Chương 1142: Cầu Vồng

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:13

Tiếng cười điên cuồng nổi lên trong không trung. Ở trên lưng linh thú kia ngoài lão già còn có một thanh niên mặc áo tím. Tiếng cười của thanh niên này vang vọng trời đất, mang theo sự hưng phấn cùng với sự kiêu ngạo vô cùng. Từ nay về sau, Quy Nguyên Tông này sẽ là của thiếu tông chủ ta! Thanh âm ầm ầm vang lên, thân thể của linh thú khổng lồ màu đen toàn bộ đã tiến vào bên trong đại lục Mạc La. Lão già đứng trên đỉnh đầu kia cưng chiều nhìn thanh niên, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Trong tiếng cười của thanh niên kia, linh thú màu đen kia toàn thân hướng về phía trước lao tới, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, bay thẳng đến Quy Nguyên Tông ở phía đông của đại lục Mạc La. Thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông tới đây, Quy Nguyên Tông hãy mau ra bái kiến! Thanh âm già nua âm tram theo linh thú màu đen kia lao tới phía trước chậm rãi lan truyền khắp đại lục Mạc La, lập tức được Quy Nguyên Tông, môn phái tu chân duy nhất trên đại lục Mạc La nghe thấy rõ ràng. Lão già biết thiếu tông chủ hành sự ngang ngược, nếu đổi lại là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng lúc này, sinh tử của Quy Nguyên Tông này toàn bộ đều nằm trong tay hắn, cho nên cũng theo tính tình của thiếu tông chủ, hắn cũng cuồng ngạo một phen. Lão già nâng tay phải hướng về phía trước vung lên, lập tức biến hóa ra một cơn lốc, ở giữa trời đất hoành hành lao tới. Hết thảy nước mưa rơi xuống, trong nháy mắt này bị cuốn lên, ở những nơi cơn lốc quét qua, dường như nước mưa không thể không ngừng. Ngay cả thiểm điện lô đình gào thét lóe lên, trong khoảnh khắc này, phàm là bị cơn lốc này chạm tới cũng đều lập tức bị xé nát, hóa thành những tia điện quan lớn hơn hình cánh cung tản ra, từ xa nhìn lại, như thể hoa đang đua nhau nở rộ. Giờ phút này, toàn bộ đệ tử của Quy Nguyên Tông đều lần lượt từ trong tĩnh tọa bừng tỉnh. Bọn họ từng người sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được rõ ràng một áp lực khổng lồ từ phía tây đang tới, dường như có thể nghiền nát bọn họ bất cứ lúc nào. Trên đỉnh dãy núi Đông Uyển của Quy Nguyên Tông, nam tử trung niên trong tứ đại trưởng lão vẻ mặt đau khổ, yên lặng nhắm hai mắt lại, nhưng rất nhanh lại mạnh mẽ mở ra, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng về phía tây. Sư tôn vừa rời khỏi nhân thế, Tử Đạo Tông kia lại ngang ngược như vậy, nhịn hết lần này đến lần khác, dứt khoát Lý Hướng Đông ta phải liều mạng một phen, cho dù là chết, cũng không chịu khuất phục! Trên đỉnh núi phía tây và phía bắc truyền ra tiếng thở dài, hai lão già kia chậm rãi bay ra, cắn răng nhìn lẫn nhau, lập tức bay thẳng về phía tây. Lúc này là thời khắc sinh tử tồn vong của Quy Nguyên Tông, bọn họ không thể nhịn được nữa. Chỉ là, rất bối rối, Tử Đạo Tông hùng mạnh như vậy, sao họ có thể giết được thiếu tông chủ của họ? Lại còn có âm thanh già nua lúc trước, tu vi ẩn chưa bên trong đủ để cho toàn bộ Quy Nguyên Tông bọn họ tâm thần kịch chấn. Tống Ngũ Đức... bại tướng dưới tay sư tôn năm đó. Nhưng hôm nay sư tôn đã quy tiên, Tống Ngũ Đức này đích thân tới đây... Có lẽ Quy Nguyên Tông ta đã thật sự gặp phải kiếp nạn, vạn kiếp cũng không thể khôi phục... Bên trong tòa nhà màu đỏ trên đỉnh dãy núi phía nam, Lữ Yên Phi toàn thân mặc áo đỏ, dung nhan đau khổ mang theo sát khí nồng đậm, không chút do dự lao ra, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến phương tây. Lô Địch, Lữ Yên Phi ta dù có chết cũng không theo ngươi!!! Lữ Yên Phi cắn môi dưới, dọc đường đi, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, dung nhập vào trong trời đất, không hề phân biệt rõ là nước mưa hay là nước mắt... Phía sau tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông này là đệ tử đích hệ của bốn người bọn họ. Đám người này mang theo thần sắc kinh hoàng, hoặc kiên định, hoặc phấn nộ bay ra, hướng về phía tây đi như tên bắn. Tôn Vân cũng ở trong đó, ánh mắt nàng lộ ra vẻ liều sống chết, chỉ là không biết vì sao khi đang phi hành trong cơn mưa gió, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh. Một thân ảnh tóc đen gầy gò, tướng mạo không đẹp nhưng thủy chung bình tĩnh như nước. Một thân ảnh áo trắng tóc trắng, một chỉ quét tới, trời đất sụp đổ! Hai thân ảnh này vờn quanh đầu nàng, cuối cùng chồng lên nhau. Vương Lâm đứng trong đạo quán lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía trước, từng đại cầy vồng dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lắc đầu, từ tốn suy nghĩ xem nếu như Quy Nguyên Tông bị tiêu diệt, con đường tiếp theo của mình sẽ như thế nào. Cuối cùng hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói: Thật là phiền toái... Hắn vung tay áo, thân mình hướng về phía trước bước đi, lập tức dưới chân có gợn sóng nổi lên, cả người đột nhiên biến mất bên trong đạo quán này. Con Tử Mục Mãng đã gần như chui vào trong cái khe, từ lúc Vương Lâm xuất hiện vẫn gầm nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại run rẩy, giờ phút này vọt ra, hướng về chỗ Vương Lâm biết mất rống lên một trận, dường như biết rõ đối phương đã rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, lúc này mới có dũng khí rít gào như vậy. Màn đêm trên đại lục Mạc La sắp sửa đi qua, chân trời đang mờ sáng, ở phía tây giờ phút này tử phong rít gào, từ phía sau tử phong này con linh thú màu đen thân mình không lồ bay nhanh, thăng đến phía nam. Lão già ở phía trên thần sắc kiệt ngạo, hoàn toàn bình tĩnh. Đối với Quy Nguyên Tông này hắn có mười phần tin tưởng, dễ như trở bàn tay. Thanh niên áo tím ở bên cạnh hắn vẻ hưng phấn trên mặt lại càng đậm, lộ ra vẻ dâm dục. Tống thúc, có thể đánh cho Lữ Yên Phi kia trọng thương, nhưng chớ có lỡ tay mà giết chết, hãy để cho thiếu tông chủ ta mấy ngày, sau khi hút cạn nguyên âm của nàng thì giết cũng không muộn! Thanh niên áo tím liếm liếm môi. Lão già bên cạnh hắn gật đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên thần sắc ngẩn ra, quắc mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy trong hư không phía trước đột nhiên có một gợn sóng quan quẩn, một luồng sức mạnh vô biên của thiên địa lập tức tràn ngập, từ bên trong gợn sóng, một nam tử tóc trắng chậm rãi đi ra. Nam tử tóc trắng này thần sắc lạnh như băng, vừa mới xuất hiện liền