Chương 1119: Nỗi Lo Không Chốn Dung Thân

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:12

-Vi sư năm đó thương thế nghiêm trọng , sau khi trận chiến với Bối La Tháp Già bị hắn nhập thể, dây dưa tới nay... Thanh Lâm chầm chậm nói với Vương Lâm: - Giờ phút này tuy rằng ta không phải như đèn cạn dầu nhưng cũng cần phải bế quan chữa thương. Ta từ sư huynh Vương Nham của con biết được tình hình của Côn Hư tinh vực hiện nay, thật là hỗn loạn... Vũ Tiên giới này từ nay về sau trở thành vùng đất của Thanh lâm ta. Phong ấn đại môn của Vũ Tiên giới đã được mở ra, từ nay về sau không còn kẻ nào có thể tiến vào nơi này nữa. Con nếu có người thân cũng có thể dẫn bọn họ tới nơi này, ở Vũ Tiên giới tu luyện. Đợi khi vi sư hoàn toàn khôi phục tu vi có thể cùng ta trọng chấn lại tôn nghiêm của tiên giới. Thanh Lâm bình thản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Lâm. Vương Lâm trầm ngâm, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: - Sư tôn có biết Cổ thần... Ánh mắt Thanh Lâm lóe lên, gật đầu: - Không biết giờ phút này sư tôn có thể ngăn cản được Cổ thần bát tinh... vương tộc. Vương Lâm nhìn Thanh Lâm, âm thanh vẫn nhỏ như trước. Khi nghe tới hai từ vương tộc, Thanh Lâm trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói: - Con nói chính là Cổ thần Đồ Ti trên Chu Tước tinh sao? Vương Lâm cũng không bất ngờ. Thanh Lâm dù sao cũng là tiên đế. Đồ Ti tồn tại trước tiên giới, chuyện này Thanh Lâm biết cũng là việc bình thường. - VI sư thời kỳ toàn thịnh thì còn chưa thèm để hắn vào mắt. Chẳng qua vì một vài nguyên nhân đặc thù nên mới chưa từng giao thủ với hắn... Hiện nay ta cũng chỉ còn lực lượng để đánh ra một kích. Nhưng dù là hắn thì dưới một kích của vi sư cũng phải bại lui. - Lực đánh ra một kích... Vương Lâm cười khổ nhưng lại nghe ra ý tứ của Thanh lâm. THanh Lâm bởi vì bị thương quá nặng, giờ phút này cũng chỉ có thể thi triển thần thông một lần, nhưng quyết không thể dùng. Nếu không thì mặc dù là đẩy lui địch nhân nhưng sẽ lập tức gặp phải nguy cơ tứ bề. - Ta bị Cổ Ma Tháp Già dây dưa nhiều năm, mà thông đạo tới ngoại giới sắp sửa mở ra, phải nhanh chóng khôi phục tu vi đỉnh phong. nếu không thì Phong giới nhất định sẽ lâm vào tịch diệt... nhưng nếu con muốn thì lực lượng đánh một kích này có thể vì con mà thi triển. Thanh Lâm trầm ngâm một chút, chậm rãi nói. Vương Lâm lắc đầu, nhìn Thanh Lâm nói: - SƯ tôn, tiên giới năm đó rốt cục đã xảy ra kiếp nạn gì? Vấn đề này đã ở trong lòng Vương Lâm hơn một ngàn năm nay. Hắn thủy chung vẫn không tìm ra nguyên nhân. Ánh mắt Thanh Lâm lóe lên hàn quang, trong đó ẩn hiện có cả vẻ đau khổ. - Hết thảy đều là vì cánh cửa thông thiên... Thanh Lâm không muốn nói tiếp, ngẩng đầu, thần sắc càng phức tạp. - Trong động phủ của sư tôn, con gặp được thánh tổ của phù tộc... Vương Lâm cúi đầu chậm rãi nói. - Con có tin lời nàng không? Thanh Lâm trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói. Vương Lâm không nói gì. - Chiến tranh giữa ngoại giới và phong giới đã diễn ra lâu lắm rồi. hết thảy moị chuyện về sau con sẽ hiểu. Thanh Lâm thở dài một tiếng, không nói nữa. - Đưa bằng hữu thân nhân của con tới đây đi. Trong Vũ Tiên giới này có vi sư thì có thể bảo hộ cho họ bình an. Ánh mắt Thanh Lâm nhìn Vương Lâm lộ ra vẻ hòa ái. Vương Lâm gật đầu, do dự một chút, giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức phía trước liền xuất hiện một cái khe hở không gian, từ trong đó chậm rãi bay ra một quan tài tỏa sáng. - Sư tôn... người... người biết cái quan tài này không... Trong lòng Vương Lâm vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm. Trên thực tế hắn cứu Vương Lâm ngoài việc trừ độc cho Tư Đồ nam ra thì còn có một mục đích, đó chính là tin