Ngay khi Vương Lâm mở mắt ra, trên mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình tròn. Ấn ký này giống y hệt ấn ký trên mi tâm của người điên kia.
Ấn ký này xuất hiện lập tức khiến cho dòng máu mới được tạo ra trong cơ thể Vương Lâm như thể sôi trào lên, đột nhiên chuyển động dữ dội.
Trong cơ thể Vương Lâm, sức mạnh của huyết mạch và sức mạnh của Đạo Cổ vốn đang cân bằng. Một bên tuy bị áp chế, nhưng vẫn chưa bị hủy diệt, thủy chung vẫn tồn tại.
Nhưng sự xuất hiện của ấn ký này giống như là một mồi lửa báo hiệu một trận đại chiến, khiến cho sức mạnh của huyết mạch trong cơ thể Vương Lâm nổi lên ngợp trời, muốn hủy diệt sức mạnh của Đạo Cổ kia.
Vì thế, sức mạnh của Cổ Thần và Đạo Cổ đang bị áp chế cũng bộc phát ra, phản kích điên cuồng, lấy thân thể Vương Lâm làm chiến trường triển khai một trận chém giết sống còn!!
Sức mạnh của huyết mạch kia dù sao cũng là từ bên ngoài đến, tuy đã dung hợp với Vương Lâm, nhưng cũng không thể so sánh với sức mạnh của Cổ Thần và Đạo Cổ đã theo Vương Lâm cả đời. Sự kịch liệt của trận chiến này đã đạt tới một trình độ cực kỳ kinh khủng.
Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm trong khoảnh khắc này ầm ầm tan vỡ, bảy tinh điểm trực tiếp bị vỡ mất một viên, hóa thành một luồng Cổ Thần lực vô biên hiện lên bên ngoài thân thể. Thân thể của hắn dưới luồng Cổ Thần lực này lập tức hoàn toàn hồi phục, thân thể đã kéo dài ra toàn bộ.
Nhưng ngay lúc thân thể hắn xuất hiện, ấn ký hình tròn trên mi tâm hắn vận chuyển toàn bộ sức mạnh của huyết mạch, ầm ầm bộc phát ra, khiến cho thân thể của Vương Lâm trực tiếp tan vỡ.
Sự tan vỡ này là hoàn toàn vỡ nát, hai tay, hai chân, toàn thân, thậm chí cả đầu, nguyên thần, toàn bộ đột nhiên tan vỡ. Máu thịt bắn tung tóe ra, nhưng chưa kịp bay đi quá xa, liền ngay lập tức có một luồng tiên khí tinh thuần đến cực điểm hiện lên. Luồng tiên khí này nhanh chóng lượn lờ, ngưng tụ hóa thành một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh mơ hồ này không ngờ chính là một nguyên thần, nhưng nó không phải là nguyên thần của tu sĩ, mà là của tiên nhân thực sự, nguyên tiên.
Nguyên tiên vừa xuất hiện, máu thịt bị bắn ra xung quanh lập tức ngưng tụ lại, lúc nhúc lập tức hóa thành một thân thể. Thân thể này toàn bộ trong suốt, lộ ra tiên khí vô tận, từ xa nhìn lại, khí thế kinh người.
Nhưng thân thể này vừa mới xuất hiện đột nhiên lại chấn động, trong phút chốc lại một lần nữa nổ tung, theo đó còn có một tinh điểm trên mi tâm tiên thể của Vương Lâm.
Tiên thể tan vỡ, máu thịt lại bắn tung ra, một luồng khí tức Đạo Cổ ầm ầm bộc phát ra, vờn quanh bên trong đám máu thịt tan nát kia, khiến cho đám máu thịt này lại nhanh chóng ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một Cổ Thần cao ngàn trương đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa.
Nhưng thân thể Cổ Thần này xuất hiện chưa được lâu, liền tan vỡ một lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, ở trên tu chân tinh này, Vương Lâm liên tục chuyển đổi giữa thân thể Cổ Thần với tiên thể. Mỗi một lần tan vỡ, đối với hắn mà nói là một sự thống khổ khó có thể tưởng tượng được. Sức mạnh của Đạo Cổ kia còn lại không nhiều, nếu muốn đối kháng với tiên thể, bắt buộc phải toái tinh.
