Cửu khúc thương khung cất lên, thiên, địa, phong, lôi, tạng, thân... một khúc cuối cùng là huyết mạch vang vọng.
Tam tướng bắt đầu là Kim thiên, Hắc địa, Ngân mục cùng hiện ra, tự khúc phi khúc!
Cửu Khúc Tam Tướng đã lưu truyền trong truyền thuyết trên Tiên Cương đại lục vô số vạn năm, mà mỗi một truyền thuyết đều nói rằng khi Cửu Khúc Tam Tướng đồng thời xuất hiện thì người truyền thừa của Tiên tổ, hoặc Cổ tổ sẽ xuất hiện.
Thời khắc này tại tổ thành của Tiên tổ, tại ba hoàng thành của Cổ tộc, tượng của Tiên tổ và Cổ tổ đồng thời xuất hiện vết nứt. Lúc này ở trung tâm của vùng bình nguyên mênh mông, khi cơn lốc nước biển nghiêng đi, Cổ Đạo Đại Thiên Tôn tự mình nhìn thấy cảnh tượng trong truyền thuyết này.
Vào lúc này, thân ảnh cự đại do địa khí ngưng tụ thành trên đại địa của Cổ tộc đang đứng trên mật đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên mặt đất của Tiên tộc cũng có thân ảnh khổng lồ do địa khí ngưng tụ huyễn hóa ra.
Hai thân ảnh này đều đứng giữa thiên địa. Mà ở giữa hai thân ảnh này lại xuất hiện thân ảnh thứ ba, vừa xuất hiện liền tỏa sáng khắp thương khung.
Thân ảnh đó chính là Vương Lâm!
Thân ảnh này đúng thực là Vương Lâm!
Đây là tồn tại thứ ba ngoài Tiên và Cổ!
Vương Lâm nhắm hai mắt, trong nháy mắt khi dung hợp với phần thân trong hư vô, một tia lực lượng Tiên Cổ dung hợp trong thân thể hắn đã vận chuyển cả trăm năm lúc này tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành được một vòng chỉ thiên, liên miên không dứt, tạo thành một lực lượng kỳ dị do Tiên Cổ dung hợp trong cơ thể hắn.
Vương Lâm ẩn ẩn có một cảm giác minh ngộ. Đợi tới khi hư bổn nguyên cũng hoàn toàn xuất hiện chân thân, Tiên Cổ sẽ dung hợp hoàn mỹ trong cơ thể hắn. Từ đó về sau trên người hắn không có Tiên Cổ chỉ có lực lượng thuộc về bản thân hắn.
Lúc này hắn đã có đủ khí lực tung lưới vào trong luân hồi, mở ra được bản thân.
Hắn không biết trải qua bao lâu, giống như năm tháng vĩnh hằng đã trôi qua, cũng giống như chỉ trong nháy mắt, Vương Lâm mở hai mắt, phía trên hắn là Đạo Thiên Thuật do thần thông của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn biến thành. Một cước khổng lồ kia giống như mất đi lực lượng trói buộc, ầm ầm hạ xuống.
Trong một khắc khi nó hạ xuống còn cách mười trượng, Vương Lâm than khẽ một tiếng. Sau khi dung hợp với phần thân trong hư vô, Cửu Khúc Tam Tướng xuất hiện, tu vi của hắn đã vượt qua tất cả tồn tại trên Tiên Cương.
Dù là Tiên tổ, Cổ tổ tái thế thì hắn cũng có tư cách đánh một trận.
Tiên Cương đại lục từ nay về sau ngoài truyền thuyết thuộc về Tiên tổ, Cổ tổ còn có dấu chân của Vương Lâm hắn.
Một thức thần thông này của Cổ Đạo vào giờ phút này khi Vương Lâm nhìn lại thì mới chỉ ở Đạp Thiên Cảnh mà thôi. Hắn trầm mặc, khi một bước chân lớn kia hạ xuống chỉ còn cách mười trượng, tay phải hắn giơ lên, hướng về phía bàn chân đó điểm một chỉ.
Dưới một chỉ này, bàn chân khổng lồ kia ầm ầm chấn động, sụp đổ trước mặt Vương Lâm, hóa thành vô số mảnh nhỏ, hình thành một cơn cuồng phong, cuốn những mảnh vỡ này tiêu tán trong thiên địa, tiêu tán trong mắt của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.
Cổ Đạo trầm mặc, vẻ tang thương trên mặt thoáng cái càng nhiều hơn, mơ hồ lộ ra một tia uể oải và giải thoát.
- Ta không thể ngăn được bước chân ngươi... Nhưng ta hy vọng vào ba trăm năm sau khi Thái Cổ Thần Cánh mở ra, ngươi có thể từ bên Cổ tổ bước vào...
Cổ Đạo nhìn Vương Lâm, hai tay ôm quyền, hướng về phía Vương Lâm vái sâu một cái.
Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhìn Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, một lát sau liền gật đầu.
- Cám ơn...
