Trên cơ bản bất kể là gia tộc nào, đều bị tên tuổi của Sứ giả Lôi Tiên Điện chấn động, giống như Thiên gia, giao ra một bộ phận Thăng Tiên quả. Đến cuối cùng, thường thường Vương Lâm vừa mới buông xuống trên mỗi một tu chân tinh, liền lập tức có gia tộc tu chân cung kính đưa tặng Thăng Tiên quả, thậm chí còn có một số gia tộc tu chân nhỏ, khẩn cầu nương tựa.
Đối với dạng phụ thuộc này, Vương Lâm sau khi suy xét, vẫn chưa tiếp nhận. Việc này quan hệ quá lớn, những gia tộc này không oán không thù với hắn, nếu mạo muội dựa vào hắn, sau này một khi thân phận bại lộ, những gia tộc này chỉ sợ sẽ bị liên lụy.
Trải qua những chuyện này, Vương Lâm thông qua một ít manh mối, cũng dần dần hiểu được công dụng của Thăng Tiên quả tại Lôi tiên giới và nhân quả của phụ thuộc Sứ giả Lôi Tiên Điện.
Số lượng Thăng Tiên quả đã xa xa vượt qua yêu cầu của Vương Lâm, nhưng hắn vẫn đang không ngừng sưu tập, dù sao vật ấy đối với Lôi tiên giới sau này, có tác dụng rất lớn.
Nửa năm sau, Vương Lâm mang theo Lôi Thú, hóa thành lôi quang, biến mất ở trong tinh không, thẳng hướng Vân Hà Tinh mà đi.
Trong tinh không rực rỡ, những đám tinh vân dày đặc, đang ở trên Lôi Thú, bên tai văng vẳng từng trận sấm đánh, tốc độ của Vương Lâm, đã đạt tới cực nhanh.
- Việc này nếu có thể thành công, tính kim loại của Thiên Nghịch Châu liền có thể viên mãn. Tới lúc đó, liền có thể nhận chủ, chỉ có điều không biết, sau khi hạt châu Thiên Ngịch này viên mãn, có thể có thần thông gì hay không.
Vương Lâm trong lòng chờ mong, hướng về phía Vân Hà Tinh bay đi.
Trên đường, hắn lấy ra Tôn Hồn Phiên, rút ra hồn phách của lão giả am hiểu chạy trốn ở vùng đất Yêu Linh năm đó. Sau khi tra xét, hắn đem thần thông chạy trốn của người này, ghi tạc ở trong lòng.
Những thần thông của người này năm đó, khiến Vương Lâm khắc sâu trong ký ức, nếu không phải sự việc không ngừng, đã sớm tĩnh tâm nghiên cứu một phen.
Dần dần, Vân Hà Tinh càng ngày càng gần, hơn nửa tháng sau, sương mù dày đặc đặc hữu của Vân Hà Tinh đã xuất hiện trong mắt Vương Lâm.
Sương mù, so với năm đó khi lần đầu tiên tới đây, càng dày đặc.
Lôi quang gào thét, chưa tới gần đã có mảng lớn tia chớp chạy đi như con thoi trong nùng vụ. Ánh mắt Vương Lâm nhìn chăm chú, sau khi nhìn vài lần, nhằm hướng nùng vụ kia.
Từng trận rít gào kỳ dị từ trong nùng vụ rầu rĩ truyền ra, rơi vào trong tai Vương Lâm, khiến hắn ánh mắt lóe lên.
Sương mù quá dày, thần thức bị cản trở, không thể tản ra quá rộng. Lúc nhảy vào, Lôi Thú thấp giọng rít gào, từng trận lôi quang lập tức từ trên người nó lan ra, hóa thành sấm đánh ầm ầm buông xuống.
Dưới lôi điện, mảng lớn sương mù không ngừng bị tan rã. Vương Lâm ngồi bên trên, ánh mắt lóe lên vỗ túi trữ vật, Thất Tinh kiếm trận lập tức bay ra, cấp tốc xoay tròn mở đường ở phía trước
Có kinh nghiệm của lần đầu tiên, Vương Lâm đối với Vân Hà Tinh đã vô cùng hiểu biết. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, thậm chí có thể nói có chút nhẹ nhàng, một khi Lôi Thú muốn lớn tiếng rít gào thi triển lôi điện thần thông kịch liệt hơn, đều bị Vương Lâm ngăn cản.
