Chương 1397: Cổ Hồn Cấm !

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:51

Nữ tử kia sửng sốt, sắc mặt lộ vẻ âm trầm nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nở nụ cười yếu đuối, hướng về phía Vương Lâm hơi hạ thấp người, nhẹ giọng nói: - Tiểu nữ xin nghe dạy bảo. Không biết tiền bối có tiện cho biết tên tuổi hay không? Nữ tử này hai lần hỏi tên tuổi Vương Lâm đã khiến Vương Lâm chú ý. Hắn cho dù chưa từng nghe thấy thần thông nào thi triển dựa vào tên tuổi nhưng Đại ti thuật của Trường Tôn hội ở Thái Cổ Tinh Thần cực kỳ thần bí, quỷ dị khó lường. Nhất là khi nghĩ tới đối phương có thể tính ra chỗ mình ẩn trốn như tận mắt nhìn thấy thì Vương Lâm không khỏi nghĩ tới một người mà hắn luôn khắc sâu trong ký ức - Thiên Vận Tử! Trên thực tế từ khi tu đạo tới nay, Thiên Vận Tử có thể nói là người mà Vương Lâm không nhìn thấy được, khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ. Loại câm giác kiêng kỵ này thì dù là Thủy Đạo Tử cũng không bằng. Giờ phút này vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ cảnh giác. Hắn liếc nhìn nữ tử kia một cái, chậm rãi nói: - Hứa Mộc! Tên của hắn nếu là người để tâm thì không có gì là bí mật. Nhưng để người ta biết và hắn nói ra thì Vương Lâm lại mơ hồ cảm thấy bất đồng. Ánh mắt nữ tử kia chợp lóe lên, trong lòng thầm đọc ba làn Hứa Mộc, sau đó đôi mi âm thầm nhíu lại. - Người này không tự mình nói ra tên thật, không thể thi triển thuật Danh khôi ti thuật (Thuật con rối dựa vào tên tuổi.)... Vương Lâm xoay người không để ý tới nữ tử và Tư Mặc Tử nữa mà đi nhanh vào sâu trong thông đạo. Sứ giả của đại đế vội vàng theo sau, dần dần bóng dáng hai người ngày càng xa. Vương Lâm đi trước hai mắt lóe lên. Hắn đối với hành động vừa rồi của mình với Hà Tộc và Hồn Xà tộc chính là mang ý dò xét, ở trong vùng đất Điên Lạc này, đối với đại đế thần bí kia Vương Lâm biết quá ít. Người này đột nhiên cho hắn lợi ích khiến cho Vương Lâm có nhiều suy đoán. Muốn biết đối phương có ý đồ gì thì nhất định phải thử dò xét. Mấy tháng trước Long Giáp Tộc chính là như vậy, Hà tộc và Hồn Xà tộc vừa rồi cũng là như thế. Dưới sự dò xét không ngừng, Vương Lâm mới biết là đối phương còn ẩn dấu gì! - Bỏ đi hai trưởng lão Lạc Sinh hội, cho ta chọn tộc trưởng một bộ tộc. Thậm chí ta hủy bỏ tư cách dự tuyển của hai bộ tộc ở thời điểm mấu chốt ... Xem ra Lạc Sinh hội đối với đại đế căn bản là không quan trọng! Vương Lâm vừa trầm ngâm, ánh mắt lóe lên, đột nhiên mở miệng nói với sứ giả của đại đế ở phía sau một câu. - Tộc trưởng Ám Hạt Tộc không tồi. Ta muốn cho hắn thành trưởng lão Lạc Sinh hội. Sứ giả của đại đế nọ sửng sốt, do dự trong chốc lát. Ánh mắt Vương Lâm tùy ý đảo qua trên người hắn, hai đồng tử co rút lại. Hắn mơ hồ phát hiện ra sứ giả của đại đế đang dùng một phương pháp đặc thù để truyền âm với người khác. Nửa ngày sau, sứ giả của đại đế dường như không do dự nữa, gật đầu nói: - Nếu thiếu đế đã coi trọng thì hiển nhiên là không có vấn đề! Vương Lâm mĩm cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước nhưng sau khi xoay người thì vẻ tươi cười dần dần biến mất. - Không sai rồi! Đại đế thần bí kia căn bản không cần Lạc Sinh hội! Hắn...rốt cục là ai? Cả đường đi Vương Lâm trầm mặc. Hai người hóa thành hai đạo cầu vồng lao đi. Không bao lâu sau, hai người liền xuyên qua thông đạo, đi vào phạm vi của Đại đế tinh. Ở gần Đại đế tinh như vậy, Vương Lâm nén chấn động trong tâm thần, cẩn thận nhìn vài lần. Trong Đại đế tinh có một sự uy nghiêm cường đại, mắt thường không thể phát hiện được đang chuyển động, chậm rãi tản ra bốn phía. Dưới sự dẫn đường của sứ giả của đại đế, Vương Lâm từng bước, từng bước đi về phía trước, bước vào trong Đại đế tinh! - Không có tầng