Chương 1930: Đoạn Chưởng!

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:25:11

Đồng thời vào lúc Hải Tử Thiên Tôn khôi phục, Vương Lâm ở trong hắc động tại dòng xoáy vô tận dưới đáy Sơn Hải giơ đao chặt đứt khuôn mặt kia. Trong nháy mắt khi một đao này hạ xuống, khuôn mặt nọ phát ra tiếng gào thét kinh thiên, hoàn toàn xoay được lại phía sau nhưng cuối cùng cũng hoàn toàn tan rã, sụp đổ trước mặt Vương Lâm, hóa thành một đám tro bụi. Dung nhập vào trong nước biển. Vị trí tiếp xúc giữa tay phải của Vương Lâm và cốt đao chảy máu tươi, cốt đao kia gây cho tay phải Vương Lâm sự đau đớn rất lớn, từ từ co rút lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, dung nhập vào bên trong cánh tay. Một đao vừa rồi Vương Lâm đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng, giờ phút này vô cùng uể oải. Nhất là cánh tay phải chứa cốt đao bị lực lượng phản chấn khiến cho nó giống như tan nát vậy. Muốn phong ấn ta? Vương Lâm thở hổn hển. Tu vi của hắn cao cường, mặc dù ở trong nước nhưng vẫn như bình thường, hơi thở từ trong mồm tỏa ra, hóa thành một đám bọt khí bay lên, không hề có nước biển tràn vào miệng, ngược lại một tia khí tức ẩn chứa trong nước biển lại bị hắn hút vào. Quay đầu nhìn lại tầng tầng phong ấn bên ngoài Sơn Hải Thụ. Phong ấn này bởi vì vừa rồi bị một đao của Vương Lâm phá ra, lúc này đang có sóng gợn chậm rãi tản ra, mơ hồ khôi phục. Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm không nóng lòng rời đi mà xem xét thương thế trong cơ thể, lại tính thời gian mặc Hồn Khải. Bởi vì vừa rồi mấy lần thi triển toàn lực khiến thời gian mặc Hồn Khải của hắn lúc này chỉ còn lại tầm nửa nén hương. Vậy là đủ rồi! Vương Lâm sau khi hô hấp bình thường lại, thân thể liền nhoáng lên. Bay thẳng lên trên, thân ảnh cực nhanh, trong nháy mắt đã tới hắc động, chui ra khỏi đó. Rời khỏi nơi sâu nhất của Sơn Hải, xuất hiện bên trong dòng nước biển. Trong nháy mắt khi hắn vừa đi ra khỏi hắc động. Hải Long từ bên trên nhanh chóng bay tới, khi thấy Vương Lâm liền gầm lên một tiếng lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng tiến tới. Vương Lâm gật đầu, mang theo Hải Long bay thẳng lên phía trên. Hắn đã nhận thấy Định Thân Thuật trên người Hải Tử Thiên Tôn lúc này đã mất đi hiệu lực. Hầu như trong chớp mắt khi Vương Lâm bay lên, một giọng nói như rít qua kẽ răng vang lên trong Sơn Hải này. Vương Lâm! Cùng với giọng nói này, nước biển vốn màu xanh thầm bỗng nhiên hóa thành màu đen. Ở phía trước Vương Lâm, màu đen càng đậm, trông như mực tàu vậy, bên trong còn có một cái xúc tua lớn đang cuốn tới, khiến cho nước biển màu đen hình thành một dòng xoáy đánh tới Vương Lâm. Hải Tử Thiên Tôn, ngươi hôm nay không phải là đối thủ của ta. Ta đối với ngươi không có thù oán, mộc linh của Sơn Hải cũng không phải vật riêng của ngươi. Ngươi nếu còn dây dưa thì đừng trách Vương mô nhẫn tâm! Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, điều khiển Hải Long tránh khỏi đám nước biển màu đen kia. Từ bên cạnh lao lên mặt biển. Cả Sơn Hải này đều là đan phủ của Hải Tử Nghệ Đình ta, làm sao có thể nói tới là tới, nói đi là đi! Sơn Hải trận! Tên của Hải Tử Thiên Tôn vốn là Nghệ Đình, chẳng qua bởi vì vẫn sống ở Sơn Hải. Cũng đắc đạo ở nơi này, trở thành Thiên Tôn nên đối với đám Thiên Tôn, nàng cũng giống như Vương Lâm được gọi là Bạch Phát Thiên Tôn. Được gọi là Hải Tử Thiên Tôn! Lời nói của nàng truyền ra, chỉ thấy nước biển tám hướng hầu như toàn bộ hóa thành màu đen, nhất là trên mặt biển màu đen lại càng giống hệt mực tàu đã khô vậy! Tấm màn mực này vô cùng chắc chắn, phong tỏa hơn phân nửa Sơn