Tuy nói tốc độ đi vào chậm chạp, nhưng lại ổn định, Thất Tinh kiếm trận mở đường, giống như chẻ tre, khoảng cách phía dưới càng ngày càng gần.
Đáy lòng lặng lẽ tính toán khoảng cách đã đi vào lần trước, mắt thấy còn không đến trăm trượng liền ra khỏi sương mù này. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt phút chốc xuất hiện trong lòng Vương Lâm.
Lôi Thú càng sớm hơn một chút nhận thấy nguy cơ này, không đợi Vương Lâm phân phó liền lập tức dừng lại, nhanh chóng lao chéo ra.
Chỉ thấy một xúc tua dài mảnh, hóa thành một đạo tàn ảnh ở chỗ Vương Lâm vừa xuyên qua, tốc độ quá nhanh, khiến cho sương mù dày đặc này giống như bị đánh ra một động nhỏ.
Cũng may Lôi Thú né tránh đúng lúc, xúc tu kia sau khi vươn ra khẽ lay động, liền lập tức rút lại, chỉ là trong lúc co rút, lại quấn lấy Thất Tinh kiếm trận của Vương Lâm, giống như có lực hút khổng lồ, sau khi cuồn cuộn nổi lên liền nhanh chóng trầm xuống.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm. Hắn nếu không phải là đã sớm biết được nơi đây nguy hiểm, một khi tăng tốc độ đi trước, nhất định dưới tốc độ nhanh không thể tránh thoát xúc tu.
May mắn tốc độ tương đối chậm, lúc này mới ở dưới tốc độ của Lôi Thú tránh thoát. Trên xúc tu kia có thần thông cực lớn, sau khi đụng tới Thất Tinh kiếm trận, không ngờ khiến thần thức của hắn không thể khống chế.
- Xúc tu này, có chút quen mắt...
Vương Lâm trầm ngâm chỉ chốc lát, ánh mắt chợt lóe, đã nhận ra lai lịch của xúc tu
- Vật ấy, và loại hình thái thứ ba của Vọng Nguyệt, giống tới kinh người!
Vương Lâm hít sâu một hơi.
Vọng Nguyệt có ba loại hình thái, loại thứ nhất, trạng thái tự do, không có tính công kích. Vương Lâm lúc trước khi tới đây lần đầu, đã nhìn thấy Vọng Nguyệt chỉ phiêu đãng trong không trung, chính là loại trạng thái này.
Loại hình thái thứ hai, thì lại là vật ấy toàn thân đầy râu lông co rút lại, hóa thân trở thành các loại hình dáng kỳ dị, thuộc loại ngủ say. Lúc này đây hóa thành Vọng Nguyệt khổng lồ của Vân Hà Tinh, đó là ở vào loại trạng thái này.
Loại thứ ba cuối cùng, trạng thái công kích, râu tóc toàn thân Vọng Nguyệt kéo dài vô hạn, thậm chí đều có thể đạt tới chiều dài tương đương với thân thể. Nếu gặp phải Vọng Nguyệt của loại trạng thái này, thì phải lập tức trốn đi, chậm một bước, sẽ bị vật ấy công kích.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Lâm càng thêm âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm phía trước không đến trăm trượng liền có thể xuyên qua sương mù dày đặc, bắt đầu do dự.
- Năm đó khi tới nơi đây, hai con Vọng Nguyệt, con thứ nhất bảo trì ở loại trạng thái thứ nhất, con thứ hai thì đang ngủ say, vì sao hiện tại lại đã cải biến hình thái! Chính là không biết, xúc tu vừa rồi kia, là con Vọng Nguyệt kia...
Vương Lâm trầm ngâm một lát, nếu lúc này liền rời đi, chẳng những không công sưu tập Thăng Tiên quả, lại tổn thất Thất Tinh kiếm trận.
- Chưa tới gần đã tổn thất một bảo vật!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lộ vẻ quyết đoán. Nếu cứ như vậy rời đi, hắn thực sự không cam lòng, tay phải vỗ đầu Lôi Thú. Con thú này không phát ra tiếng rít gào gì, thân mình hướng về phía trước xông lên, trực tiếp vượt qua hơn trăm trượng, xông ra ngoài sương mù dày đặc.