cương phong sao? Vừa tiến vào trong Đại đế tinh, trong lòng Vương Lâm lại chấn động. Tinh cầu quỷ dị như vậy là lần đầu tiên Vương Lâm gặp phải. Đi vào trong tinh cầu không ngờ lại không thấy tầng cương phong. Cả Đại đế tinh không có núi! Toàn bộ đều là bình nguyên, trên đó mọc một loại thực vật cổ quái. Thứ thực vật này thường có lá rất lớn, mở rộng ra đủ để một người nằm mà không thấy chật chội. Thực vật dày đặc nhìn như vô tận, chiếm hầu như toàn bộ Đại đế tinh. Duy chỉ có phía tây bắc là thứ thực vật cổ quái dần dần thưa thớt, lộ ra mặt đất màu xám. Lại có một khoảng đất trống khoảng ngàn dặm, bốn phía có vô số cấm chế. - Đây là... Nhìn chằm chằm vào nơi có vô số cấm chế tồn tại kia, hai mắt Vương Lâm âm thầm lóe lên, tâm thần kinh động. - Đó là nơi tổ chức những trận đấu tuyển chọn trường lão Lạc Sinh hội vào ngày mai. Sứ giả của đại đế thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn về hướng tây bắc liền vội vàng giải thích. - Thiếu đế đại nhân. Thuộc hạ phụng mệnh đại đế đưa người tới, giờ phải về tiếp các tu sĩ khác. Nếu thiếu đế không còn gì dặn dò nữa thì thuộc hạ xin cáo lui trước Sứ giả của đại đế sau khi giới thiệu xong liền ôm quyền nói. Vương Lâm vốn không định lưu người này bên cạnh, thấy hắn nói vậy liền cũng ôm quyền mở miệng nói: - Đa tạ! Tính cách của hắn vốn là người khác khách khí với hắn thì hắn cũng sẽ khách khí lại. Sứ giả của đại đế này hai lần gặp mặt đều cung kính đối đãi với hắn, tất nhiên là Vương Lâm sẽ đối xử lại cho phải. - Thiếu đế đại nhân trước tiên làm quen với Đại đế tinh một chút. Sáng sớm ngày mai tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội, sẽ có người tới báo cho thiếu đế. Sứ giả của đại đế khom người cáo lui, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất phía chân trời xa xa lất phất mưa bay. Người này sau khi rời đi, đưa mắt nhìn khắp Đại đế tinh, dường như thiên địa bao la chỉ còn một mình Vương Lâm. Hắn đứng đó, ánh mắt nhìn về phía địa điểm thi đấu ở hướng tây bắc, hồi lâu thu lại ánh mắt, thân thể nhoáng lên liền biến mất. Sau khi xuất hiện, Vương Lâm đã ở bên ngoài khu vực thi đấu này. Trường đấu ngàn dặm, ở trong mắt con người thì khổng lồ tới khó tin, cho dù có dùng ngựa khởe chạy nhanh thì cũng phải mất thời gian một ngày. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, trường đấu như vậy cũng chỉ là vừa vừa mà thôi. Ở bên ngoài trường đấu đầy cấm chế, Vương Lâm giơ tay phải nhấn về hư không phía trước một cái. Lập tức có một lực lượng cấm chế mênh mông ầm ầm từ trong hư vô ngưng tụ lại trước tay phải Vương Lâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, ngay phía trước tay phải hắn liền xuất hiện một mảnh giống như là mai rùa thật vậy Bên trong mai rùa này có vô số dòng xoáy đang chuyển động nhanh chóng. Tay phải Vương Lâm chạm vào mai rùa. Lập tức một phản lực mạnh mẽ ầm ầm tràn ra. Tay phải hắn tê rần, cả người lùi bịch bịch ba bước về phía sau mới có thể ngừng lại được. Cũng trong lực phản chấn này còn mơ hồ tồn tại một tia hồn phách tang thương. - Cấm chế thật mạnh!! Đây không phải là Phá Diệt cấm, không phải là Sinh Tử cấm, lại càng không phải là Tuế Nguyệt cấm...cứ xem hình dáng thì có vẻ là một trong tứ đại cấm chế đã thất truyền trong truyền thuyết – Cổ Hồn cấm!! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn vừa rồi khi ỏe bên cạnh sứ giả của đại đế đã nhận ra cấm chế trên trường đấu này có chút cổ quái, lúc này sau khi xem xét trong lòng liền ngạc nhiên vô cùng. - Thú vị! Hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn biết một lát sau sợ rằng sẽ có người được sứ giả của đại đế mang tới, thời gian gấp gáp, không cho phép hắn lãng phí. Hắn bay lên, ở giữa trung mắt phải liền lóe lên lôi quang, hai tay bắt quyết hướng về phía dưới vung mạnh một cái. Lập tức thiên địa ầm vang, ấn ký lôi đình trong mắt phải lóe lên nhanh chóng, ầm ầm lao ra, biến ảo trước người Vương Lâm, hình thành một lôi đồ khổng lồ. Lôi đồ này vừa xuất hiện liền khiến cho vô số tia chớp trong thiên địa bị thu hút, khiến cho mui bụi đang lất phất đầy trời dường như bị cả đám mây lôi điện bao phủ. Cả mặt đất cũng theo những tia chớp liên tục lóe lên mà lúc sáng lúc tối. Hai tay vận chuyển lôi đồ giữa hư không, thân thể Vương Lâm giống như sao băng từ giữa không trung hướng về trường đấu ngàn dặm phía dưới lao thẳng tới! Lôi đồ ầm ầm theo Vương Lâm đánh xuống, khoảng cách tới trường đấu ngày càng gần! Ngay trong nháy mắt khi lôi đồ tới gần trường đấu thì trường đấu ngàn dặm này đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xám, giống như sương mù đột nhiên cuồn cuộn biến ảo ra, ở bên dưới lôi đồ ngưng tụ lại thành một tấm mai rùa khổng lồ! Mai rùa này lớn hơn vài lần so với tấm mai rùa mà Vương Lâm vừa thử dùng tay dò xét, bên trong cũng có những dòng xoáy, chuyển hóa nhanh chóng giữa hư thực. Lôi đình ầm ầm vang lên. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Lôi đồ lao tới gần, đúng lúc này thì tấm mai rùa vừa xuất hiện liền mở rộng ra bốn phía, chi trong tích tắc đã mở rộng ra bao nhiêu lần. Lúc này nhìn trên bầu trời trường đấu ngàn dặm là một tấm mai rùa khổng lồ! Đồng tử hai mắt Vương Lâm co rút lại, hít sâu một hơi. Đây đâu có phải là mai rùa gì chứ. Đây rõ ràng là một con rùa khổng lồ lớn cả ngàn dặm! Ở phía tây của trường đấu, bên dưới tấm mai rùa khổng lồ là một cái đầu rùa không lồ. Thậm chí bốn phía mai rùa còn có bốn cái chân rùa. Mà phía đông của cái mai lại có cả cái đuôi rùa thò ra. Trong thời gian ngắn ngủi, một con rùa khổng lồ đã xuất hiện trên mặt đất. Một luồng khí tức tang thương lập tức tràn ngập, khuếch tán trong Đại đế tinh! Con rùa khổng lồ này toàn thân màu xám. Nhất là trên đầu nó, đôi mắt trong sáng, trong nháy mắt khi Vương Lâm tới gần liền ngẩng phắt đầu lên gầm dài một tiếng! Tiếng gầm này kinh thiên động địa, hóa thành một luồng chấn động vặn véo khiến cho thiên địa biến sắc, sóng âm vô tận ầm ầm truyền ra. Cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Con rùa không hồ ngẩng đầu gầm thét, bề ngoài cực kỳ dữ tợn, toàn thân lóe lên ánh sáng màu xám. Bốn cái chân rùa thò ra những cái móng sắc bén. Những cái móng này dường như có thể xé tan cả đất trời! Ở đuôi của nó lại có mấy cái cái túi thịt, từ trong đó thò ra những cái gai lóe lên u quang, hiển nhiên là chứa kịch độc! Nhất là đầu nó, trong tiếng gầm dài liền ló ra một cái sừng. Một làn sóng nước tràn ngập bốn phía con rùa, mơ hồ khiến cho Vương Lâm có một loại ảo giác như nhìn thấy biển khơi. Dường như mặt đất này chỉ trong phút chốc liền hóa thành biển rộng mênh mông! Vương Lâm vung hai tay lên. Nhất thời lôi đồ trước người hắn liền hóa thành lôi quang lao trở lại mắt phải, tiêu tán trong thiên địa. Hắn vốn không có ý định tấn công trường đấu này, thi triển lôi đồ chỉ là muốn cấm chế này hoàn toàn mở ra. Lúc này mục đích đã đạt được, thân thể Vương Lâm lập tức lui lại phía sau, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. - Không ngờ đúng thật là Cổ Hồn cấm!!! Sau khi Vương Lâm lui lại, con rùa không lồ kia liền dần dần cúi đầu, thân thể chậm rãi tiêu tán, nửa ngày sau tất cả liền khôi phục là như thường. Trong tứ đại cấm, Cổ Hồn cấm cực kỳ thần bí, đã thất truyền rất nhiều năm rồi. Theo một số căn cứ còn sót lại thì có thể nói rằng Cổ Hồn cấm có liên quan tới mãnh thú, lấy hồn phách của mãnh thú cùng thân thể nó biến thành cấm chế, lại phối hợp với đủ lại thủ đoạn đặc thù. Uy lực của nó cực kỳ cường đại!