Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Tống Thiên Đại Thiên Tôn kia nhấc Nguyên Thủy Sơn từ dưới mặt đất lên giữa không trung, khiến cho mặt đất chấn động, còn có hắc quang từ dưới núi tản ra.
Chỉ thấy ngọn núi kia bay lên càng ngày càng cao cho đến khi hoàn toàn lơ lửng ở giữa thiên địa, dừng lại ở giữa không trung phía trên Tống Thiên kia. Tống Thiên nhìn chằm chằm Vương Lâm, giơ tay phải lên giống như là đang nâng ngọn núi.
- Vương Lâm nếu ngươi có thể tiếp được sức mạnh của Nguyên Thủy Sơn của bổn tôn thì trận chiến này bổn tôn sẽ nhận thua!
Tống Thiên hét lớn lên một tiếng, tay phải của hắn vung mạnh ra phía ngoài, chỉ thấy ngọn Nguyên Thủy Sơn kia ầm ầm lao thẳng tới Vương Lâm.
Ngọn núi này tên là Nguyên Thủy, vì đây là ngọn núi được sinh ra đầu tiên của Thủy Cổ nhất mạch trong vùng đất của Cổ Tộc. Vô số năm qua ngọn núi này vẫn không hề thay đổi. Tống mỗ chứng đạo trên ngọn núi này sau khi trở thành Đại Thiên Tôn cũng giống như lịch đại Đại Thiên Tôn của Thủy Cổ nhất mạch đều luyện hóa ngọn núi, hiện giờ ở trong tay Tống mỗ ngọn núi này có thể phát huy được một sức mạnh trấn áp!
- Vương Lâm ngươi xem đây!
Thiên địa ầm vang Nguyên Thủy Sơn kia gào thét kinh người, trong nháy mắt từ phía trên Vương Lâm ép xuống. Ngọn núi này cực kỳ quỷ dị trong khi giáng xuống Vương Lâm nhìn thấy rồ ràng toàn bộ quy tắc trong thiên địa này biến hóa thành những sợi chỉ, khi ngọn núi này hạ xuống, bị một sức mạnh kỳ dị xua tan như thể ngọn núi này cùng với quy tắc của thiên địa có một sự bài xích rất lớn không thể cùng tồn tại.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, hắn đứng ở đó quần áo tung bay mái tóc bạc phất phơ nhìn ngọn núi đang hạ xuống kia. Tay phải hắn đột nhiên nắm lại hướng về ngọn núi kia đánh một quyền.
Một quyền này đánh vào hư không, cách không va chạm với ngọn núi đang ở cách trăm trượng kia. Trong tiếng ầm ầm vang vọng, chỉ thấy ngọn núi này chấn động, tốc độ chợt giảm xuống không ít nhưng vẫn tiếp tục giáng xuống.
Quyền ảnh của Vương Lâm va chạm với ngọn núi kia lúc này chấn động, vỡ thành từng mảnh. Cùng lúc đó một áp lực rất lớn ầm ầm giáng xuống, ép lên người Vương Lâm còn khiến cho không gian ở xung quanh Vương Lâm trực tiếp phân tách ra như thể thiên địa ở chỗ của hắn hoàn toàn bị chia lìa ra khỏi bốn phía vậy.
- Rất thú vị!
Vương Lâm mỉm cười. Thần thông Nguyên Thủy Sơn trấn áp này có chút kinh người tương tự như một chỉ của Cổ Tổ vậy, nhưng một chỉ của Cổ Tổ là khiến cho không gian bị tách ra sụp đổ ép tới giết địch. Còn Nguyên Thủy Sơn lại chỉ có tác dụng chia cắt thiên địa ngăn cản người ta chạy ra, chỉ có thể bị trấn áp.
Không hổ là một Đại Thiên Tôn của Tiên Cương đại lục, trước ta chín Đại Thiên Tôn không có người yếu, mỗi một Đại Thiên Tôn đều có những thần thông khác nhau!
Ví dụ như uy lực Nguyên Thủy Sơn của Tống Thiên này có thể bài xích quy tắc, có thể chia cắt không gian giống như một chỉ của Cổ Tổ. Thuật này mặc dù không phải là tín thuật, nhưng cũng đủ để kiêu ngạo.