Ra khỏi sương mù, thần thức không còn bị cản trở, cảnh tượng hiện ra ở trước mặt Vương Lâm, khiến hắn hít sâu một hơi.
Mặt đất cùng năm đó nhìn thấy hoàn toàn khác biệt, trên mặt đất phía trước những thực vật kéo dài ra đong đưa, biến mất không thấy. Thay vào đó, lại là một đám xúc tu dài nghìn trượng, những xúc tu này màu đỏ sậm, tản mát ra từng trận lực lượng kỳ dị, Vương Lâm nhìn mà da đầu tê dại.
Hắn thần thức tản ra, cực kỳ cẩn thận đảo qua mọi nơi, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
- Chỉ dài nghìn trượng, chứng minh vật ấy đang quá độ hướng về loại trạng thái thứ ba, nhưng lại chưa thức tỉnh toàn bộ. Tuy nhiên nếu không có ngoại giới kích thích, Vọng Nguyệt không có khả năm như vậy. Chẳng lẽ... trong thời gian gần trăm năm nay, có người đến đây hay sao!
Vương Lâm mày nhăn lại.
- Nhưng cho dù là có người đã đến đây, cũng không có khả năng lớn kích thích Vọng Nguyệt phát triển sang loại trạng thái thứ ba ... Việc này có chút quỷ dị!
Vương Lâm rời khỏi Lôi Thú, có chút trầm ngâm, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lôi Thú một cái, nói chuyện giống như với người:
- Nơi đây nguy hiểm, với thần thông của ngươi phải có phát hiện, nếu còn không thì nghịch biến thành Xạ Thần Xa trở lại túi trữ vật của ta, đỡ gia tăng nguy cơ của ngươi và ta!
Đầu Lôi Thú nhoáng lên một cái, ánh mắt lộ ra trầm ngâm, nhìn lướt qua xúc tu trên mặt đất, lộ vẻ khinh thường.
Vương Lâm chau mày, đơn giản không đi quản Lôi Thú nữa, thân mình xông về phía trước, không nổi lên bất cứ gợn sóng gì, hướng mặt đất chậm rãi bước đi, di động trong một căn xúc tu chậm rãi lay động.
Những xúc tu này, hắn xem ra, mỗi một cái đều nắm giữ lực công kích đáng sợ.
Trong khi phi hành, đột nhiên một xúc tu ở phía trước Vương Lâm nhoáng lên một cái, giống như tia chớp uốn lượn mà đến, thẳng hướng Vương Lâm, một cỗ lực trùng kích cực lớn rít gào đập thẳng vào mặt hắn, mang theo gió lớn trong nháy mắt thổi tung tóc của Vương Lâm về phía sau. Gió đánh vào mặt càng giống như đao cắt. Vương Lâm thủy chung cảnh giác, hắn vẫn quan sát gốc của những xúc tu này. Trong nháy mắt khi xúc tu tấn công, hắn đã thấy màu sắc gốc của nó khẽ biến.
Gần như trong nháy mắt, thân thể Vương Lâm đột nhiên thuấn di, tốc độ của hắn quá nhanh, thế cho nên đã xuất hiện tàn ảnh. Xúc tu kia đánh lên trên tàn ảnh, chậm rãi lùi về, khôi phục như cũ.
Giữa không trung, thân ảnh Vương Lâm biến ảo hiện ra. Hắn nhìn chằm chằm mảng lớn xúc tu trên mặt đất, đôi mày càng ngày càng nhíu lại.
Muốn làm cho Vọng Nguyệt hấp thụ Thăng Tiên quả, thì nhất định phải tác dụng lên điểm hưng phấn trên người của nó. Nhưng lúc này, những xúc tu trước mắt, cũng rất phiền toái.
Trầm ngâm trong chốc lát, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức đại lượng Thăng Tiên quả bay ra, ngưng tụ rậm rạp xung quanh hắn. Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay phải hư không chụp một cái, khẽ nói:
- Luyện!
Trong tiếng bụp bụp thanh thúy, Thăng Tiên quả ở xung quanh lập tức vỡ vụn, hóa thành chất lỏng màu đỏ nhanh chóng dung hợp lại, hình thành một khối chất lỏng.