Vương Lâm không thể không toái tinh. Một khi hắn buông xuôi, như vậy sẽ không còn là vấn để lựa chọn nữa, mà Cổ Thần lực bên trong cơ thể kia sẽ hóa thành một cơn cuồng phong, trực tiếp hủy diệt hết thảy. Tới lúc đó, hắn có một dự cảm là mình sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì.
Cần phải giữ sự cân bằng, cần phải dung hợp, nếu không, tạo hóa này sẽ biến thành một kiếp nạn sinh tử.
Bảy lần tan vỡ, bảy lần tiên thần chuyển đổi, bảy tinh điểm toàn bộ vỡ tan. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong phút chốc, gần như chỉ trong nháy mắt. Mỗi một lần toái tinh, Cổ Thần lực trong cơ thể Vương Lâm lại bạo tăng, sau khi chuyển hóa thành Đạo Cổ lực, lại càng trở nên vô biên vô cùng. Vì thế, sau bảy lần toái tinh. Đạo Cổ lực ngưng tụ lại trên thân thể Vương Lâm đã trở nên kinh thiên động địa.
Đúng lúc này, lần tan vỡ chuyển đổi thứ tám bắt đầu.
Lần này toái tinh này của Vương Lâm, vòng xoáy vẫn chưa trở thành tinh điểm thứ tám kia trong tiếng ầm vang nổ tung, thân thể của hắn trong nháy mắt nhanh chóng chuyển đổi giữa thần và tiên lần thứ tám.
Sau tám lần, Vương Lâm phải đối diện với việc không còn tinh điểm để vỡ.
Thân thể Cổ Thần của hắn bỗng nhiên nổ tung, máu thịt bắt tung ra, tiên khí lượn lờ, lại một lần nữa ngưng tụ lại thành tiên thể đã tan vỡ mấy lần kia. Tiên Nhân Bất Diệt Thể.
Thân thể bất diệt này đến từ ấn ký của tiên tổ, chính vì có ấn ký này mà khiến cho Vương Lâm có thể có thể được thân thể bất diệt kia. Ấn ký hình tròn lóe lên trên mi tâm hắn khiến cho tiên khí trên thân thể hắn càng nồng đậm hơn. Dường như máu tiên từ bên trong xương tủy hắn chảy ra ngày càng nhiều, lưu chuyển khắp toàn thân, như thể tiên thể này đã hoàn toàn áp chế được Cổ Thần lực, đang chuẩn bị thành hình.
Nhưng tất cả chuyện này đều chưa chấm dứt. Nếu Vương Lâm chưa có được truyền thừa của Đạo Cổ, vẫn chỉ là Cổ Thần tầm thường, như vậy đến lúc này sẽ là kết thúc, hắn sẽ mất đi truyền thừa của Cổ Thần, trở thành một tiên nhân thực thụ, sau đó sẽ vỡ tan mà chết.
Nhưng truyền thừa Cổ Thần của hắn lại là vương tộc cổ Thần, hơn nữa hắn còn có truyền thừa của Đạo Cổ. Nhất là ấn ký của tiên tổ kia lai lịch rất khó lường, nhưng sự xuất hiện của nó ngoài kích động huyết mạch của Vương Lâm, còn kích động truyền thừa Đạo Cổ của Vương Lâm.
Theo như lời nói của người điên kia lúc trước, ấn ký này quyết không thể truyền cho người ngoài, lại càng tuyệt đối không thể để cho tu sĩ của cổ Quốc có được, nhất là tam đại cổ tính trong Cổ Quốc.