Vương Lâm nhìn ngọn núi đang ngày càng tới gần kia thì thào tự nhủ.
Hai mắt hắn lóe lên, với tu vi của hắn lúc này trong thiên địa này người có thể khiến cho hắn kiêng kỵ thì ngoài Cổ Đạo ra không còn người thứ hai. Những Đại Thiên Tôn còn lại Vương Lâm sẽ không để trong mắt. Nguyên Thủy Sơn này mặc dù bất phàm, nhưng cũng chỉ là bất phàm mà thôi.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hắn giơ tay phải lên chỉ về phía Nguyên Thủy Sơn đang gào thét lao tới kia.
Một chỉ này chính là thần thông một chỉ của Cổ Tổ.
Một chỉ này điểm ra thiên địa biến sắc phong vân cuồn cuộn Không gian bị Nguyên Thủy Sơn kia tách ra lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm. Chỉ thấy xung quanh Vương Lâm lại xuất hiện những cái khe mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Những cái khe kia càng ngày càng lớn cuối cùng như muốn sụp đổ dường như không thể chịu đựng nổi.
Về phần Nguyên Thủy Sơn kia dưới một chỉ của Vương Lâm cũng ầm ầm chấn động, dừng lại cách Vương Lâm mấy chục trượng, không ngừng chấn động, nhưng không thể tiếp tục hạ xuống.
Đúng lúc này không gian bị chia tách ở xung quanh Vương Lâm ầm ầm sụp đổ, vỡ thành từng mảnh. Vương Lâm từng bước đi tới thần sắc hắn vẫn như thường nhìn Tống Thiên cách đó không xa.
- Còn muốn đánh sao?
Mặt Tống Thiên lộ ra vẻ đau khổ nhưng cũng cắn răng nhảy lên đứng trên đỉnh Nguyên Thủy Sơn kia cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi Ngụm máu tươi này hóa thành sương mù nhanh chóng bị ngọn núi này hấp thụ đồng thời Tống Thiên khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết, từ trong miệng truyền ra một tiếng quát khẽ.
- Nguyên Thủy trấn áp.
Nguyên Thủy Sơn kia truyền ra tiếng nổ ầm ầm lại giãy giụa thoát khỏi sự chấn động vừa rồi tiếp tục hạ xuống, lao thẳng đến Vương Lâm.
Vương Lâm lắc đầu thân thể nhoáng lên một cái không đợi Nguyên Thủy Sơn kia giáng xuống, bất ngờ xuất hiện ở dưới chân ngọn núi này giơ tay phải lên ấn về phía ngọn núi này.
Ngay khi một chưởng này hạ xuống, ngọn núi này ầm ầm run rẩy, Tống Thiên ở bên trên lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo sau khi liên tục lùi lại mấy bước lúc này mới dừng lại được.
Lúc này cầu vồng từ trong hoàng thành của Thủy Cổ nhanh chóng bay tới cũng đã tới gần hóa thành mấy chục thân ảnh. Người đi đầu tiên là một lão già mặc hoàng bào, hắn nhìn Vương Lâm, thần sắc biến hóa.
Vương Lâm không nhìn những người vừa mới tới kia mà sau khi Tống Thiên ở trên Nguyên Thủy Sơn lảo đảo lùi lại liền vung tay áo. Chỉ thấy ngọn Nguyên Thủy Sơn kia lập tức xoay tròn, chậm rãi thu nhỏ lại cuối cùng hóa thành nhỏ bằng lòng bàn tay rơi lên tay phải của Vương Lâm.
Liếc mắt nhìn sau khi ngọn núi này thu nhỏ lại hình dạng giống như một cái đầu trâu, cái sừng vừa rồi bị chặt đứt cũng đã khôi phục lại như cũ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Tống Thiên kia khiến cho thân thể hắn lảo đảo lại lui về phía sau, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ngọn núi này từ vạn cổ vẫn to lớn như thường, các đời Đại Thiên Tôn của Thủy Cổ nhất mạch chưa có ai có đủ trình độ thu nhỏ ngọn núi này lại như thế này.