Cổ Đạo nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra một lần nữa liền khôi phục lại bình thường, sương mù bên ngoài cơ thể lại biến ảo ra một lần nữa, cuối cùng bao phủ cả thân ảnh hắn, cuốn tới tám phương, mang theo thân thể hắn cuồn cuộn lên không, hướng về phía phương hướng của Cổ tộc mà bay đi.
Vương Lâm nhìn về phương hướng Cổ Đạo rời đi, cho tới khi trong thiên địa không còn sương mù nữa, cho tới khi tiếng ầm vang bốn phía dần dần tiêu tán, cơn lốc nước biển lại gầm thét. Hắn thu hồi ánh mắt. Bước từng bước đi về phía cơn lốc.
Xuyên thấu qua cơn lốc này, hắn liền tiến vào bên trong phạm vi của Tiên tộc. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bước lên mặt đất của Tiên tộc!
Một trận chiến này sau khi hai người rời đi liền tan thành mây khói, Cổ Đạo thua, cường giả mạnh nhất Tiên Cương đại lục từ nay về sau không còn thuộc về Cổ Đạo mà đã là Vương Lâm!
Chẳng qua trận chiến này trừ mấy Đại Thiên Tôn đang lao tới hơi phát hiện ra thì những người còn lại căn bản không hề biết tới.
Vào ngày thứ mười hai sau khi Vương Lâm rời đi, tại trung tâm của vùng bình nguyên này, bảy đạo cầu vồng từ hai hướng gào thét bay tới, ở bên cạnh bức tường nước này hóa thành bảy người.
Bảy người này bất ngờ hóa thành bảy Đại Thiên Tôn của Tiên Cương đại lục!
Bọn họ tất nhiên đều biết nhau, tuy ở hai phe nhưng giờ phút này trong đầu không hề có ý niệm chém giết mà nhìn về nơi này, sau khi tản ra thần thức quan sát liền trở nên trầm mặc.
Đám người Cửu Đế ở bên trong bức tường nước, không bước ra nửa bước, không đi xuyên qua tới phạm vi của Cổ tộc nhưng không ảnh hưởng tới phạm vi quan sát của thần thức bọn họ.
Huyền La nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt khi thần thức tản ra, thân thể hắn chấn động. Trận chiến kinh thiên động địa ở nơi này sau khi kết thúc nhưng vẫn còn có quy tắc thiên địa biến hóa còn tồn tại.
- Dấu vết chiến đấu này mấy trăm năm cũng không tiêu tan...
Tống Thiên thì thào. Hắn cũng cảm nhận được quy tắc thiên địa vỡ vụn kinh người ở nơi này.
Còn có Đại Thiên Tôn thần bí của Cực Cổ Nhất Mạch. Hắn mang theo một cái mặt nạ, nhìn không thấy vẻ mặt, chỉ biết đây là một nam tử. Hắn đứng nơi đó, trong mắt hiện lên một tia rung động.
- Cổ Đạo Đại Thiên Tôn giao chiến với người khác... Nhưng mặc kệ đó là ai, trận chiến này hiển nhiên là Cổ Đạo Đại Thiên Tôn chiến thắng!
- Là... Vương Lâm sao...
Huyền La mở hai mắt. Hắn hơi không dám khẳng định.
Ở bên trong bức tường nước, bốn Đại Thiên Tôn đến từ Tiên Tộc giờ phút này cũng trầm mặc, đều tự thu hồi thần thức, nhìn về chiến trường trống trải nọ. Bọn họ không tưởng tượng nổi ở nơi này nhiều ngày trước đã có một trận chiến như thế nào.
- Hẳn là không phải hắn đâu...
Đạo Nhất trầm mặc.
- Có thể đánh một trận với Cổ Đạo, lưu lại chiến trường kinh người như thế. Trận chiến này nếu được thấy tận mắt thì đối với tu vi của ta hẳn sẽ có ích...
Cửu Đế than khẽ. Hắn cũng hoài nghi người đánh với Cổ Đạo một trận rốt cục là ai, có phải là... Vương Lâm hay không.
Võ Phong nhìn chiến trường, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Quy tắc thiên địa nơi này tan nát, khí tức rối loạn, không cho người ta thấy rõ toàn bộ, không thể tự mình điều tra được.
Trên thực tế, bọn họ sở dĩ tới nơi này ngoài nguyên nhân kinh hãi vì biến hóa của thiên địa do cuộc chiến này ra còn muốn tận mắt nhìn thấy. Nhưng lúc này hiển nhiên là không được rồi.
Hai cô bé Song Từ Đại Thiên Tôn lúc này đã dung hợp, hóa thành một nữ tử xinh đẹp. Nàng thủy chung trầm mặc. Chẳng qua dù là nàng thì đối với thân phận người lúc trước giao chiến với Cổ Đạo cũng có nghi ngờ.
Thời gian trôi qua, bảy người này đừng lại ở nơi này một nén nhang, ánh mắt ngưng tụ với nhau, dần dần khiến cho không khí bốn phía mơ hồ có áp lực và sát khí.
