Vương Lâm ôm Lý Mộ Uyển hóa thành một đạo cầu vồng xoẹt qua bầu trời, phát ra những tiếng xé gió. Thanh âm truyền rất xa khiến cho đám tu sĩ ở ngoại Tu Ma Hải hết sức kinh hãi. Không bao lâu, Vương Lâm và Lý Mộ Uyển đã tới được cái động phủ ngày trước. Tuy vậy, rất đáng tiếc dãy núi có động phủ ngày trước đã biến mất không còn.
- Cảnh còn người mất. - Hai mắt Lý Mộ Uyển lộ ra một tia u ám.
- Trải qua mấy trăm năm, động phủ biến mất, ký ức ngày xưa cũng biến mất theo...
Tử khí trên người Lý Mộ Uyển đột nhiên đậm lên. Nàng cắn môi dưới, hạ giọng nói với Vương Lâm:
- Chúng ta đi thôi. Uyển nhi không muốn tới Hỏa Phần quốc. Sau khi mua được phương thuốc chúng ta... về nhà thôi. - Lữ Phi và Thiết Nham đứng ở sau hai người, trong lòng thầm than, im lặng không nói. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển nói:
- Động phủ không có biến mất!
Nói xong, tay phải hắn vung lên, pháp lực tu sĩ Hóa Thần từ trong cơ thể hắn xuất hiện. Không trung chợt vang lên những tiếng động ầm ầm. Cùng lúc đó mặt đất bốn phía rạn nứt trong từng tiếng "ca ca".
Ngay sau đó, một luồng lực lượng khổng lồ trong lúc Vương Lâm vung tay phải, bỗng nhiên xuất hiện. Cái khe nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành một cái đụn, càng ngày càng nổi lên cao. Gần như trong chớp mắt, một ngọn núi xuất hiện. Ngọn núi này giống hệt ngọn núi năm xưa Vương Lâm đã ở!
Ngọn núi chui lên từ lòng đất khiến cho mặt đất chấn động từng hồi. Chấn động này lại truyền ra lập tức khiến tất cả tu sĩ trong phạm vi mấy vạn dặm nơi đây đều kinh động. Một ít người tu vi cao thâm trông coi khu này liền bay tới.
Dần dần càng có nhiều tu sĩ tiến đến. Chỉ có điều bọn họ không dám xông lên mà đứng ở ngoài ngàn dặm kinh hãi nhìn ngọn núi bỗng nhiên xuất hiện.
Ngọn núi đột ngột mọc lên từ lòng đất. Hai ngón tay phải Vương Lâm điểm nhẹ một cái, lập tức ở giữa ngọn núi một tòa động phủ bỗng nhiên thành hình. Dưới sự khống chế của thần thức Vương Lâm, tòa động phủ này và động phủ năm xưa không có gì khác nhau.
- Uyển nhi! Động phủ không có biến mất! - Vương Lâm quay đầu lại nhìn về phía Lý Mộ Uyển.
Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn động phủ mà mỉm cười. Nụ cười xuất hiện khiến cho tử khí trên người nàng phai nhạt đi mấy phần. Ở trong động phủ, Lý Mộ Uyển giống như một cô bé tinh nghịch nhảy nhót, không ngừng nhìn qua nhìn lại bốn phía, khi thì lại lôi kéo Vương Lâm nói lên từng câu chuyện cũ.
- Lúc trước, ta ở nơi này chờ huynh ba năm. Không nghĩ tới ba năm sau huynh trở về phía sau đi theo một đám người. - Lý Mộ Uyển cười nói.
- Còn có, ngày đó sau khi huynh trở về, không ngờ mang theo một con giao long. Giao long a! Lúc trước, Ta vẫn muốn hỏi huynh làm thế nào bắt được nó, nhưng là khi đó vẻ mặt huynh lạnh như băng, ta lại không dám đi hỏi nữa. - Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm ánh mắt hết sức dịu dàng. Vương Lâm sờ sờ mũi cười cười không nói.