Nhưng Vương Lâm ở trước mắt lại hoàn toàn không cần luyện hóa mà có thể thu nhỏ ngọn núi này lại, hơn nữa bộ dạng của hắn có thể hoàn toàn điều khiển một cách tự nhiên. Trong lòng Tống Thiên đau khổ thở dài một tiếng, bỏ qua tất cả mọi sự kháng cự hai tay ôm quyền, hướng về Vương Lâm vái một cái thật sâu.
- Tống mỗ nhận thua!
Trong khi nói, Tống Thiên quay đầu lại nhìn những người vừa tới. Lúc này bọn họ đều thần sắc chấn động, hiển nhiên đã bị cảnh tượng này khiến cho tâm thần khiếp sợ.
- Tống mỗ thân là người bảo vệ cho Thủy Cổ nhất mạch, thân là Đại Thiên Tôn, hôm nay thừa nhận Kế Đô hoàng tử một trăm năm sau sẽ là hoàng tôn của Thủy Cổ nhất mạch ta!
Tống Thiên chậm rãi mở miệng, cuối cùng ánh mắt nhìn lão già mặc hoàng bào kia.
Lão già này chính là đương kim hoàng tôn. Hắn do dự một chút, muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn Vương Lâm ở đằng xa cũng lại trầm mặc hướng về Tống Thiên ôm quyền vái một cái gật đầu.
Vẻ mặt Kế Đô hoàng tử kích động, hắn còn có một cảm giác như đây không phải là thật. Khát vọng của hắn, mơ tưởng bấy lâu, hôm nay đã đạt được một cách đơn giản như vậy, điều này khiến cho thần sắc của hắn hoảng hốt. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người thường, lúc này sau khi hít sâu một hơi lập tức bước tới, trong nháy mắt đi về phía trước.
Sau khi hắn do dự một chút, không hề tạ ơn Tống Thiên và phụ hoàng của hắn mà xoay người, lờ đi Tống Thiên và phụ hoàng, ở nơi đây còn có rất nhiều cao thủ của Thủy Cổ nhất mạch, thậm chí còn có một vài hoàng tử, ở trước mặt hướng về Vương Lâm quỳ xuống.
- Tạ ơn nghĩa phụ đã thành toàn!
Một hành động quỳ này, một câu nói này của hắn lập tức khiến cho tất cả mọi người xung quanh ngoại trừ Tống Thiên thần sắc bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt đều tập trung lại lộ ra một vẻ khó tin không thể tưởng tượng được.
Ở Cổ Tộc, hoàng quyền là chí thượng, Kế Đô thân là hoàng tử là đã có một thân phận nhất định, người chuẩn bị trở thành Thủy Cổ hoàng tôn lại quỳ trước người khác, còn nhận người này là nghĩa phụ!
Chuyện này vượt xa sự tưởng tượng của những người xung quanh, trong thời gian ngắn làm nổi lên một trận xôn xao.
- Kế Đô, ngươi làm gì thế!
Người đầu tiên mở miệng chính là một nam tử trung niên ở bên cạnh Thủy Cổ hoàng tôn, người này chính là đại hoàng tử!
Hoàng Man ở đằng xa trong lòng vốn tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi mọi chuyện. Nhưng lúc này bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời.
- Kế Đô ngươi thân là hoàng tử sao có thể tùy tiện nhận nghĩa phụ! Nhất là ngươi lại là hoàng tôn tương lai, chỉ có thể quỳ ở trước mặt Cổ Đạo Đại Thiên Tôn!
Thủy Cổ hoàng tôn kia thủy chung trầm mặc nhìn con trai mình quỳ trước mặt Vương Lâm trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Bốn phía xôn xao khiến cho sắc mặt Kế Đô cũng có chút tái nhợt, nhưng hai mắt hắn vẫn lộ ra một vẻ kiên định. Nhìn Vương Lâm, hắn biết hiện giờ bản thân đang làm gì. Điều hắn muốn chính là nói cho nghĩa phụ của mình biết, cho dù mình có trở thành hoàng tôn thì đối phương vẫn là nghĩa phụ của mình!