- Ba vị đạo hữu Cổ tộc. Lão phu có một đề nghị.
Trong khi bảy người trầm ngâm nhìn nhau, ánh mắt Cửu Đế chợt lóe lên, đột nhiên mở miệng.
Hắn sau khi nói xong thì ba người Tống Thiên liền lạnh lùng nhìn lại.
- Chúng ta giao chiến trong thời gian ngắn cũng không có kết quả gì. Mà bốn người chúng ta tuyệt đối không bước sang bên đó, cho nên không cần ra tay vô vị làm gì.
Các ngươi tới nơi này vậy thì cũng có ý muốn xem cuộc chiến. Chẳng qua lúc này chiến đấu đã chấm dứt từ lâu. Mà khí tức ở nơi này rối loạn, quy tắc thiên địa vỡ vụn. Dựa theo dự tính của lão phu thì mấy ngày nữa nơi này sẽ có thiên địa sụp đổ, biến thành một vùng tử địa.
Tới lúc đó rồi thì trừ phi là hai người giao chiến, nếu không những người còn lại không có khả năng phát hiện ra tình hình cụ thể khi giao chiến nữa. Đến lúc đó thì chúng ta cũng đánh mất cơ hội học hỏi ở nơi này.
Lão phu có một thần thông, có tự tin nếu bảy người chúng ta hợp lực thi triển thì có thể tạm thời nghịch chuyển, khôi phục lại trận đánh kinh thiên ở nơi này, có thể sẽ khiến thần thức chúng ta dung nhập được vào nơi này, giống như bản thân như tận mắt xem được cuộc chiến nọ!
Không biết ý ba vị đạo hữu thế nào?
Cửu Đế chậm rãi nói.
- Lão phu thầm mong có thể chứng kiến cảnh tượng đó, không có ý gì khác. Ta có thể phát lời thề tín niệm!
Cửu Đế nói xong, Võ Phong bên cạnh hắn hơi trầm ngâm, cũng mở miệng nói.
- Võ mỗ cũng có thể thề!
Đạo Nhất do dự một chút, nhìn Cửu Đế và Võ Phong rồi gật đầu. Còn về Song Tử, nàng trầm mặc một lát cũng đồng ý với việc này.
Ba người Tống Thiên đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm một lúc liền đồng ý. Với thân phận và tu vi của bọn họ khi nói ra thì lời nói đều đáng tin.
Mà ba người bọn họ cũng tự có phương pháp, không lo lắng Cửu Đế dối trá.
Lại qua Thời gian nửa nén hương, bảy người sau khi chuẩn bị xong, Cửu Đế liền xuất ra một ngọc giản, để cho sáu người còn lại nhìn một cái liền đồng thời bắt quyết, triển khai thần thông nọ.
Chỉ thấy bảy luồng sáng lóe lên, tầng tầng lớp lớp bao phủ lên chiến trường. Một lát sau, một tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền ra. Bảy người nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Dần dần, bọn họ thấy trong tầng tầng ánh sáng trên chiến trường xuất hiện hai thân ảnh. Một người là Cổ Đạo Đại Thiên Tôn không thấy rõ tướng mạo, một người khác cũng không thấy rõ tướng mạo nhưng khí tức trên người liền lập tức khiến bảy người này nhận ra ngay.
- Vương Lâm!
- Đúng là hắn!
Tâm thần bảy người chấn động. Nhưng cảnh tượng tiếp theo bọn họ chứng kiến lại khiến bọn họ hoàn toàn trợn mắt há mồm, thần sắc hiện lên vẻ không thể tin nổi!
Bọn họ thấy thần thông của Cổ Đạo, thấy Đạp Thiên Nhất Bộ của Vương Lâm, thấy một chỉ cuối cùng của Vương Lâm, bước chân khổng lồ kia sụp đổ, Cổ Đạo im lặng rời đi.
Tướng mạo Cổ Đạo và những lời nói của Vương Lâm không được bảy người nghe thấy. Nhưng chỉ những hình ảnh này đã đủ khiến bảy người này không thể hô hấp được...
Cho tới sau khi hình ảnh kết thúc, bảy người trầm mặc thật lâu. Bọn họ biết từ nay về sau, bầu trời của Tiên Cương đại lục đã thay đổi rồi!
Đệ nhất cường giả của Tiên Cương đại lục không còn là Cổ Đạo mà là Vương Lâm!
Tâm thần Đạo Nhất run rẩy. Hắn thân là Đại Thiên Tôn nhưng lại sợ hãi. Sự cường đại của Vương Lâm khiến hắn không thể tin nổi, nhưng đồng thời lại vô cùng sợ hãi.
- Là hắn sao...
Trong đầu Cửu Đế hiện lên hình ảnh bảy mươi hai sinh linh thiên ngoại một trăm năm trước ngửa mật lên trời gầm thét cầu khẩn, giống như nhìn thấy ánh mắt từ trên trời giáng xuống.