Hải. Nếu từ trên trời cao nhìn giống thì sẽ thấy mặt biển khôn cùng lúc này đã trở thành một vùng mặt đất màu đen. Kiên cố vô cùng! Thân ảnh Hải Tử Thiên Tôn chợt biến ảo ra trong nước biển, hải thú bạch tuộc dưới thân gào thét, lao thẳng về phía Hải Long dưới thân Vương Lâm. Nó hận Hải Long nọ tới tận xương, giờ phút này vừa lao ra vừa gầm thét chấn động nước biển, hình thành sóng gợn truyền ra. Ánh mắt Hải Long lóe lên vẻ hung ác, cũng gầm thét lao tới, cùng hải thú bạch tuộc vừa rít gào vừa giao chiến. Hai con hải thú này chém giết khiến nước biển giống như có lôi đình cuồn cuộn, truyền ra tiếng chấn động kịch liệt. Cùng lúc đó, Hải Tử Thiên Tôn tuyệt mỹ cũng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Từng bước đi tới. Nàng đối với Vương Lâm cũng chưa hề có hận thù gì, ngược lại đối với Vương Lâm trong trận đánh ba năm trước lại còn có ấn tượng khá sâu. Nhưng cũng chỉ như thế, trong nội tâm không hề có chút gợn sóng, giống như người xa lạ ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi. Trận chiến đó Vương Lâm sau khi thất bại. Hải Tử Thiên Tôn liền quên việc này. Nhưng hôm nay lại bất đồng, Vương Lâm sau ba năm xuất hiện, một chỉ điểm ra không ngờ lại khiến thân thể nàng ngừng lại trong hơn mười nhịp thở! Chuyện này đối với nàng mà nói căn bản không thể tiếp nhận, vừa tức giận vừa xấu hố! Phải biết rằng nàng dù là Thiên Tôn nhưng vẫn là một nữ tu. Một nữ tu bị khống chế đứng yên đó, không hề có chút sức phản kháng. Cảm giác này khiến nàng nổi giận! Vốn trong ý nghĩ của nàng, thụ linh của Sơn Hải dù có thể ngưng tụ ra bản nguyên nhưng đối với nàng tác dụng không lớn. Nếu Vương Lâm nọ có thể cúi đầu một chút, cầu xin nàng thì nể tình đều là Thiên Tôn nàng sẽ có thể đưa cho hắn mấy cái. Nhưng Vương Lâm này dù là ba năm trước hay lúc này đều vô cùng lạnh lùng. Điểm này khiến cho mỹ nữ Hải Tử Thiên Tôn này muốn làm khó dễ hắn. Tu vi nàng cao thâm, thân phận cao quý, trừ mấy Dược Thiên Tôn hữu hạn ra thì tu sĩ tầm thường nàng chẳng coi vào đâu. Cũng bởi thân phận nàng cao quý cho nên mới có thể chiếm cả Sơn Hải này mà không ai dám can thiệp hay trêu chọc. Nhưng nàng không thể nào ngờ được lại có thể bị định thân hơn mười nhịp thở! Đối mặt với Hải Tử Thiên Tôn đang tiến tới, Vương Lâm nhướng mày. Thời gian mặc Hồn Khải của hắn có hạn, không muốn giây dưa nhiều với Hải Tử Thiên Tôn này. Nhưng nếu nữ tử này cứ cố tình lằng nhằng thì thì hắn cũng không ngại dùng tốc độ nhanh nhất đánh nàng trọng thương! Giờ phút này hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi Hải Tử Thiên Tôn tiến tới, Vương Lâm bước về phía trước, bên người lập tức xuất hiện chín bảy tàn ảnh, lao thẳng về phía Hải Tử Thiên Tôn. Trong nháy mắt khi tới gần, tay phải Vương Lâm bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn đánh ra một chưởng! Trong nháy mắt khi chưởng này đánh ra, chín mươi bảy tàn ảnh bốn phía cũng giơ tay phải lên, dung hợp lại tạo thành chín mươi bảy đạo Dịch Linh Ấn, ầm ầm biến ảo ra, hình thành ở trước người Vương Lâm một chưởng ấn khổng lồ, đánh thẳng tới Hải Tử Thiên Tôn. Hải Tử Thiên Tôn cắn răng vung ngọc thủ về phía trước. Lập tức một vùng lam quang tràn ra ngoài tay phải nàng, bất ngờ hóa thành một cái chuông gió rất lớn. Cái chuông gió này nhanh chóng bành trướng ra, bên trong truyền ra tiếng rít cao vút. Chỉ thấy một con chim màu lam từ bên trong đó biến ảo ra, đập cánh bảy mươi lần, ẩn chứa bảy mươi đạo thần thông, đánh thẳng tới Dịch Linh Ấn của Vương Lâm. Trong nháy mắt khi con chim màu lam này bay ra, Hải Tử Thiên Tôn lại giơ ngọc thủ lên một lần nữa, điểm một chỉ về phía