Trong tứ đại tinh vực của giới nội lúc này toàn bộ tu sĩ giới ngoại chiếm giữ nơi này đều bị lực lượng của bánh xe chuyển động khiến tan thành mây khói.
Kẻ duy nhất chạy thoát là một tiên phi, mang theo sự bối rối, xé tan một cái khe không gian nhanh chóng rời đi. Nhưng cũng có một người chưa chết dưới sự vận chuyển của bánh xe này. Người đó là Vân Lạc đại ti!
Vân Lạc đại ti là người mà trong tất cả tu sĩ giới ngoại kiêng kỵ Vương Lâm nhất. Hình ảnh mà nàng tính ra năm đó khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm, cơ hồ ngay trong nháy mắt khi một tiễn của Vương Lâm đánh tan một chưởng của Chưởng Tôn. Vân Lạc đại ti liền không chút do dự bóp nát ngọc giản bảo vệ tính mạng mà sư tôn năm đó lưu lại.
Ngọc giản này là do sư tôn nàng trước khi chết tế luyện ra, dung hợp với tinh không, có thể na di không giới hạn, có thể cho nàng từ bất cứ địa phương nào trong nháy mắt đều trở về được tế đàn của tộc trong Thái cổ Tinh Thần. Sau đó ngọc giản sẽ vỡ nát.
Ngọc giản này nàng luôn mang theo bên người, cho dù phân thân năm đó tử vong nàng cũng không sử dụng. Cho tới hôm nay, ngọc giản này đã cứu mạng nàng.
Lại nói về Vương Lâm, giờ phút này khí tức của hắn bất ổn, cho dù là thân thể cổ Thần thì trong đại chiến hắn đã bị thương nặng. Thương thế này đến từ khoảnh khắc tiên phi đánh trả trước khi chết, cũng đến từ việc hắn dùng Thiên Hoàng Lô trấn áp lão già mặc áo đen và tiên phi.
Nhưng khiến hắn càng bị thương nặng hơn là do hắn dung hợp tam đại bổn nguyên tạo thành bánh xe vận mệnh. Hình thành bánh xe khổng lồ đó hầu như đã dùng hết toàn bộ khí lực của hắn, nhất là lần đẩy bánh xe thứ tư khiến cho Vương Lâm lâm vào tình trạng kiệt sức.
Cho dù tu vi của hắn sau khi trở thành bậc toàn năng bước thứ ba đã đạt tới Không Linh trung kỳ nhưng gánh nặng như vậy vẫn khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, thoạt nhìn đã không còn có vẻ mạnh mẽ như trước, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến hắn ngã xuống. Nhưng hai mắt hắn vẫn tràn ngập ánh sáng tin tưởng kiên định như trước.
Hắn không lùi bước, không ngã xuống mà nói lên lời nói sẽ bảo vệ nơi này ba năm!
Ngay lúc Vương Lâm nói ra câu này, xa xa trong tinh không, Tư Đồ Nam và mấy ngàn tu sĩ cũng từ xa tiến lại. Bọn họ tới chậm mất rồi. Nhưng bọn họ xuất hiện, vì không tham gia vào trận chiến nên chưa bị thương, lại trở thành người cùng Vương Lâm bảo vệ cho mọi người giới nội chữa thương.
Vương Lâm rời đi. Hắn thậm chí không có thời gian gặp mặt Thanh Thủy và những người quen thuộc nói vài câu. Hắn gấp gáp rời đi. Dù giới nội lúc này đã yên bình nhưng chỉ có Vương Lâm mới hiểu, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tất cả chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Trường hạo kiếp chính thức trong ba năm này, thậm chí là sau ba năm này sẽ bộc phát. Lực lượng này có thể khiến toàn bộ giới nội, giới ngoại bị hủy diệt.
Dù sao thì dưới con mắt của những người ở Tiên Cương đại lục, tu sĩ trong động phủ này dù có chết hết cũng không thành vấn đề gì. Có thiên đạo sản sinh ra chúng sinh, những năm tháng sau này lại có vô số chúng sinh xuất hiện. Bọn họ cũng sẽ cho bậc toàn năng bước thứ ba, cũng sẽ có những cường giả giãy giụa trong động phủ này!
Nhưng chuyện như vậy khiến Vương Lâm tuyệt đối không cam lòng. Hắn có kế hoạch riêng, có một ý niệm điên cuồng trong đầu. Mang theo kế hoạch này, hắn hóa thành một đạo cầu vồng, cuốn theo bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành lao đi trong tinh không.
