Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, rơi vào trầm tư. Hồi lâu sau đó, hắn bật cười không đi suy xét việc này nữa tránh cho ảnh hưởng đến hắn ở giai đoạn sắp sửa kết thúc hóa phàm chi cảnh.
Từ Đào lúc này dĩ nhiên hoàn toàn ngây dại. Hắn trước đây chỉ cho rằng Vương Lâm là một bậc cao nhân, bằng không như thế nào chỉ là người chế tác tượng gỗ điêu khắc liền có thể để hai vị tiên trưởng của vương phủ khiếp sợ như vậy.
Sau khi quan sát cẩn thận, phát hiện cửa hàng Vương Lâm chẳng những không có gì biến hóa, ngược lại hai vị tiên trưởng kia cũng thu mình lại, cũng không dám đàm luận về việc điêu khắc tượng gỗ.
Thậm chí thế tử điện hạ lại khiến hắn ngày lễ ngày tết đem quà biếu, mười mấy năm qua thủy chung không thay đổi. Vì thế lúc tai vạ hắn mới có thể nghĩ cố gắng tìm đến nơi Vương Lâm tìm kiếm cứu mạng.
Nhưng hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, Vương Lâm không ngờ lợi hại đến khiến cho tu sĩ tai to, kẻ ép cho Vương gia không dám lộ mặt, ép các vị tiên trưởng nhượng bộ lui binh, ép thế tử điện hạ phải trốn trong hoàng cung, tán gẫu nhau một hồi liền buông tha cho việc truy sát.
Phải biết rằng nhiều ngày trước, thế tử điện hạ đến nằm mơ cũng muốn lấy vũ đỉnh giao ra để bảo toàn một mạng.
Sau khi Từ Đào rời khỏi, cuộc sống Vương Lâm lại trở lại bình lặng giống như cuộc sống bình dị trước đây, như những gì bình thường nhất thời mất đi sẽ không quay lại nữa.
Vương Lâm vẫn như cũ mỗi ngày vào sáng sớm rời giường, mở cửa cửa hàng ra chờ tiểu hài tử của Đại Ngưu đưa rượu trái cây tới, uống rượu khắc tượng gỗ. Dĩ nhiên cuộc sống của hắn đã trải qua nhiều năm như vậy, dần dần khắc tận vào trong tận xương cốt.
Hắn rời xa sự giết chóc, dường như so với chính mình nhiều năm về trước như phân thành hai. Ở trên người hắn nhìn không thấy tia chết chóc gì cả, chỉ có một loại bình thản, một loại thể ngộ của phàm nhân.
Vương Lâm không biết ý cảnh cuối cùng mình cũg có thể lĩnh ngộ được rốt cuộc là cái gì, hắn không vội mà lẳng lặng tìm hiểu.
Bảy ngày sau khi Từ Đào rời khỏi, hắn lại tìm tới cửa hàng Vương Lâm. Cùng hắn đi tới là một người trung niên tướng mạo mang theo một vẻ quý phái. Người này và Từ Đào cung kính tiến vào cửa hàng, không thèm để ý đến thân phận, đồng loạt một tiếng quỳ trên mặt đất hướng về Vương Lâm dập đầu lạy ba cái.
Vương Lâm không nói gì, ánh mắt đảo qua trên người này. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này tất nhiên chính là ông chủ của Từ Đào, cũng chính là người mà tu sĩ tai to kia tìm giết, Thế tử điện hạ.
Trong con mắt của một người phàm nhân thế tục, Thế tử dĩ nhiên thuộc loại hoàng tộc ở trên trời. Nhưng với Vương Lâm xem ra, người này và con kiến không có gì khác nhau. Tuy nói rằng hắn cũng có chút tu luyện, nhưng chỉ cần không trúc cơ thành công thì khó thoát khỏi đạo luân hồi.
Người trung niên kia dường như đã biết được tính tính Vương Lâm. Sau khi dập đầu vái dài xong liền đứng dậy, không nói hai lời lấy ra một túi trữ vật, cung kính đặt ở một bên bàn, cùng Từ Đào khom người lui về phía sau.
Vương Lâm thủy chung không nói một câu nào. Đợi hai người đi rồi, hồi lâu sau hắn mới ngừng điêu khắc ngẩng đầu lên, cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua, chỉ thấy trong này chứa đựng một lượng lớn linh thạch.
