-Tại sao lại đem nàng...tới đây...
Thanh niên tóc bạc lại uống một ngụm rượu nữa, nhắm hai mắt lại.
-Nàng ở chỗ này, ngươi nếu có thể chặt đứt thì cứ chặt đi!
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm, chậm rãi mở miệng.
Thanh niên tóc bạc trầm mặc cho tới khi uống hết bầu rượu.
-Ngươi đang trách ta sao...
-Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ta trách ngươi cũng chính là tự trách mình.
Vương Lâm bình thản cười.
-Ta lúc này còn đang ngủ say, lấy thuật lừa gạt tạo ra giấc mộng này, bản thân cũng không thể điều khiển được mà phải dựa vào tạp niệm trong ba đạo quả tự thôi diễn...
Thanh niên tóc bạc nhẹ giọng nói.
Vương Lâm không nói gì.
Hai người thực ra cũng là một người, ở trên họa thuyền này, trong khi thiên địa đang dừng lại, cùng uống rượu.
Năm tháng không trôi qua, tơ liễu lơ lửng bất động nhưng hai người đã uống rất nhiều rượu.
-Cuộc đời này, thế nào...
Thanh niên tóc bạc một lúc lâu sau nhẹ giọng nói.
-Ngươi cần gì phải hỏi ta. Cảm nhận của ta cũng là cảm nhận của ngươi.
Vương Lâm buông bầu rượu.
-Ngươi chuẩn bị cho tốt đi
Thanh niên tóc bạc thở dài nhìn Lý Mộ Uyển, đôi mắt trở nên mơ hồ.
-Ngươi đi đi.
Vương Lâm quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển, ánh mắt lộ vẻ không nỡ. Chẳng qua dù không nỡ nhưng hắn cũng hiểu rõ, chính mình phải đi khỏi giấc mộng này rồi, phải tỉnh dậy thôi...
Còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn đi làm, còn có rất nhiều người cũng đang đợi hắn.
-Chờ ta, Uyển nhi, ta sẽ đánh thức nàng...
Trong mắt thanh niên tóc bạc cũng lộ vẻ không nỡ. Hắn yên lặng đứng lên đi tới trước người Lý Mộ Uyển, cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm nàng, đôi mắt ẩn dấu bi thương nồng đậm, đồng thời xoay người rời đi, tay phải giơ lên hướng về phía bầu trời chụp một cái. Lập tức một bầu rượu hiện ra, xuất hiện trong tay hắn.
Nhẹ nhàng buông xuống. Thanh niên tóc bạc thở dài bước về phía trước từng bước một, thân ảnh hóa thành một cánh chim trắng, bay thẳng lên bầu trời, dần dần biến mất.
Hắn cho dù rời đi nhưng hết thảy thiên địa vẫn đang dừng lại, không chút thay đổi. chỉ có bầu rượu vẫn ở nơi đó, giống như đợi người tới cầm lấy, uống xong mới kết thúc.
Vương Lâm trầm mặc, thời gian vẫn đang dừng lại, không còn trôi qua nữa. Nhưng thật lâu sau, Vương Lâm đi tới bên cạnh Lý Mộ Uyển, hai tay đặt lên trên cổ cầm, nhắm hai mắt lại, chậm rãi gảy đàn.
Không có tiếng đàn vang lên nhưng lại có tiếng đàn tràn ngập trong Vương Lâm, dâng tràn sự bi ai và quyến luyến, một khúc mộng cầm cuối cùng mang theo nỗi tương tư thương nhớ.
-Năm đó, ngày đó chúng ta hội ngộ ở Hỏa Phần quốc ngoài Tu Ma Hải một tràng đuổi giết, một hồi hiu quạnh, một tiếng kêu gọi, cuối cùng là khiến ta cúi đầu tịch mịch. Tháng năm trôi qua, mấy lần luân hồi chúng ta lại gặp nhau trong mộng ở phàm trần. Trải qua bao năm tháng, chúng ta đều tìm khắp nhân gian, đã từng gặp nhau nhưng chỉ là mơ màng thoáng qua. Cuối cùng gặp lại cũng chính là thời khắc tỉnh mộng, mặc dù không muốn nhưng cũng không thế làm gì khác...
Cuối khúc đàn, Vương Lâm mở đôi mắt già nua, run rẩy vươn tay phải, cầm lấy bầu rượu được lưu lại. Nhìn bầu rượu, hắn lại nhìn Lý Mộ Uyển. Ánh mắt này lâu như trời đất, giống như mãi tới biển cạn đá mòn.