Một tiếng gào thét thê lương từ trong miệng Vương Lâm truyền ra. Trên tiên thể của hắn lập tức hiện lên vô số vết nứt chỉ chít, cùng lúc đó, Cổ Thần lực trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra. Lúc này bộc phát không có tinh điểm tan vỡ, nhưng trong lúc kích động thân thể Cổ Thần của Vương Lâm, đệ nhị tổn trong tam tổn thất kiếp của Cổ Thần đã xuất hiện. Đệ nhị tổn này xuất hiện, lúc này đã hoàn toàn bị ấn ký của tiên tổ dẫn dắt, ngay khi truyền thừa Đạo Cổ của Vương Lâm đang gặp phải nguy cơ bị loại bỏ, bị những ý chí từ bên trong truyền thừa này tác động.
Trong thân thể Vương Lâm lúc này tồn tại hai ý chí mơ hồ. Một là cổ, một là Tiên. Sự xung đột của hai ý chí này chính là toàn bộ căn nguyên dẫn những cơ may và nguy cơ lúc này của Vương Lâm.
Đệ nhị tổn của Cổ Thần xuất hiện khiến cho tiên thể của hắn sau khi xuất hiện vô số vết nứt liền bắt đầu tan vỡ. Sức mạnh tan vỡ của Cổ Thần này cùng với đệ nhị tổn của Cổ Thần đang muốn bộc phát ra trực tiếp đối chọi lẫn nhau, với một cách thức kỳ dị đang điên cuồng triệt tiêu lẫn nhau, muốn đem đối phương hủy diệt hoàn toàn, muốn bao vây nguyên thần của Vương Lâm và tất cả mọi thứ hủy diệt trong nháy mắt.
Kinh thiên động địa.
Toàn bộ thân thể Vương Lâm trong khoảnh khắc này hoàn toàn tan rã trong phạm vi lớn. Thân thể Cổ Thần của hắn trong lúc tan vỡ đã mang theo máu thịt dung nhập vào mặt đất của tu chân tinh này. Mặt đất chấn động, nhưng có hàng ngàn cơn sóng dấy lên. Trong tiếng ầm ầm, một gợn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán ra, tất cả núi non trên mặt đất đều sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại một mặt đất phẳng lì giống như là một mặt gương.
Tiên thể sụp đổ dẫn theo nguyên thần tan vỡ, lao thẳng lên trời. Trong tiếng ầm vang, dường như toàn bộ không trung đã tách ra khỏi U Minh Giới, trở thành một thế giới khác. Sau khi nguyên thần che lấp hết thảy, khiến cho bầu trời biến thành màu vàng.
Thiên địa biến đổi.
Bầu trời màu vàng, mặt đất màu đen. Tất cả mọi chuyện giống như một truyền thuyết trong thần thoại giờ phút này, ở nơi này, xuất hiện.
Người điên kia đã tỉnh lại, nằm ở đằng xa ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này, lấy tay dụi hai mắt, thì thào lẩm bẩm:
- Bổn vương hoa mắt hay sao vậy, bầu trời vốn tối đen mà. Hình như ca ca ta đã từng nói, năm đó khi tiên tổ giáng lâm, đã xuất hiện đệ nhất tướng trong cửu khúc tam tướng...
Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng rít gào kinh thiên từ trên mặt đất điên cuồng truyền ra. Chỉ thấy toàn bộ mặt đất run lên, dường như có một sức mạnh từ bên trong trực tiếp bộc phát ra. Trong khi mặt đất đang chấn động, người điên kia trong lúc ngơ ngác đã nhìn thấy một bóng đen khổng lồ từ trên mặt đất của tu chân tinh này trực tiếp hiện ra, giống như một ngọn núi chọc thẳng lên trời.
Hư ảnh khổng lồ này cao chọc trời, không ngờ chính là một Đạo Cổ Cổ Thần. Hình dáng của Cổ Thần này chính là Vương Lâm. Bảy tinh điểm trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn. Trong tiếng gào thét, hắn hướng lên bầu trời, vung nắm tay khổng lồ lên, giống như dẫn động sức mạnh của mặt đất tấn công bầu trời.