Thuận tay đem túi trữ vật đặt sang một bên, Vương Lâm thở dài đi ra khỏi cửa hàng, ngồi lên ghế băng trước cửa nhìn trời xanh mây trắng, hưởng thụ sự ấm áp của ánh sáng mặt trời, không kìm chế được trong ánh mắt lộ ra chút ủy mị. Hắn rất hưởng thụ cuộc sống thế này. Nếu như cha mẹ khỏe mạnh sống ở bên trong cửa hàng thì như vậy cuộc đời này của hắn coi như không uổng.
Thời gian trôi đi, lại năm năm nữa trôi đi...
Một ngày này, phụ thân của Đại Ngưu không thể thoát khỏi sự luân hồi sinh tử, rời khỏi nhân gian. Cửa hàng dụng cụ sắt treo toàn cờ trắng, bên trong truyền ra từng tiếng khóc bi ai.
Vương Lâm đứng ở bên ngoài cửa hàng của mình kinh ngạc nhìn sang phía đối diện. Trong đầu không khỏi nhớ tới hai mươi mấy năm trước lúc hắn vừa mới bước vào đường phố này, cái người đàn ông cởi mở kia mời hắn vào trong nhà ăn cơm chiều.
Lại quên không được, người đàn ông cởi mở này bởi vì muốn khuếch trương cửa hàng đã đầy vẻ xấu hổ, hơi ấp a ấp úng nói ra việc mượn tiền.
Hai mươi mấy năm này trôi qua, Vương Lâm chính mình cũng nhớ không rõ đã ở trong nhà người này ăn uống bao nhiêu lần, uống bao nhiêu rượu. Chỉ có điều thiên đạo luân hồi, không phải người như Vương Lâm có thể thay đổi được.
Sinh, lão, bệnh, tử, chính là là bộ phận gốc rễ để hắn cảm ngộ thiên đạo. Mặc dù là sử dụng thuật nghịch thiên có thể kéo dài cho đối phương sống lâu thêm vài năm, nhưng cuối cùng người này cũng không trốn khỏi đạo luân hồi.
Không chỉ như thế, ngược lại sẽ bởi vì phương pháp nghịch thiên này mà khi nhập vào bên trong lục đạo luân hồi này sẽ rơi vào hạ đẳng.
Dù sao phụ thân Đại Ngưu và Vương Trác không cùng dạng. Vương Trác là người tu đạo, thân mình chính là nghịch thiên mà đi cho nên Vương Lâm rút mới có thể rút hồn phách hắn, tự quyết thay lục đạo luân hồi, đưa hồn phách hắn vào bên trong thai nhi của người đàn bà kia.
Nhưng phụ thân của Đại ngưu thì không được.
Vương Lâm đứng ở cửa của cửa hàng than nhẹ một tiếng. Trong tay không biết từ khi nào xuất hiện ra một đóa hoa màu đen. Đóa hoa này không phải là vật phàm tục mà là tài liệu quý giá bậc nhất để luyện chế linh đan.
Nếu là phàm nhân bình thường, người chết không lâu thì hồn phách chưa còn tiêu tán hoàn toàn. Đóa hoa này có thể trợ giúp ngưng tụ hồn phách, cũng theo vào trong biển luân hồi giúp hồn lực mạnh hơn để có thể tranh thủ nhập vào một người nào đó tốt.
Vương Lâm tập tễnh thân hình hướng về cửa hàng dụng cụ sắt, bên trong các cô, dì, chú bác có mặt, tất cả mọi người đều có bộ mặt buồn thảm, một sự bi thương bao phủ toàn bộ cửa hàng.
Bên trong hậu viện cửa hàng là linh đường, phụ thân Đại Ngưu nằm trong quan tài, Đại Ngưu cùng vợ hắn quỳ ở bên cạnh. Đại Ngưu ánh mắt đỏ bừng, hiển nhiên mới vừa khóc.
Ở bên cạnh còn có một người phụ nữ, đây là mẫu thân của Đại Ngưu, lúc này hoàn toàn bi ai, nhìn chồng trong quan tài, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hai mươi mấy năm trước đây, Vương Lâm dĩ nhiên đã nhìn ra hai vợ chồng này có cảm tình rất sâu sắc.