Một ánh mắt này liền tỉnh mộng.
Cười yên lặng, Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, đặt lên miệng, nhìn thiên địa, nhìn thế giới hắn đã tồn tại hơn bảy mươi năm, uống một ngụm cạn bầu rượu!
Thứ rượu này không nước, không hề cay đắng!
Nhưng nó như lửa ầm ầm thiêu đốt trong bụng Vương Lâm.
-Thứ gì là nhân quả...ta nắm nhân, cũng nắm giữ quả...
Thiên địa ầm vang. Con thuyền Vương Lâm đang ngồi lên trực tiếp tiêu tan, cả nước sông, cả cây cầu đá, cả vô số họa thuyền vô số tơ liễu lơ lửng khôn cùng trên không nữa.
Hình như có một cơn sóng vô hình lấy Vương Lâm làm trung tâm khuếch tán về bốn phía. Vô số mái nhà ở Tô thành trong thoáng chốc liền tiêu tán. Không chỉ có Tô thành mà cả Triệu quốc, cả những ngọn núi phía xa xa, cả sông núi khắp nơi, cả những tông phái, cả sơn thôn, quan đạo. Tất cả, tất cả trong tích tắc này đều tan thành mây khói.
Triệu quốc, thậm chí cả ngoài Triệu quốc, dù là Luyện Hồn Tông, Tuyết Vực, tất cả những quốc gia khác, cả thiên địa đều đồng loạt sụp đổ.
Đại hải vô tận, cả sóng biển gầm thét, cả đại lục bên kia đại lục, cả quê hương của Lý Mộ Uyển, trong nháy mắt này đều tiêu tan. Hỏa Phần quốc cũng được. Tuyên Vũ Quốc cũng thế, cả Tu Ma Hải, cả quê hương của Lý Mộ Uyển, cả sơn cốc nơi họ từng ở, trong nháy mắt này đều hóa thành tro bụi.
Tất cả mọi thứ tồn tại trên đại địa. tất cả đều tiêu tan...chỉ còn lại một đám tu sĩ và phàm nhân vẫn đang giữ nguyên động tác. Bọn họ không biến mất mà vẫn ở mọi nơi trong thiên địa.
Họ giống Lý Mộ Uyển và Đại Phúc đang ở bên cạnh Vương Lâm lúc này.
-Cái gì là sinh tử...tay trái của ta là sinh, tay phải là tử...
Trong mắt Vương Lâm lưu lại hai hàng nước mắt, trong một khắc thốt ra lời này, liền có sấm sét vang lên. Những tia chớp lóe lên, tràn ngập cả Chu Tước Tinh.
Trong tích tắc khi lời nói này thốt lên thân thể Lý Mộ Uyển bên cạnh Vương Lâm giống như bị gió thổi qua, hóa thành tro bụi. Không chỉ có nàng mà tất cả phàm nhân trên bờ sông này cũng biến mất. Cả những phàm nhân còn lưu lại ở Tô thành sau khi mặt đất biến mất lúc này cũng tan thành mây khói.
Cả Triệu quốc, những người xa lạ hay thân quen với Vương Lâm lúc này cũng biến mất trong nháy mắt.
Liễu Mi vốn đang đứng trên đỉnh núi. Sau khi ngọn núi biến mất nàng giống như đang đứng giữa thiên địa. Lúc này cơn gió thổi tới, thân ảnh nàng trở nên mơ hồ, theo gió bay đi.
Tử Phi, Vọng Nam. hai nữ tử này vốn đang phi hành trên bầu trời lúc này cùng với thời gian đọng lại, theo cơn gió thổi tới thân thể liền hóa thành một đám tro bụi bị cuốn đi.
Vương Trác toàn thân mặc hắc y. đứng trên Hằng Nhạc Sơn. giờ phút này gió thổi qua thân ảnh cũng tan nát.
Cả Hoàng Long chân nhân, cả lão tổ Đằng gia, cả vô số tu sĩ Triệu quốc, thậm chí bên ngoài Triệu quốc. Chu Vũ Thái đang đứng trước người một thiếu niên. Thiếu niên kia là đệ tử của hắn.
Nhìn đệ tử, Chu Vũ Thái dừng như đang nói gì đó, lúc này cơn gió thổi tới liền tiêu tán trong thiên địa.
Cả Vân Tước Tử, cả Độn Thiên của Luyện Hồn Tông, cả Chu Tước Tử, toàn bộ những người ở trên mảnh đại lục này, thậm chí ở trên khối đại lục bên kia đại dương cũng đều đồng loạt biến mất.