Vương Lâm cũng nhìn Kế Đô, hắn không ngờ Kế Đô này lại có khí phách như vậy. Lờ đi cha của hắn cùng với rất nhiều tộc nhân, hạ mình làm một chuyện như thế này.
Kế Đô này hoàn toàn có thể đem lời nói của nghĩa phụ cùng với lời hứa năm đó âm thầm thực hiện, như vậy quá trình trở thành hoàng tôn của hắn sẽ thuận lợi hơn không ít không giống như hiện giờ, dường như đã xuất hiện một số khúc mắc.
Mắt thấy sự xôn xao ở bốn phía ngày càng lớn nhưng Tống Thiên thủy chung vẫn trầm mặc. Thủy Cổ hoàng tôn kia cũng không nói lời nào nhưng trong mắt lại càng thêm âm thầm.
- Kế Đô, ta nhận ngươi là nghĩa tử của ta!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Kế Đô hít sâu một hơi, trước đây Vương Lâm thủy chung vẫn không tán thành việc này nhưng bản thân Kế Đô hắn vẫn luôn gọi đối phương là nghĩa phụ. Lúc này nghe thấy lời nói của Vương Lâm Kế Đô lại vái một cái nữa.
- Trăm năm sau ngươi sẽ là Thủy Cổ hoàng tôn!
Vương Lâm không hề nhìn mọi người mà ánh mắt nhìn về phía hoàng thành của Thủy Cổ. Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ở trong hoàng thành Thủy Cổ cũng có một pho tượng cao vút pho tượng này chính là khắc Cổ Tổ.
Nơi đó cũng là chỗ của Tổ Miếu.
Đại hoàng tử cùng với Hoàng Man kia sắc mặt tái nhợt, dường như vẫn còn muốn nói gì đó. Thủy Cổ hoàng tôn, lão già mặc hoàng bào kia như đã hiểu rõ chuyện này thầm than một tiếng, lần đầu tiên mở miệng nói.
- Tiểu nhi có thể được bái Vương tôn làm nghĩa phụ đó cũng là may mắn của tiểu nhi cũng là vinh quang của Thủy Cổ nhất mạch ta. Trẫm không phải là Đạo Cổ hoàng tôn kia không phân biệt được thị phi bức Vương tôn đi khiến cho bộ tộc của mình gặp phải tai họa.
- Xin mời Vương tôn ở lại Thủy Cổ nhất mạch ta, chỉ cần có bất cứ yêu cầu gì trẫm nhất định sẽ thỏa mãn!
Lão già mặc hoàng bào kia hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
- Nếu Vương huynh không có nơi nào để tới, không bằng ở lại nơi này để chứng kiến Kế Đô trăm năm sau trở thành Thủy Cổ hoàng tôn.
Lúc này Tống Thiên nở nụ cười, hướng về Vương Lâm nói.
- Phụ hoàng, nghĩa phụ muốn tới Tổ Miếu, nhi thần đã đồng ý nhưng vẫn phải xin ý kiến của phụ hoàng.
Kế Đô đứng dậy, hướng về phía Thủy Cổ hoàng tôn kia cung kính nói.
- Tổ Miếu? Nếu Vương tôn muốn tới thì việc này hiển nhiên trẫm sẽ đồng ý!
Lão già mặc hoàng bào kia nghe thấy vậy không chút do dự mỉm cười nói. Hắn không dám không đồng ý, lại càng không dám có chút ý kiến gì về việc Kế Đô bái người này làm nghĩa phụ.
Vương tôn ở trước mắt này có thể giết chết Đạo Cổ hoàng tôn, sau khi xông vào hoàng cung của Đạo Cổ vẫn có thể rời khỏi, thậm chí ngay cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cũng không vì việc này mà nói một lời nào. Người như vậy... hiện giờ hắn tận mắt nhìn thấy Tống Thiên cũng không phải là đối thủ thì sao có dũng khí để đắc tội.
Hoàng quyền chí thượng, nhưng đối với người như vậy cũng không có tác dụng gì.