có sát khí tràn ngập trời đất nổi lên. Thân thể linh thú màu đen lập tức dừng lại, lão già sau khi ngẩn ra một lúc thần sắc bắt đầu biến đổi. Thanh niên áo tím bên cạnh hắn nhíu mày, đang muốn quát mắng, nhưng lập tức lão già kia đứng bên cạnh thanh niên, nhìn chằm chằm Vương Lâm, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói: Tại hạ là Tống Ngũ Đức của Từ Đạo Tông, đạo hữu có thể nể mặt, để cho tại ha qua được không. Nghe lời nói của lão già, thanh niên áo tím kia vô cùng sửng sốt, cẩn thận dò xét Vương Lâm vài lần. Ta nể mặt ngươi, hãy lập tức rời khỏi nơi này, từ này về sau không được đi vào nơi này một bước! Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng như gió lạnh thấu xương, thổi vào người lão già. Sắc mặt lão già nhất thời trở nên âm trầm, tu vi của hắn không hơn được lão tổ của Quy Nguyên Tông, nhưng đã đạt tới Tịnh Niết Trung Kỳ. Nhưng tu vi của người trước mắt, hắn lại có chút không nhìn ra, cho nên lời nói vừa rồi rất khách khí, nhưng không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy. Khẩu khí cuồng ngạo lắm. Cho dù là lão tổ của Quy Nguyên Tông, ở trước mặt Tử Đạo Tông ta cũng... Không đợi lão già kia nói hết câu, thanh niên áo tím phía sau hắn liền cười ha hả. Vương Lâm không nói lời nào, trong mắt lóe lên hàn quang, thân mình bước tới một bước, trong lúc giơ tay phải lên lập tức có một đạo Sát Lục Khí điên cuồng lao ra khỏi thân thể Vương Lâm, ở giữa trời đất bỗng nhiên biến ảo. Giờ phút này, Sát Lục ngợp trời! Sát Lục Khí nồng đậm kia mang theo sự lạnh lẽo không thể tưởng tượng được, bỗng nhiên khiến cho nước mưa ở bốn phía trong tiếng rắc rắc lập tức đóng băng. Linh thú màu đen to lớn trăm trượng kia thân mình đột nhiên run lên, linh tính của nó cực cao, lập tức cảm nhận được nguy cơ ẩn chứa trong Sát Lục Khí giữa trời đất, trong lúc run rẩy không đợi lệnh của thanh niên áo tím kia lập tức lui về phía sau. Thanh niên áo tím kia trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhưng trong miệng vẫn quát khẽ một tiếng: Ngươi... Nhưng lúc này không đợi hắn nói xong, lão già kia lập tức đưa tay ra túm lấy, trực tiếp giữ thanh niên áo tím kia đứng ở trên lưng linh thú màu đen, vung tay áo, cuốn linh thú màu đen điên cuồng lui về phía sau. Chạy đi!!! Ta giết người này xong sẽ gặp người sau! Thần sắc lão già cực kỳ ngưng trọng, sau khi cuốn linh thú màu đen lui về phía sau, trực tiếp lao về phía Vương Lâm. Thanh niên áo tím rất ít khi thấy lão già lộ ra thần sắc như vậy, giờ phút này trong lòng cũng nổi lên sự kinh hoàng, theo linh thú màu đen lập tức lui về phía sau. Vương Lâm vung tay phải, lập tức Sát Lục Khí tràn ngập khắp trời đất xung quanh thân thể trong thời gian ngắn điên cuồn từ bốn phương tám hướng trong những tiếng xé gió lao thẳng đến lão già. Đồng từ trong mắt lão già kia co rút lại, hai tay bấm quyết, lập tức tử phòng tràn ngập, hướng về bốn phía thổi ra, va chạm với Sát Lục Khí kia, tạo ra những tiếng ầm ầm từ xa truyền lại. Hoán vũ! Vương Lâm giơ tay trái lên, chỉ lên không trung, lập tức lấy vị trí của hắn làm trung tâm, những giọt nước mưa vô tận trong phạm vi trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, toàn