Sau khi ở động phủ ba ngày, Lý Mộ Uyển rời đi mà lòng còn lưu luyến. Tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết đánh ra một đạo cấm chế vào trên ngọn núi. Sau đó hắn và Lý Mộ Uyển cùng nhau bay về hướng thành Ma Nghịch.
Lần đi Tu Ma Hải này Vương Lâm tương đối vui vẻ. Tử khí trên người Lý Mộ Uyển không đậm đặc thêm mà giảm đi một chút. Dùng cổ truyền tống trận để đi, tám ngày sau Ma Nghịch thành đã ở trước mắt. Sau khi giao nộp linh thạch để vào thành, Lữ Phi lập tức tìm được một khách sạn rồi bốn người vào trọ.
Lúc Thiết Nham tuổi còn trẻ đã từng đi qua Tu Ma Hải, cho nên quen thuộc hơn Lữ Phi một chút. Hắn theo lời Vương Lâm đi tới Luyện khí các, trong tay đã có thêm một tấm thiệp mời.
- Tông chủ! Bảy ngày sau là ngày đấu giá. Đây là thiệp mời. - Thiết Nham cung kính đưa thiệp mời cho Vương Lâm.
Thời gian bảy ngày, Vương Lâm cùng Lý Mộ Uyển đi dạo khắp Ma Nghịch thành. Mấy ngày này, Lý Mộ Uyển thật vui vẻ, thậm chí có thể nói ngoại trừ những ngày sinh sống không lo nghĩ tại Lạc Hà môn năm xưa, thì mấy ngày này chính là những ngày vui nhất.
Bảy ngày sau, cuộc đấu giá mười năm một lần của Luyện khí các bắt đầu.
Vào lúc này trong một tòa bảo tháp ba tầng hình cung điện của Ma Nghịch thành, nơi tầng thứ nhất gần như không còn chỗ ngồi, phần đông tu sĩ đều tới đây. Bốn người Vương Lâm tiến vào, ngoài cửa có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ của Luyện khí các cung kính tiếp nhận thiệp mời, sau đó dẫn vào trong đại điện.
Hai tháng trước, Vương Lâm mua phương thuốc thì người chiêu đãi hắn là người đàn ông trung niên. Lúc này, người đó cũng ở trong đại điện đang cùng vài tu sĩ quen biết nói cười. Bỗng ánh mắt hắn chợt lóe lên, khi nhìn thấy được Vương Lâm sắc mặt biến đổi vội vàng chào tu sĩ bên cạnh, đi nhanh vài bước khi tới trước Vương Lâm hơn ba trượng, cực kỳ cung kính nói:
- Tiền bối có thể đến, thật là vinh hạnh cho chúng ta. Tiền bối! Ở chỗ này hỗn loạn, xin mời theo vãn bối lên lầu ba.
Đám tu sĩ bốn phía có kiến thức đều kinh ngạc. Phải biết rằng người đàn ông trung niên này ở trong Luyện khí các có địa vị cao, tương lai rộng mở, kết giao với người cũng không hành lễ lớn như vậy. Cảnh tượng trước mắt đúng là hiếm thấy, vì thế mọi ánh mắt đều nhìn về phía mấy người Vương Lâm. Vừa nhìn một cái, mọi người lập tức cả kinh.
Tu vi của Vương Lâm trong mắt bọn họ giống như là người thường không hề có linh lực. Nhưng có thể đến nơi đây, làm sao có thể là người thường!
Về phần Lý Mộ Uyển bên cạnh Vương Lâm lại là tu vi Kết Đan kỳ, hơn nữa thân thể dường như cực kỳ suy yếu.
Chân chính khiến mọi người trong lòng khiếp sợ lại là Lữ Phi và Thiết Nham. Cả hai đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ! Cho dù trong Tu Ma Hải, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không gặp nhiều. Ít nhất, trong số những người có mặt trong đại điện, đạt tới tu vi này không tới năm người. Loại tu sĩ này ở bất kỳ chỗ nào trong Tu Ma Hải đều là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái bốn phía đều phải chấn động.
