Lúc này ở khoảng không bị sụp đổ kia, sau khi lực phá hoại tan đi, một pho tượng toàn thân ngăm đen hiện ra. Những tiếng răng rắc từ trong pho tượng này truyền ra. Ở mi tâm của nó, một khe nứt xuất hiện. Khe nứt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, cuối cùng đột nhiên thấy hai cánh tay từ trong khe nứt thò ra, kéo mạnh về hai bên. Lập tức cái khe bị kéo rộng ra. Một nam tử trung niên tóc đen từ trong đó chậm rãi bước ra.
Lúc này trên người hắn không có nửa điểm vết thương nhưng hai mắt lại tỏa ra sát khí dày đặc.
- Bạch Phàm tiên thuật, Thanh Sương tiên kiếm, pháp bảo của Tiêu Dao Tử. Lại còn có nhục thân có thể so sánh với thân thể của tiên vương. Từ khi bổn quân tỉnh lại thì ngươi là luyện khí sĩ mạnh nhất mà ta gặp được. Ngươi có tư cách được xưng tên với ta!
Tướng mạo người này cực kỳ giống quái nhân tóc bạc, phảng phất như trẻ ra rất nhiều vậy. Hắn vừa nói, tay phải vừa vỗ lên pho tượng bên cạnh người. Lập tức pho tượng này tan biến, cuối cùng biến thành một cây trường thương màu đen, rơi vào trong tay hắn.
- Nói nhảm làm gì lắm thế. Chẳng phải chỉ là một tiên quân thôi sao. Dù là tiên quân thì đã sao, huống chi tu vi của ngươi lúc này chỉ bằng một tiên vương mà thôi!
Vương Lâm nhìn thân thể mình, lấy giọng điệu kẻ cả nói. Chỉ có điều trong lời nói của hắn dường như hụt hơi vậy.
Đang nói chuyện, thân thể hắn trong nháy mắt bước về phía trước một bước, tay phải vỗ một cái. Cả thiên địa dường như chấn động, từng đạo bạch khí trong nháy mắt hiện ra, điên cuồng ngưng tụ, hóa thành một bạch cầu lớn bằng nắm tay, trực tiếp đánh thẳng về phía nam tử trung niên kia.
- Có thể thu lấy lực lượng của thiên địa, ngươi là ai!
Sắc mặt nam tử trung niên kia trở nên ngưng trọng. Cây trường thương trong tay hắn khoa lên một cái, vẽ lên một đường vòng cung. Lập tức trong hư không bốn phía xuất hiện vô số hồng mang dung nhập trong vòng cung này. Trong nháy mắt nó ngưng tụ lại thành một mặt trăng rằm, lao thẳng tới quang cầu.
Quang cầu và mặt trăng lưỡi liềm va chạm vào nhau không tạo nên một chút tiếng động nào, lập tức tiêu tan nhưng ở vị trí trung tâm lại có vô số khe không gian xuất hiện, nhanh chóng lan ra xung quanh. Thậm chí một số tu sĩ tránh không kịp còn bị nhưng cái khe này đụng vào thân thể, lập tức cả người run rẩy rồi biến mất.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm âm thầm co lại, thân thể tiến về phía trước một bước, dường như không có gì trở ngại, hoàn toàn hòa hợp với thiên địa nhưng không tiêu tan mà ở trong trạng thái này, tay phải bắt quyết điểm một chỉ lên phía bầu trời, miệng quát:
- Phần Tiên Hỏa!
Trong phút chốc, một ngọn lửa vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, tràn khắp không trung, từ bầu trời phủ xuống. Ngọn lửa này bất ngờ xuất hiện, bên trong ẩn chứa một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng. Ngọn lửa này vừa hiện ra lập tức phủ khắp nửa thiên địa. Tu sĩ bốn phía vội vã lui lại phía sau, sợ dính phải thứ lửa kinh khủng như muốn đem cả thiên địa ra luyện hóa này. Ngay cả tu sĩ của Hỏa Tinh Vực cũng không thể khiến tu sĩ bốn phía kinh hãi tới mức này.
Nguyên lực khổng lồ tràn ngập trong thiên địa, khiến cho thân ảnh Vương Lâm dưới ánh lửa lúc này trông lúc sáng lúc tối, nhưng không kẻ nào dám chăm chú nhìn hắn. Tay phải hắn giơ lên, nhấn xuống dưới một cái, miệng quát khẽ:
- Viêm!
Lập tức ngọn lửa đang bao phủ trời đất dưới cái phất tay của Vương Lâm liền bạo phát, lấy nam tử trung niên làm trung tâm, điên cuồng ngưng tụ lại. Trong lúc đó nó cũng hóa thành vô số viêm long gầm thét mang theo sóng nhiệt lao thẳng tới hắn mà cắn xé.
Sắc mặt nam tử trung niên ngưng trọng, hàn quang trong mắt lóe lên, thả trường thương trong tay phải ra. Trường thương lập tức vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ, vờn quanh thân thể hắn. Cùng lúc đó ngón tay phải hắn đặt lên trên mắt phải. Hồng quang trong mắt hắn đột nhiên tỏa ra dày đặc.
- Không ngờ tới trong đám hậu bối luyện khí sĩ lại có người đạt tới trình độ này, không đơn giản! Ngươi có tư cách để ta thi triển Cực Cảnh!
Hắn vừa nói, ánh sáng đỏ trong mắt phải lóe lên. Lập tức một tia chớp màu đỏ từ trong mắt hắn lao ra. Nó vừa xuất hiện liền có một cỗ hàn khí ngập trời ngưng kết, lao thẳng tới Vương Lâm.
Hàn khí này cùng với tia chớp màu đỏ khiến ngọn lửa bên ngoài như bị dập tắt, nơi nó đi qua tạo thành một đường thẳng thật dài nhắm tới Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, tay phải lại bắt quyết một lần nữa, chỉ về phía trước, miệng quát:
- Diễm!
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngọn lửa vây quanh nam tử trung niên lập tức bay lên, trong nháy mắt liền hình thành một hỏa cầu thật lớn mà trung tâm của hỏa cầu đó chính là nam tử trung niên.
Hỏa cầu này vừa hình thành liền co lại nhanh chóng, dường như muốn đem toàn bộ những thứ trong lòng nó đốt cháy.
Nó thiêu đốt không chỉ có vật hữu hình mà ngay cả hư vô cũng bị ngọn lửa này khiến cho sụp đổ từng mảnh lớn. Dường như hết thảy mọi vật trên thế gian đều không thể chống nổi ngọn lửa này.
Chỉ có Cực Cảnh là lóe lên, từ trong hỏa cầu bay ra, lao thẳng tới Vương Lâm. Trong phút chốc khi hỏa cầu đang co rút lại, tia chớp đỏ do Cực Cảnh hóa thành liền chui vào trong thân thể Vương Lâm.
Một luồng lực lượng mang tính hủy diệt nổ tung. Vương Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng, nguyên thần của lão giả khi Cực Cảnh tiến vào liền tan nát nhưng lại trong nháy mắt ngưng tụ lại. Chẳng qua vừa ngưng tụ xong lại tan nát lần nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn, nguyên thần của lão giả đã bị đánh tan rồi lại ngưng tụ vô số lần. Mỗi lần ngưng tụ lại, nguyên thần của lão lại yếu đi một chút.
Khoản thời gian đó Vương Lâm dường như dài vô tận. Nguyên lực trong nguyên thần hắn vội vận chuyển, trong khi nguyên thần của lão giả đang ngưng tụ liền không một chút do dự mà ra tay.
Vương Lâm không thể không trợ giúp lão, nếu không khi nguyên thần của lão giả tan nát thật sự thì đối phương có thể phủi tay mà đi. Lúc ấy chỉ còn lại mình Vương Lâm, hắn không nắm chắc có thể đối kháng nổi với Cực Cảnh này.
Dù sao thì Cực Cảnh lần trước đánh ra khi quái nhân tóc bạc còn trong phong ấn, tuy rằng vẫn rất mạnh nhưng đã bị làm yếu bớt đi rất nhiều, giống như là cái cây đã mất đi gốc rễ, chẳng còn sức sống. Còn Cực Cảnh hiện giờ mạnh mẽ hơn bao nhiều lần. Ngay khi nguyên thần của Vương Lâm ra tay giúp đỡ, trong nháy mắt hắn cảm nhận được sự công kích đáng sợ của Cực Cảnh. Nguyên lực đưa vào như một tờ giấy mỏng, Cực Cảnh như một thanh kiếm sắc bén, dễ dàng xuyên qua.
