viêm Lôi Tử thở dài.
- Giới nội hiện giờ đã là thiên hạ của hắn rồi
Liệt Vân Tử lắc đầu, những ký ức tiếp xúc với Vương Lâm hiện lên tầng tầng gợn sóng.
Trong La Thiên Tinh Vực, thân ảnh Vương Lâm như điện, mỗi một bước tiến về phía trước đều vượt qua khoảng cách vô tận. Hắn trở về La Thiên, bốn chuyện đã làm được ba, chỉ còn lại một việc cuối cùng.
Một việc cuối cùng này không phải là trả thù hay nhân quả, mà là Vương Lâm vì trận chiến với giới ngoại phải chuẩn bị thực lực! Hắn đã chú ý tới một vật trong La Thiên Tinh Vực này!
Vật ấy năm đó đã gây cho hắn một sự chấn động rất lớn, cho dù hiện giờ nhớ lại tâm thần cũng vẫn rung động không thôi. Lúc đó hắn không có tư cách và thực lực để có được, nhưng lúc này Vương Lâm nắm chắc có thể tìm được, lấy được!
Hắn muốn đem nó luyện thành cổ thần bổn mệnh thú của mình!!
Trên thực tế khi hắn là lục tinh cổ thần, hắn đã có thể luyện hóa bổn mệnh thú, nhưng thủy chung vẫn chưa gặp được người phù hợp với tâm ý. Cho dù là Cát Cùng năm đó, tuy làm cho hắn động lòng, nhưng vì trở ngại về thực lực, nên không thể đạt được.
Ngoài ra ngay cả Cát Cùng kia so với sự mong muốn trong lòng của Vương Lâm cũng vẫn còn có chút không bằng. Còn về rất nhiều mãnh thú ở Vân Hải kia, cho dù là cấp mười ba cũng đều không lọt vào mắt Vương Lâm!
-Tuy chưa từng giao chiến với nó, nhưng năm đó chỉ nhìn thoáng qua sự hùng mạnh của nó có thể so với bước thứ ba!! Cho dù Vọng nguyệt ở trước mặt nó cũng không thể chống cự được! Con thú này, ta phải bắt bằng được!
Trong lúc tiến về phía trước, trong mắt Vương Lâm tràn ngập chiến ý. Hắn bước đi, lao thẳng về phía trước, vượt qua tinh không vô tận, đang muốn đi tới tinh vực năm đó đã nhìn thấy con thú kia. Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Vương Lâm đột nhiên dừng lại.
- Không biết tại sao lại đi qua nơi này thần sắc Vương Lâm có chút buồn bã. Ở phía trước hắn có hai tu chân tinh.
Thiên Huyễn Tinh. Nhiễm Vân Tinh.!
Ngàn năm trước, Vương Lâm từ trong cái khe ở vùng đất Yêu Linh đi tới La Thiên, tu chân tinh đầu tiên mà hắn tới chính là Nhiễm Vân
Ở nơi đó hắn bầu bạn với Vương Bình, đã trải qua một đời Cùng với Vương Bình đi qua hết những ngọn núi, những con sông, trên một chiếc thuyền đã đi qua hết biển trên tinh cầu
Hắn đã mang lại cho Vương Bình một trái tim bao dung thiên địa, cho Vương Bình phú quý vinh hoa cả đời, giống như là đế vương chốn phàm trần nhưng lại không cho hắn được một thân thể hoàn chỉnh
Tình cảm cha con trăm năm, ngay khi nhìn thấy Nhiễm Vân Tinh này, chậm rãi hiện lên trong lòng Vương Lâm. Theo tình cảm này xuất hiện, còn có cả sự đau đớn lạnh lẽo.
Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên Thiên Huyễn Tinh kia cảnh vợ chồng năm đó dường như đã là chuyện hôm qua, còn có Liễu Mi đã khiến cho Vương Lâm đau đầu kia
Một tiếng thở dài vang vọng bên trong tinh không này. Vương Lâm trong lúc trầm mặc không nhìn Thiên Huyễn Tinh nữa, mà hướng về Nhiễm Vân Tinh đi tới
Nhiễm Vân Tinh vẫn giống như ngàn năm trước, không thay đổi gì nhiều. Dường như thời gian một ngàn năm đối với tinh cầu này cũng chỉ là trong nháy mắt. Nhưng vật thì còn, người đã mất
Cố nhân năm đó đều không tìm thấy được. một phần của Nhiễm Vân Tinh đã tới mùa thu. từng cơn gió thu mang theo cái lạnh cuốn đi những chiếc lá khô trong thiên địa này, tạo nên những hình ảnh cô độc dưới ánh trăng
Đêm tối.
Trên Nhiễm Vân Tinh, trong một đô thị của phàm nhân, có một tòa đình viện. Trong đình viện rất u ám, ở ngoài sân có hai chuỗi đèn lồng treo ở trên cao, ở trong gió lay động, khiến cho những ngọn đèn này lúc sáng lúc tối, đem bóng đêm u ám cùng với gió thu dường như ngăn cách ở trên cao mấy trượng.