trước. Mệnh do thân ra là đệ nhất đạo! Ngọc thủ của Hải Tử Thiên Tôn điểm ra, bất ngờ khiến trước người nàng xuất hiện một ấn kỳ hình trứng. Ấn ký này do bảy mươi nét bút tạo thành, không ngờ ẩn chứa bảy mươi đạo thần thông! Thương thiên bất nghịch đệ nhị đạo! Hải Tử Thiên Tôn cắn răng, dung nhan tuyệt mỹ tái đi. Tay phải giơ lên, khóe miệng tràn máu tươi, hiển nhiên pháp thuật này đối với nàng cũng rất khó thi triển! Lời nói vừa thốt lên, ấn ký hình trứng kia bất ngờ bành trướng, bảy mươi nét bút bên trong lập tức liền có hai mươi sáu nét tách ra, tăng lên gấp đôi. Vốn bảy mươi nét bút lúc này trong nháy mắt hóa thành chín mươi sáu nét! Chín mươi sáu nét bút, tương đương với chín mươi sáu đạo thần thông dung hợp. Hình thành ấn ký hình tròn kia, ẩn chứa một luồng khí tức kinh thiên động địa, lao thẳng về phía Vương Lâm. Dịch Linh Ấn của Vương Lâm va chạm với con chim màu lam kia, tiếng chấn động vang vọng không gian. Con chim kia tan nát, lại hóa thành chiếc chuông gió bị cuốn đi. Dịch Linh Ấn ầm vang, trong nháy mắt va chạm với ấn ký hình trứng. Lúc này Dịch Linh Ấn vô thanh vô tức tan rã! Đây là thần thông gì! Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. ấn ký hình trứng này khiến hắn cảm thấy nguy cơ rất lớn. Trong nháy mắt khi nó tới gần, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, hai tay giơ lên, thân thể giống như kéo cung, uốn một cái. Chín mươi bảy đạo tàn ảnh bên ngoài thân thể cũng đồng loạt tạo động tác húc về phía trước! Thiên Ngưu Chàng! Chỉ thấy thần thông của Thiên Ngưu khiến lão tổ Đạo Ma Tông năm xưa phải hoảng sợ lúc này lại xuất hiện. Chín mươi bảy tàn ảnh và bản thể của Vương Lâm trong phút chốc hóa thành một thân thể Thiên Ngưu khổng lồ, dùng đôi sừng rất lớn kia, ẩn chứa chín mươi tám đạo thần thông đánh thẳng về phía ấn ký hình trứng kia. Trong lúc Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn đang giao chiến trên mặt biển, ở sâu dưới đáy biển Sơn Hải, bên trong hắc động tồn tại Sơn Hải Thụ mà Vương Lâm vừa mở ra lúc trước giờ phút này xảy ra một loại biến hóa vô cùng quỷ dị. Ở bên cạnh Sơn Hải Thụ, bên ngoài tầng tầng phong ấn, nơi khuôn mặt bị Vương Lâm chém đứt lúc trước giờ phút này có chút điểm u quang lóe lên. Chỉ thấy u quang này hóa thành một luồng khí tức hung tàn khát máu khiến người ta kinh hãi. Chẳng qua luồng khí tức này vô cùng kỳ dị, không hề lan ra chút nào, khiến Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn đang giao chiến bên ngoài hắc động chẳng thể phát hiện ra. Trong tiếng chấn động trầm thấp từ phía trên truyền xuống, u quang lúc này càng ngày càng nhiều, trong chốc lát đã chỉ chít tới không dưới mười vạn điểm. Chúng lần lượt dung hợp với nhau, trong thời gian ngắn ngủi bỗng hoàn toàn ngưng tụ lại. Nó không hình thành khuôn mặt trước kia mà lại biến thành một bàn tay gầy! Chỉ có bàn tay, không có cánh tay, cho nên mới gọi là bàn tay gãy! Bàn tay này vốn cực kỳ khổng lồ. Lớn tới trăm trượng nhưng lúc này sau khi hình thành liền nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành kích thước như bàn tay người thường, không tỏa ra ánh sáng nữa mà trong suốt, nếu nhìn không kỹ căn bản không thể phát hiện ra. Trong lòng bàn tay này có một ấn ký mơ hồ, không nhìn rõ ràng được. Phát hiện sinh linh không phải của Tiên Cương, phong ấn! Từ trong bàn tay này truyền ra giọng nói mơ hồ, thoáng một cái liền chỉ thấy nước biển gợn sóng, bàn tay này đã bay thẳng lên phía trên! Mà giờ phút này Vương Lâm đang giao chiến với Hải Tử Thiên Tôn cũng không phát hiện ra chút nào là bàn tay gãy ở trong hắc động dưới đáy biển đã tới gần!