Cùng lúc đó, trên bầu trời ở dưới kim quang vạn trượng giống như là một vùng biển màu vàng, bất ngờ liền có một bóng người màu vàng từ bên trong bước ra. Bóng người màu vàng này tràn ngập một luồng tiên khí, uy nghiêm vô cùng. Hắn lạnh lùng nhìn Đạo Cổ Cổ Thần từ trên mặt đất đang vọt tới, vung tay áo lên, bầu trời màu vàng bỗng nổi lên gợn sóng vô tận.
Từ xa nhìn lại, dường như người ở trên không trung mặc một chiếc áo choàng lớn màu vàng, chiếc áo choàng này chính là toàn bộ không trung. Hình dáng của người này không ngờ cũng chính là Vương Lâm.! Ấn ký hình tròn trên mi tâm hắn phát ra kim quang vô tận, trong lúc vung tay áo, hắn lao thẳng tới Đạo Cổ Cổ Thần đang xông tới.
Hai Vương Lâm này trong nháy mắt điên cuồng xông vào nhau, giống như là muốn liều sống chết một phen.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Trong nháy mắt, hai Vương Lâm này đột nhiên va chạm vào nhau. Nhưng ngay lúc họ chạm vào nhau, muốn hủy diệt lẫn nhau, đột nhiên ở giữa hai người này có một đạo u quang nhẹ nhàng lóe lên xuất hiện.
Trong u quang này là một hạt châu, một hạt châu chỉ bé bằng nắm tay của trẻ con.
Thiên Nghịch lại xuất hiện.
Người điên ở dưới mặt đất mở trừng hai mắt ngơ ngác nhìn hạt châu kia, thì thào lẩm bẩm:
- Đây là... hình như là một thứ rất quan trọng, hình như ca ca ta đang tìm... hình như vật này là... Ổi, quên mất rồi, đây là thứ gì vậy? Tiểu Hồng, đây là thứ gì?
Một tiếng nổ vang lên, sức mạnh của kim thiên hắc địa toàn bộ đánh lên trên Thiên Nghịch đột nhiên xuất hiện này.
Thiên Nghịch kia chậm rãi chuyển động, xoay vòng thứ nhất. Toàn bộ bầu trời màu vàng, kể cả hư ảnh của Vương Lâm kia lập tức điên cuồng bị hút vào trong Thiên Nghịch, sau khi hoàn toàn dung hợp, đột nhiên ở bên ngoài Thiên Nghịch xuất hiện thân thể một tiên nguyên màu vàng.
Thiên Nghịch lại xoay vòng thứ hai. Đạo Cổ Cổ Thần hiện ra trên mặt đất màu đen cũng giống như bầu trời màu vàng kia, nhanh chóng bị Thiên Nghịch hấp thụ, tràn ngập ở bên ngoài tiên nguyên màu vàng kia, hóa thành một thân thể Cổ Thần cao ngàn trượng.
Nhưng thân thể Cổ Thần này lại phát ra kim quang mơ hồ. Hắn chính là Vương Lâm.
Dường như thời gian trong khoảnh khắc này đã dừng lại, không biết qua bao lâu, Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt. Trong mắt trái hắn có kim hỏa, trong mắt phải có tia chớp màu vàng, trên mi tâm, ấn ký hình tròn kia tiêu tan, bảy tinh điểm Cổ Thần xoay tròn, nhưng bảy tinh điểm này cũng đã biến thành màu vàng.
Tinh điểm màu vàng.
Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, thân thể hắn chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, hung hãng nhìn lướt qua người điên đang ngơ ngác nhìn hắn ở dưới mặt đất, thân thể bước về phía trước, trực tiếp đáp xuống đất. Hắn nhắm hai mắt lại, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Bị ánh mắt Vương Lâm đảo qua, người điên kia tâm thần run lên, không dám nhìn lại, huýt sáo nhìn về hướng khác, nhưng vẫn liếc liếc Vương Lâm quan sát phản ứng của hắn.
Hồi lâu sau, người điên này vội ho một tiếng, hướng về phía Vương Lâm đang ngồi ở đằng xa, cười khằng khặc nói:
- Tiểu nương tử, hãy cười với bổn vương xem nào... bổn vương sẽ có thưởng.