Ở phía sau. Mộc Băng Mi nhìn thân ảnh hắn rời đi, cắn môi dưới. Hai mắt nàng không còn vẻ phức tạp mà chỉ có mê man. Hồi lâu sau nàng cúi đầu. Bên tai nàng chính là những lời nói của Vương Lâm mãi vẫn không tiêu tán.
-Nàng cho dù không phải là hồng nhan của Vương Lâm ta nhưng lại là mẫu thân của con trai Vương Bình của ta...
Mộc Băng Mi ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ, vẻ mê man trong ánh mắt tan đi, lộ ra sự kiên định, thân thể bay lên, giống như một con phượng hoàng màu lam, hướng về phía Vương Lâm rời đi mà đuổi theo.
Xa xa, nguyên thần của Thanh Thủy trở về thân thể. Hắn mở hai mắt nhìn về phía nữ tử áo hồng đang nhìn theo hướng Vương Lâm rời đi, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
-Ngươi và hắn đã sớm quen biết, đúng không...
Nữ tử áo hồng trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn Thanh Thủy, nhẹ nhàng gật đầu.
-Cả đời hắn đau khổ cô độc tới ngày nay. Ngươi nếu muốn đi theo hắn thì không cần nói gì nữa...cuộc đời này có một số việc nếu do dự, một khi mất đi sẽ không thể có được nữa. Giống như ta năm đó...
Trong mắt Thanh Thủy hiện lên vẻ nhớ lại.
-Người... Người vì sao lại cứu ta?
Nữ tử áo hồng cúi đầu nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói.
Thanh Thủy trầm mặc. Rất lâu sau đó vẻ mặt hắn mới lộ vẻ khổ sở, lắc đầu không nói gì. Hắn không nói lên lời. Nếu có thể nói thì năm đó khi nhận ra đối phương là nữ nhi của mình hắn đã nói rồi. Hắn không biết phải nói thế nào cho đối phương hiểu.
Nữ tử áo hồng sau khi đợi thật lâu liền hướng về phía Thanh Thủy cúi thấp người, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Nàng vẫn chưa hiểu nổi, than nhẹ một tiếng liền xoay người đi vào tinh không, hướng về phía Vương Lâm rời đi mà đuổi theo. Thanh Lâm ở phía xa xa ngồi xuống, nhìn tinh không, sau đó nhắm mắt lại.
-Hắn có lẽ đã biết chút sự thật rồi...khi năm đó sư tôn nói chuyện này với ta, ta cũng không thể tin nổi, chỉ có thể lừa gạt bản thân mình quên đi...hắn so với ta mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn không lừa gạt bản thân để quên đi mà đối mặt với sự thật.
Sau khi Mộc Băng Mi và nữ tử áo hồng hóa thành đạo cầu vồng rời đi, có một thân ảnh khác cũng từ một tu chân tinh chưa tan nát bay lên theo sau.
Bên trong đạo cầu vồng này là một nữ tử, nàng tên là Tây Tử Phượng!
Sau trận đại chiến này, tu sĩ giới nội không còn tới năm vạn người. Từ trận chiến đầu tiên của chín mươi năm trước tại Vân Hải tinh vực, tu sĩ giới nội có gần năm mươi vạn trong thời gian này đã tử vong quá nhiều.
Hôm nay đây chính là toàn bộ lực lượng của tu sĩ giới nội.
Trận đại chiến duy trì gần trăm năm tử vong thảm liệt chưa từng có. Tu sĩ giới nội vốn không có nhiều bậc toàn năng lắm lúc này cũng tử vong rất nhiều, những người còn sống đều mang thương thế.
Bởi không đủ hương hỏa khiến bọn họ ngay cả khôi phục cũng rất chậm chạp, thậm chí có khả năng cả đời không đạt tới được đỉnh phong một lần nữa.
Bên trong tinh trận tu chân tinh của La Thiên Tinh Vực, sau đại chiến chỉ còn lại mười chín tu chân tinh. Mười chín tu chân tinh lúc này đã trở thành nơi chữa thương của gần năm vạn tu. Nơi này chính là tu chân giới mới của giới nội.
Dưới sự bảo vệ của đám người Tư Đồ Nam, mọi người đều ở trên mười chín tu chân tinh này ngồi xuống đả tọa chữa thương. Trong đó có rất nhiều tu sĩ am hiểu luyện đan, chịu đựng thương thế dưới sự giúp đỡ của mấy ngàn tu sĩ trong nhỏm Tư Đồ Nam đi tới tam đại tinh vực còn lại, tìm một chút dược thảo. Bọn họ muốn luyện chế đan dược, muốn những người khác khôi phục nhanh hơn một chút.
Tất cả đều giống như rất an bình. Mấy vạn tu sĩ này bắt đầu tu dưỡng. Chỉ là bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Trận chiến này còn chưa kết thúc hoàn toàn.