Vương Lâm vừa tiến đến, các vị chú bác thân thuộc của nhà Đại Ngưu bốn phía đều lộ ra vẻ tôn kính, sửa sang lại chiếu trên đường đi dĩ nhiên là để bày tỏ thân phận của Vương Lâm.
Mẫu thân của Đại Ngưu nhìn thấy Vương Lâm khe khẽ gật đầu quỳ xuống thấp giọng nói:
- Vợ người quá cố Tằng thị, xin ra mắt Vương gia đại ca.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, tiến đến đem nâng người này dậy, tiếp theo tiếp nhận nén hương của người phía sau đốt lên tế bái một hồi.
Hắn cúi đầu xuống, lập tức không gian bên ngoài trong nháy mắt tối sầm xuống, chẳng qua loại tối sầm này người phàm nhân không thể nhìn thấy được. Chỉ thấy từ trong thi thể của phụ thân Đại Ngưu chậm rãi toát ra một luồng khí đen, khí đen dần dần ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành bộ dáng phụ thân đại ngưu. Hắn ôm lấy thân thể, dường như rất lạnh, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân mình giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Lâm.
Bởi vì mọi người ở bốn phía không có một ai có thể phát hiện hắn, duy chỉ có Vương Lâm này hai mắt trắng đen rõ ràng dừng lại trên người hắn.
Vương Lâm thầm than nhẹ, đóa hoa màu đen trên tay phải lập tức hóa thành nhiều mảnh vỡ đồng thời chậm rãi tiêu tan, người phàm không thể nhận biết được các việc này, chậm rãi hóa thành nhiều điểm sáng bay nhập vào hồn phách phụ thân Đại Ngưu. Hắn liền có cảm giác không hề rét lạnh, nhìn Vương Lâm ánh mắt với vẻ cảm kích sâu đậm.
Lúc này hắn dĩ nhiên hoàn toàn biết được người cùng với hắn hơn hai mươi mấy năm làm hàng xóm tuyệt đối là người phi phàm. Thân hình hắn bay ở trên hư không quỳ xuống, hướng về Vương Lâm nhẹ nhàng dập đầu vái mấy cái, tiếp theo lưu luyến nhìn người vợ chính mình và liếc mắt Đại Ngưu một cái, toàn bộ thân hình dường như bước vào bậc thang đang bắc lên trời, chậm rãi lên cao cuối cùng ở trong hư không biến mất.
- Cha, mẹ, con thấy ông nội!
Lúc này một thanh âm non nớt từ trong một góc nhỏ truyền ra, chỉ thấy đứa nhỏ của Đại Ngưu đã là đứa bé chín tuổi, ánh mắt nhìn không trung lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chẳng qua lời nói của một đứa trẻ không ai tin tưởng. Đứa bé không thấy ai để ý đến hắn, trên mặt liền nhăn cái mũi lại, không nói gì nữa.
Vương Lâm cảm khái nhìn bốn phía. Thiên đạo luân hồi, không thể trốn thoát. Hắn nhìn trong quan tài là thi thể già nua của phụ thân Đại Ngưu. Trước mắt bỗng nhiên quẩn quanh hai mươi năm qua, mỗi một năm người này lại có một biến hóa, từ một tráng niên ở hai mươi năm trước chậm rãi già đi, cuối cùng là chết.
Hắn thở dài, ánh mắt dừng lại ở trên người mẹ của Đại Ngưu. Năm đó quả phụ này cũng vừa mới ba mươi mấy tuổi, nhưng lúc này dĩ nhiên đã hơn năm mươi tuổi. Trên thân thể quả phụ trước mắt mang đậm dấu vết theo năm tháng của hơn hai mươi mấy năm qua.
Vương Lâm ánh mắt lại di chuyển, lúc này hắn dừng lại ở trên người Đại Ngưu.
Người thiếu niên năm đó thường hay qua cửa hàng Vương Lâm, thời gian này đã hoàn toàn trưởng thành, chẳng những cưới vợ sinh con, hơn nữa còn phụng dưỡng chăm sóc cha già trước lúc lâm chung.
Dường như là một cây nhỏ, trong hai mươi mấy năm qua trải cùng tuế nguyệt, chậm rãi lớn lên trở thành một cây đại thụ có thể chống chọi lại bão tố.