Thế giới này trong tích tắc này đã không còn đại địa, không còn sinh linh, chỉ còn bầu trời.
Thứ không biến mất chỉ có nước mắt còn sót lại của Vương Lâm và Đại Phúc bên cạnh hắn.
Trong thiên địa này cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Lý Mộ Uyển tiêu tan nước mắt của Vương Lâm nhẹ nhàng rơi xuống, chìm vào khoảng không vô tận. Sấm sét trên bầu trời và tia chớp ầm ầm lóe lên, vang dội đất trời, hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Bên trong dòng xoáy đó, ở bên trong một đám huyết quang trong một vùng đen tối có một thanh niên tóc bạc. Đôi mắt nhắm nghiền của hắn lúc này cũng đang có nước mắt chảy dài.
Hắn không nỡ...nhưng giấc mộng này cuối cùng cũng phải có lúc thức tỉnh. Dù thời khắc đó là sớm hay muốn thì cũng sẽ tới. Ngày hôm nay, sau khi hoàn thành ước hẹn trong lúc uống cạn bầu rượu thì giấc mộng cũng vỡ tan.
-Cái gì là thật... Vương Lâm ta, mở mắt là thật, nhắm mắt...là giả...
Trong nháy mắt khi câu nói này được thốt lên, Vương Lâm cầm lấy tay phải Đại Phúc, nắm lên dấu ấn trên cánh tay hắn đôi mắt già nua chậm rãi nhắm lại.
Trong tích tắc khi hắn nhắm, trước mắt hắn liền hiện lên một hình ảnh. Hình ảnh này khiến hắn khó quên, khiến hắn không nỡ nhưng cuối cùng sau khi xuất hiện liền tiêu tan trong thiên địa, chỉ còn giữ lại trong trí nhớ của hắn.
Trong hình ảnh đó hắn thấy bản thân và Lý Mộ Uyển cùng Đại Phúc ngồi trên họa thuyền, thời gian trong chớp mắt đọng lại.
Hắn thấy được một chiếc xe ngựa giữa gió tuyết đi trên quan đạo. hướng về căn nhà cũ ở sơn thôn trong tuyết, chậm rãi đi tới.
Hắn thấy được mình và Lý Mộ Uyển ở trong căn nhà tại sơn cốc, trong tiếng đàn sống trong thời gian hạnh phúc. Hai người nhìn nhau, cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Hình ảnh đó qua đi làm cho người ta khi quay đầu lại không thể thấy rõ nữa.
Hắn thấy bản thân ngồi trên tảng đá trên ngọn núi, cảm ngộ thiên địa, bốn phía có vô tận tu sĩ cúng bái. Trong những người này hắn thấy được nước mắt của Liễu Mi.
Hắn thấy bên cạnh ngọn núi lửa đã tắt, bản thân ngửa mặt nhìn trời giận dữ gầm thét. Hắn có thể nhịn tất cả nhưng lại không thế lừa gạt chính bản thân, lừa mình đi chặt đứt nhân quả của hắn với Lý Mộ Uyển. Hắn làm không được. Hắn chỉ vào trời già, chỉ vào cánh chim trắng kia mà gầm rống tự hỏi bản thân.
-Ngươi chặt được sao? Ngươi có thể chặt sao? Ngươi chặt không đứt nổi!!
Hắn thấy được trên biền rộng, trong sóng gió vô tận đang gầm thét, một chiếc thương thuyền trong cơn sóng đang giãy giụa. Hắn thấy mọi người trên thuyền đang hát khúc hát cổ truyền. Hắn thấy được một vẻ nghịch thiên!
Hắn thấy trong màn mưa, ở bên ngoài mái đình có một nữ tử đang ôm một đứa bé. khí tức băng lãnh tỏa ra đủ để khiến nước mưa hóa thành băng.
Hắn thấy ở biên cương của Triệu quốc, Liễu Mi hai mắt lộ vẻ mê man, vừa mỉm cười vừa để lại đan dược.
Hắn thấy phụ thân nhắm mắt ở trong lòng mình, thấy lá thu mang theo hồn phách của phụ thân hắn càng ngày càng xa...hắn thấy mẫu thân không còn mở mắt được nữa, trên khóe miệng còn mang nụ cười, dường như nằm mơ thấy phụ thân hắn, mỉm cười cùng nhau rời đi.
Hắn thấy trong Tô thành, một tu sĩ đang căm giận muốn giết hắn bị một lời nói của hắn khiến cho sợ hãi thối lui!