Giờ phút này có một đạo cầu vồng thứ tư từ bên trong một tu chân tinh bay lên, lao thẳng về hướng Vương Lâm biến mất. Bên trong đạo cầu vồng này là một nữ tử. Nữ tử này chính là nữ tử mặc áo tím, bậc toàn năng Không Huyền tới từ Triệu Hà!
Lai lịch nàng thần bí, trong giới nội trừ một số người, những người khác không ai biết thân phận nàng. Nhưng lúc này hàng động của nàng trong lần đại chiến này lại khiến mọi người tôn trọng.
Ba mươi năm trước, muội muội của nàng tử trận. Từ đó trở đi, nàng vốn trầm mặc ít nói giờ không mở miệng nói nữa.
Sinh cơ trong giới nội trầm xuống, yên lặng vượt qua ba năm này.
Vương Lâm mang theo sự uể oải dẫn dắt bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành nhanh chóng lao về Vân Hải tinh vực. Lỗ hổng của Vân Hải tinh vực chính là lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, chính là tai họa ngầm lớn nhất của giới nội trong ba năm này.
Nếu muốn để cho giới nội có được ba năm tu dưỡng thì chẳng những phải bịt kín lỗ hổng này mà Vương Lâm phải ở đó lấy lực lượng một người bảo vệ ngày đêm.
Hắn thật ra có thể không làm như vậy. Hắn có thể lừa gạt bản thân tìm một địa phương xa lạ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Nhưng hắn không thể, hắn không muốn.
Lao về phía trước, trong tinh không chỉ có tiếng rít gào vang vọng. Đó chính là âm thanh của bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành xé gió lao đi tạo nên. Ánh mắt của Vương Lâm không dấu nổi sự uể oải, thúc dục bánh xe ầm ầm tiến tới.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới biên giới Vân Hải tinh vực. Nơi này hắn bước ra nửa bước, thân ảnh lóe lên đi qua.
Trong Vân Hải tinh vực sớm đã không còn sương mù như năm đó nữa, khiến cho nơi này không hề mơ hồ mà có thể nhìn rất rõ ràng. Mùi máu tanh tràn ngập, nơi nơi có đá vụn trôi nổi, thoạt nhìn giống như một đống đổ nát.
Vương Lâm thúc đẩy bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành lao nhanh đi trong đống đổ nát của Vân Hải tinh vực. Dần dần ở phía trước hắn đã xuất hiện chiến trường năm đó. Nơi này chính là nơi trong Vân Hải tinh vực còn có sương mù không nhiều lắm nhưng Vương Lâm trong chớp mắt lao tới, một luồng khí tức bổn nguyên từ bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành tạo thành cuồng phong lan ra.
Cuồng phong này quét tới khiến cho sương mù phía trước lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận nhanh chóng bị cuộn lên, tản ra bốn phía. Không bao lâu sau, trước mặt Vương Lâm vốn có sương mù dày đặc đã hoàn toàn tiêu tán, khiến cho lỗ hổng ngàn trượng hiện ra rõ ràng. lỗ hổng này giống như một vết sẹo dữ tợn trên Phong Giới Đại Trận, gần ngàn năm qua đi thủy chung vẫn không hoàn toàn khép lại. Tu sĩ giới nội cũng đã từng tới đây thử chữa trị nhưng cuối cùng đều thất vọng rời đi. Cái khe này đã không còn có thể chữa trị nổi, bởi vậy Phong Giới Đại Trận phong tỏa giới nội và giới ngoại trong trận đại chiến này đã gần như sụp đổ.
Phong Giới Đại Trận không biết là do người nào sáng tạo ra, sau vô số năm tới ngày hôm nay bị lực lượng hủy diệt liên tục đánh vào, dưới lỗ hổng trăm năm này đã trở nên vô cùng yếu ớt, giống như sắp tử vong.
Đứng ở nơi lỗ hổng này, Vương Lâm trầm mặc hẳn. Hắn nhìn Phong Giới Đại Trận, dùng thần thức đảo qua, có thể cảm nhận trên đó có rất nhiều khí linh của trận pháp tồn tại. Ngay cả chúng khí tức cũng đã ảm đạm theo sự suy yếu của Phong Giới Đại Trận mà xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.
-Trận pháp này đã...
Vương Lâm thầm than, xoay người nhìn về phía sau. Ở trong tinh không phía sau hắn có một đạo cầu vồng màu tím, mang theo khí tức của bậc toàn năng bước thứ ba gào thét bay tới. Từ đạo cầu vồng màu tím này cuối cùng xuất hiện một người, chính là nữ tu Triệu Hà áo tím vẫn đuổi theo Vương Lâm!