tức liên quan tới quan tài này. Đôi mắt Thanh lâm sững lại. hắn hiển nhiên là nhận ra vẻ khẩn trương của Vương Lâm, nhìn thoáng qua quan tài liền trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: - Nếu vi sư không nhìn lầm thì vật này tên là Tị Thiên Quan. Tâm thần Vương Lâm chấn động, hô hấp trở nên dồn dập. - Tị Thiên Quan này cũng không phải là vật của tứ đại tiên giới mà đến từ viễn cổ tiên vực. Nghe đồn quan tài này có thể làm cho người chết sống lại nhưng chỉ là nghe đồn mà thôi. Chẳng qua nếu biết được khẩu quyết vận động Tị Thiên Quan này thì muốn làm sống lại tàn hồn cũng có thể đựợc. Chỉ là khẩu quyết này vi sư cũng không biết... Lời này của Thanh Lâm đã tạo cho vương lâm hy vọng, nhưng cũng khiến hắn thất vọng. Dường như bị búa tạ nện thẳng vào ngực, sắc mặt Vương Lâm trở nên tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Ngay cả Thanh lâm cũng không biết khẩu quyết vậy thì còn ai có thể biết được... - Chẳng qua... Thanh Lâm nhìn vương Lâm một cái, khiến Vương Lâm hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn hắn, hy vọng trong mắt lại dấy lên. - Vi sư năm đó đã từng nghe qua, Tị Thiên Quan này lúc đầu xuất hiện chính là vật của tiên đế Tử Hà. Tu vi của Tử Hà năm đó chỉ thấp hơn vi sư, nhưng vẫn còn trên cả Bạch Phàm. Lúc tiên giới sụp đổ, có lẽ nàng vẫn có thể trốn thoát hoặc ẩn nấp được. Con nếu tìm được nàng thì có lẽ là có thể tìm được khẩu quyết của Tị Thiên Quan. Mặc dù không tìm được thì đợi vi sư hồi phục chắc chắn sẽ giúp con. Vương Lâm đứng dậy ôm quyền vái lạy thanh lâm. Có thể có được đáp án như vậy hắn đã thấy đủ rồi. - ĐI đi, mang những người mà con thấy quan trọng tới đây. Ta sẽ vì con mà bảo đảm an toàn cho bọn họ. Thần sắc Thanh lâm lộ ra vẻ uể oải. Vừa nói hắn vừa giờ tay phải lên. Lập tức có một ký hiệu lóe lên, rơi vào lòng bàn tay Vương Lâm, dung nhập vào trong cơ thể hắn. - Khi trở về thì mở ký hiệu này ra. Vương Lâm gật đầu, liếc nhìn thanh lâm một cái, thu hồi Tị Thiên Quan rồi xoay người rời đi. Trong tinh không của Liên Minh Tinh Vực, ngày trước thường xuyên có thân ảnh của tu sĩ bay qua. Hiện giờ đã không còn cảnh đó. Cơ hồ hầu hết tu sĩ có thế lực đều đã đồng loạt hướng về Chu Tước tinh. Một ngày nọ, có một đạo cầu vồng lóe lên giữa tinh không. Vương Lam sắc mặt bình tĩnh, cấp tốc lao đi. thanh Lâm thức tỉnh, Tân Vũ giới xuất hiện tuy không giải trừ được nguy cơ của hắn nhưng cũng khiến hắn không còn cảm giác không chốn nương thân. Đưa tất cả người thân của hắn tới Vũ giới, có lời hứa của Thanh lâm, Vương Lâm cũng yên tâm. Hắn cũng không muốn Thanh Lâm vì mình mà đối kháng với Thác Sâm. Nếu làm vậy tuy rằng tạm thời có thể tiêu trừ nguy cơ từ Thác Sâm nhưng theo lời của Thanh Lâm thì cũng chỉ có thể đánh bại, không thể giết chết, căn bản là hiệu quả không lớn. - Hết thảy đều phải dựa vào bản thân thôi... Vương Lâm hiểu rõ. Hắn tuy cứu Thanh Lâm nhưng đối mặt với nguy cơ thì ai cũng không thể giúp hắn. Trên thế gian này có những chuyện phải tự mình giải quyết. Trên thế gian này đã không còn thân nhân chính thức, nếu có thì cũng chỉ có một người. Vương Lâm nhớ rõ ràng năm đó khi ở vùng đất Yêu Linh, tâm thần mình mượn Thiên Nghịch mở ra, tràn ngập cả tinh vực, trong Côn Hư cảnh đã nhìn thấy Chu Như. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, dưới chân xuất hiện sóng gợn, chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất hoàn toàn, khi xuất hiện đã xuyên qua tinh không vô tận, hiện ra ở một khu vực tinh không tầm thường hoang dã. Nhìn nơi này không có bất cứ điều gì khác thường nhưng Vương Lâm biết nơi này chính là truyền tống trận đi Côn Hư cảnh. Dù là đưa ngọc giản của lão Thánh Hoàng hay là vì tới đón Chu Như thì Vương Lâm cũng phải đi Côn Hư cảnh một chuyến, cho dù hắn không muốn đối mặt với MỘc Băng Mi. Nhìn tinh cầu phía xa xa, Vương Lầm thầm than nhưng thân thể không dừng lại mà trực tiếp nhảy vào trong tầng khí quyển của tinh cầu, phá vỡ hết thảy mọi vật cản trở, đặt chân lên tinh cầu. Dựa theo phương pháp tâm thần hắn đã thấy năm đó, Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng đi về phía trận pháp. Nhưng ngay khi thần thức hắn nhận ra chỗ trận pháp, trong nháy mắt tới gần thì có bốn luồng khí tức cường đại ầm ầm tràn ra, vây quanh bốn phía Vương Lâm, ngăn cản hắn tiến tới. Cùng lúc đó có một tiếng nói lạnh như băng vang lên quanh quẩn trong thiên địa. - Nơi này là cấm địa, nếu tiến thêm nửa bước, mặc kệ là người từ nơi nào tới đều phải hình thần câu diệt. Vương Lâm nhíu mày, thân thể dừng lại ôm quyền nói: - Vương mỗ lần này tới không phải muốn gây chiến mà thay Chu Tước lão Thánh Hoàng gửi tới Côn Hư cảnh một ngọc giản. Thần thức đang bao vây bốn xung quanh hắn trở nên hòa hoãn hơn một chút. Âm thanh lạnh như băng kia lại xuất hiện một lần nữa. - Lưu ngọc giản lại, biến. Trong mắt Vương lâm hiện lên hàn quang. Bốn đạo khí tức này hắn nhận thấy rõ ràng đều có tu vi Khuy Niết. lấy người có tu vi Khuy Niết coi cửa, có thể thấy sự thâm sâu khó dò của Côn Hư cảnh không hề kém bất cứ thế lực nào của Liên Minh Tinh Vực. Chỉ là bốn tu sĩ này cũng quá liều lĩnh, đã phát hiện ra tu vi của Vương Lâm là Tịnh Niết mà vẫn có lời nói ngạo mạn tới vậy. Nhưng nghĩ lại thì trong vô số năm qua, trừ phi là tu sĩ Toái Niết, nếu không cũng không khiến bốn người coi trận pháp này khách khí nửa phần. Vốn đã không có hảo cảm nhiều lắm với Côn Hư Cảnh, nhưng mục đích hắn tới đây cũng là vì mang Chu Nhu đi . Trầm ngâm một lát, Vương Lâm cố gắng nén lửa giận, bình tĩnh ôm quyền nói: - Ngoài ngọc giản ra ta còn muốn gặp Mộc Băng Mi một lần. Lời này vừa thốt lên, lập tức có tiếng cười to vang lên khắp bốn phía. Sau đó thanh âm băng lãnh kia lại vang lên một lần nữa: - Tiến vào Côn Hư cảnh cần có yêu giản, ngươi có không? Vương Lâm nhăn mày, bình tĩnh nói: - Không có yêu giản, làm phiền các hạ... Không đợi Vương Lâm nói xong, tiếng nói lạnh như băng kia lập tức cắt ngang, tỏ vẻ không kiên nhẫn: - Không có yêu giản thì không được đi vào. Hàn quang trong mắt Vương lâm càng đậm, nhưng lai cố nén một lần nữa, ôm quyền nói: - Làm phiền các hạ thay mặt truyền lời, xin nói... - Không có thời gian, nói một câu cuối cùng với ngươi, lập tức cút ngay! Lần thứ hai Vương Lâm lại bị ngắt lời. Tiếng nói lạnh như băng kia lại âm trầm truyền ra. Sát khí toàn thân Vương Lâm dâng trào, trong mắt lóe sáng, nhưng chỉ trong chốc lát lại đè nén được, bình tĩnh nói: - Làm phiền các hạ chuyển lời giúp. Vương Lâm vừa nói tới đây thì tiếng nói kia lại vang lên: - Nếu ngươi có gan thì tự mình xông tới đây. Trong giọng nói kia tràn ngập vẻ nóng nảy. Cũng vì Vương Lâm có tu vi Tịnh Niệt nên hắn mới nói nhiều như vậy, nếu không đã sớm ra tay đánh đuổi. Vương Lâm giận dữ cười vang. Hắn thật sự không ngờ rằng bốn tu sĩ phụ trách truyền tống trận của Côn Hư cảnh lại ngang ngược tới mức này. - Được, được lắm. Hàm mang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể bước về phía trước nửa bước, tay phải vung lên. Lập tức trong thiên địa liền xuất hiện một biển lửa tràn ngập bầu trời, khiến cả vùng thiên không bị thiêu đốt thành một mảnh đỏ rực, giống như mưa điên cuồng trút xuống. Thân thể hắn nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng, tay phải nhấn về phía trước một cái. Biển lửa ầm ầm đánh tới. Nơi Vương Lâm chỉ, hư không vặn vẹo, một lão giả mặc bạch y, sắc mặt âm trầm vội vàng xuất hiện. Cùng lúc đó hư không bốn phía đều vặn vẹo, ba người khác cũng đồng thời biến ảo hiện ra.