Cũng may là vừa rồi trải qua sự giằng co với lão giả nên trong khoảnh khắc khi thanh lợi kiếm đâm tới nguyên thần của Vương Lâm thì rốt cục nó cũng bị áp chế, bị nguyên thần nuốt lấy, không ngừng dùng nguyên lực phong ấn.
Đối với Vương Lâm thì thời gian này rất lâu nhưng thực tế lại chỉ trong chớp mắt. Dù lại tu sĩ bốn phía cũng không ai có thể nhận ra sự khác thường.
- Nguy hiểm thật! Không hổ là Thanh Thủy tiên quân, Cực Cảnh quả nhiên kinh người, cũng không uổng một phen lão phu tính toán. Đáng tiếc bản thể của lão phu lúc này không thể tới đây, suýt nữa là tính sai. Không ngờ Thanh Thủy tiên quân bị phong ấn nhiều năm như vậy mà vẫn còn giữ được thực lực tới mức này!
Trong tâm thần Vương Lâm vang lên tiếng nói uể oải của lão giả kia. Lúc này hỏa cầu đang co lại rất nhỏ. Ngay sau đó, hỏa cầu tan nát. Lực lượng trong đó lập tức bộc phát.
Chỉ trong nháy mắt, thiên địa đều bị bao phủ bởi ánh lửa. Cho dù ở khoảng cách rất xa cũng có thể thấy ánh lửa đang chiếu sáng.
Quang mang vạn trượng tràn ngập bốn phía. Vương Lâm đứng trong ánh sáng này, thân ảnh hắn tràn ngập uy nghiêm.
Sự hưng phấn trong hai mắt Thân Công Hổ đã đạt tới đỉnh điểm. Hắn nhìn thân ảnh Vương Lâm, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây mới là thực lực chân chính của tôn chủ! Trước đây ta đoán không sai mà!
Chiến Không Liệt đứng giữa hư không, nhìn mảng lửa đỏ ở phía xa. Dù ở rất xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được sóng nhiệt ập vào mặt. Lúc này hắn có chút kích động, nhìn Vương Lâm đứng trong hỏa diễm, trong đầu cũng dâng lên ý niệm như Thân Công Hổ.
- Tu vi của tiền bối sâu không thể lường được. Hiển nhiên là trước đây áp chế tu vi ở mức Dương Thực, hiện tại đã đề cao vô số lần, hơn nữa đây cũng không phải là mức cao nhất!
Còn Đường Ngôn Phong đang đứng bên cạnh lúc này sắc mặt tái nhợt âm trầm. Hắn khi nhìn thấy trận chiến giữa Vương Lâm và quái nhân tóc bạc tâm thần đã chấn động vô cùng. Hắn không thể ngờ nổi Vương Lâm lại có nhiều thần thông như vậy. Tuy vậy hắn dù khiếp sợ nhưng trong lòng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.
Chẳng qua lúc này khi hắn nhìn thấy ngọn lửa kia thì phải hít sâu một hơi. Tâm thần vì chấn động mà sụp đổ, trong lúc này trong lòng chỉ còn sự khủng hoảng.
- Hắn...hắn rốt cục là ai!!
Đường Ngôn Phong thì thào tự hỏi.
Thân Công Hổ cười lạnh nhìn Đường Ngôn Phong một cái, bình thản nói:
- Đường đạo hữu còn nhớ lúc đầu ở bên ngoài Lôi tiên giới đã trào phúng ta không? Người mà ngươi nhìn thấy trước mắt chính là người mà Thân Công Hổ ta cam nguyện bị gia tộc trách tội, bị Lôi Tiên Điện cô lập mà bái làm tôn chủ đó!
Đường Ngôn Phong ngẩn cả người, nhìn thân ảnh trong hỏa diễm, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Ngay lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền ra quanh quẩn trong hư không.
- Có thể không chết dưới Cực Cảnh, ngươi rất mạnh!
Trong hỏa quang xuất hiện một pho tượng. Lúc này pho tượng nứt ra, từ đó bước ra một người thanh niên. Tướng mạo hắn cực kỳ anh tuấn nhưng lại toát ra một luồng tà khí nồng đậm.