Nhưng nếu chỉ như thế còn đỡ, theo vị trí đứng của hai vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể nhìn ra, hai người bọn họ dĩ nhiên là tùy tùng của người tuổi trẻ giống như người thường kia, vì vậy làm sao mà mọi người không kinh hãi!
Thêm vào sự khách khí của người đàn ông trung niên Luyện khí các, thân phận của người trẻ tuổi trong mắt mọi người lập tức thăng lên vô số lần.
Dưới sự dẫn dắt cẩn thận của người đàn ông trung niên, đám người Vương Lâm lên lầu ba. Toàn bộ lầu ba chỉ có ba cái phòng. Trong mỗi phòng bày biện có chút xa hoa. Giờ phút này ,hai phòng kia đều có người. Mấy người Vương Lâm ở trong một phòng phía bên phải.
Người đàn ông trung niên tiếp đón một chút, nhìn thấy trên mặt Vương Lâm có vẻ không kiên nhẫn vội vàng đứng dậy xin lui ra.
Sau khi hắn ra ngoài, sau lưng mồ hôi dĩ nhiên ướt đẫm, hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng rời khỏi.
Ngày đó, sau khi Vương Lâm đi, hắn từng hỏi kỹ càng lão già đi theo phía sau. Tu vi lão già kia dĩ nhiên đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lại dưới ánh mắt của đối phương không ngờ lại cảm thấy sợ hãi. Loại tu vi này, ngoại trừ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, người đàn ông trung niên thật sự không nghĩ ra câu trả lời khác.
Tu sĩ Hóa Thần ở Tu Ma Hải là những kẻ mà không một ai dám trêu chọc!
Luyện Khí các chỉ vì có một tu sĩ Hóa Thần kỳ mới có thể đứng vững ở Tu Ma Hải và phát triển tới quy mô như bây giờ.
Hôm nay ánh mắt hắn vừa nhìn đến Vương Lâm, lập tức không chút do dự hạ thân phận bản thân xuống. Hắn tự giễu khi nghĩ đến thân phận của mình. Căn bản không có chút địa vị nào trong mắt đối phương.
Hắn vội vàng xuống lầu, ngừng lại ở bên ngoài một gian phòng trang nhã lầu hai, nhỏ giọng nói:
- Đệ tử là Hứa La có chuyện quan trọng báo cho lão tổ.
- Vào đi! - Trong phòng có một thanh âm nhẹ nhàng, uyển chuyển êm tai vọng ra. Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi lập tức đi vào.
Hồi lâu sau, hắn từ trong phòng đi ra, vẻ mặt khôi phục bình thường. Xuống đến lầu một lại cùng mấy tu sĩ có quan hệ tốt nói chuyện trò vui vẻ. Chẳng qua khi những người này vô tình cố ý hỏi thăm thân phận đám người Vương Lâm, hắn đều né tránh, cười mà không trả lời.
Giờ phút này, một lão già đầu bạc đang khoanh chân thổ nạp trong một tòa động phủ bên dưới vùng bình nguyên cách xa thành Ma Nghịch mấy vạn dặm bỗng nhiên mở hai mắt. Tay phải hắn chỉ vào không khí một cái, lập tức trước mặt hắn xuất hiện một hình ảnh mơ hồ. Từ từ, hình ảnh chậm rãi ngưng thật, hóa thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Dung mạo cô gái khiến cho người khác phải ngơ ngẩn, vóc dáng thuộc loại hiếm thấy. Sau khi cô gái nhẹ giọng cung kính nói vài câu, rồi hành lễ với lão già, hình ảnh mờ ảo biến mất.
- Dường như tu sĩ Hóa Thần ? - Lão già đầu bạc « a » một tiếng, ánh mắt khẽ lóe lên, rồi biến mất.
Người này đúng là lão già cưỡi Thao thú năm đó mà Vương Lâm khi có tu vi Kết đan kỳ gặp được, ngoài ra cũng là người Vương Lâm gặp được bên ngoài Toái tinh loạn khi hắn quay về nơi của Cổ thần lần thứ hai.