bộ trong khoảnh khắc này dừng lại, theo một cái chỉ tay của Vương Lâm, toàn bộ trong lúc run rẩy bị một luồn sức mạnh của thiên địa vờn quanh, điên cuồng lao tới tấn công lão già Lão già kia giờ phút này tâm thần chấn động, không có lời nào để diễn tả. Hai loại thần thông mà tu sĩ áo trắng trước mặt này thi triển, hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói, nhưng sự hùng mạnh của hai loại thần thông này cũng làm cho hắn khó thở. Hắn đang muốn né tránh, Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng, trong miệng bình tĩnh nói ra một chữ. Định! Trong phút chốc, thân thể lão già kia lập tức run lên một chút, cả người dừng ở giữa không trung. Trong khoảnh khắc này, những tinh thể băng vô tận từ bốn phương tám hướng gào thét, điên cuồng ngưng tụ ở bên ngoài thân thể lão già, một tinh thể băng rất lớn xuất hiện giữa không trung. Vương Lâm không hề dừng lại, tay phải túm vào hư không, lập tức ở phía trước có khe trữ vật xuất hiện, một thanh kiếm rỉ sét trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay Vương Lâm, theo cơn mưa, giơ lên hướng về phía trước hung hăng chém xuống. Trời đất giờ phút này ở phía trên có một quầng sáng lờ mờ, nhưng ngay khi một kiếm này chém xuống, chỉ thấy toàn bộ trời đất tức khắc bị một đạo cực quan bống nhiên xuất hiện lóe lên bao phủ. Một tiếng ầm kinh thiên động vang lên, tinh thể băng rất lớn kia sụp đổ, ở bên trong là một màu đỏ như máu. Ở trong mắt lão già kia vẫn còn lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin được, thân thể đã bị vỡ thành bốn năm mảnh, ngay cả nguyên thần cũng vỡ tan, hóa thành một luồng nguyên lực xông ra, hướng về bốn phía khuếch tán. Hết thảy chuyện nầy chỉ diễn ra trong vài tức ngắn ngủi. Giết trong nháy mắt! Lão già mãi cho đến lúc chết cũng không thể tin được trong thời gian ngắn như vậy, mình đã bị tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn! Hắn chết không oan uổng, bất luận là Sát Lục Khí hay tiên thuật Hoán Vũ cũng đủ để cho một người có thể hoành hành trong tu chân giới, hơn nữa lại đem Không Niết Kiếm kia ra tấn công, đừng nói là hắn, cho dù là tu vi đã đạt tời Tịnh Niết Hậu Kỳ, cho dù là không chết, cũng phải bị lột một lớp da. Càng không cần nói tới sự lịch duyệt cùng với kinh nghiệm phong phú của Vương Lâm, Tống Ngũ Đức này chết cũng không oan uổng. Giết Tống Ngũ Đức trong nháy mắt, Vương Lâm xoay người nhìn về phía thanh niên áo tím trên lưng con linh thú màu đen, sau khi đứng đó thấy hết toàn bộ chuyện này, trong lúc run rẩy sợ hãi thét lên chói tai. Lạnh như băng nhìn thanh niên áo tím kia, Vương Lâm hướng về phía trước bước một bước. Ở phía xa sau hắn, lúc này từng đạo cầu vồng gào thét bay đến. Tiếng thét chói tai sợ hãi đến cực điểm của thanh niên áo tím, truyền rất rõ ràng vào trong tai tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông, còn rơi vào bên trong tâm thần của Lữ Yên Phi. Giữa bầu trời sáng lờ mờ, nước mưa tiêu tan, một đạo cầu vồng mơ hồ dưới ánh nắng ban mai đọng lại giữa không trung bao la. Thân ảnh bên trong đạo cầu vồng kia đang đuổi theo linh thú màu đen kia có màu trắng, rất chói mắt, in thật sâu trong con ngươi của Lữ Yên Phi...