Vương Lâm hai tay bấm quyết, phun ra một ngụm nguyên thần khí rơi ở trên chất lỏng màu đỏ.
Nguyên thần khí hóa thành ngọn lửa, nháy mắt liền bốc cháy ở trên chất lỏng, một đám sương mù màu đỏ được ngưng hóa ra từ chất lỏng xuất hiện.
Trong mắt Vương Lâm hàn mang hiện lên, tay phải hư không nắm lấy đám lớn sương mù màu đỏ , thân thể khẽ động, đi thẳng về phía xúc tu trên mặt đất. Cùng lúc đó tay phải vỗ xuống phía dưới, chỉ nghe tiếng ầm ầm, vụ khí màu đỏ phun ra, khuếch tán về phía xúc tu.
Trong nháy mắt đã khuếch tán ra phạm vi trăm trượng, trong hồng vụ dày đặc ẩn chứa đại lượng lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả, ở dưới trạng thái vụ khí, càng được xúc tu hấp thu dễ dàng.
Dần dần, trong trăm trượng bị vụ khí bao phủ, tốc độ lay động của mấy chục xúc tu thô to chậm dần lại. Giống như phàm nhân sau khi say rượu, màu sắc toàn thân từ màu đỏ sậm nhanh chóng chuyển thành đỏ tươi.
Vương Lâm thật cẩn thận trầm xuống, trong lúc xuyên qua một đám xúc tu, những xúc tu này giống như không nhìn thấy hắn, không chút để ý. Vương Lâm khẽ thở ra một hơi, chốc lát, rốt cuộc dừng ở trên mặt đất.
Trong ký ức truyền thừa của Cổ Thần Đồ Ti đối với Vọng Nguyệt từng có một đoạn. Điểm hưng phấn của Vọng Nguyệt này, chính là gốc xúc tu của nó, vị trí này, thêm chút kích thích liền có thể ảnh hưởng tới toàn thân của Vọng Nguyệt.
Vương Lâm cẩn thận từ túi trữ vật lấy ra một đám Thăng Tiên quả, thường thường hơn mười quả dung hợp làm một, hình thành một giọt chất lỏng màu đỏ. Sau khi lưu lại phong ấn ở trên nó, hắn khiến nó tan vào gốc của mỗi một xúc tu.
Khi làm việc này, hắn có chút cẩn thận, thật cẩn thận, thần thức tản ra.
Hồng vụ trong trăm trượng đang tiêu tan với tốc độ cực nhanh. Vương Lâm biết thời gian không nhiều lắm, sau khi gốc xúc tu cuối cùng đã dung nhập Thăng Tiên quả, lập tức bay ra.
Hắn gần như vừa mới bay ra thì hồng vụ trong trăm trượng tiêu tan. Màu sắc của những xúc tu này, thay đổi từ màu đỏ tươi lại trở thành màu đỏ sậm. Nhưng lại có một cái u di chuyển bên trong xúc tu, lan xuống phía dưới, chui vào lòng đất không biết đi đâu.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, nhận ra cảnh tượng kỳ dị này, là xúc tu của Vọng Nguyệt đang loại bỏ độc tố của Thăng Tiên quả, nó giống như phàm nhân đi ngoài.
Lôi Thú trên không trung vẫn nhìn Vương Lâm, lúc này có lẽ có chút phiền lòng. Nó nhìn những xúc tu trên mặt đất, vẻ khinh thường trong mắt càng đậm, thân mình bước về phía trước một bước, thẳng hướng mặt đất phóng đi. Lôi quang ngoài thân thể nó càng thêm lấp lánh, giống như sấm sét đánh xuống, trong tiếng ầm ầm, ở trong nháy mắt này, truyền khắp toàn bộ Vân Hà Tinh.
Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, quát:
- Nghiệt súc, mau trở lại!
Ngay trong nháy mắt này, mặt đất run rẩy, giống như toàn bộ mặt đất sống dậy, tất cả xúc tu đều không thể lay động, mà trong nháy mắt kéo dài, mang theo tiếng rít gào kịch liệt, thẳng hướng Lôi Thú mà đi
Xúc tu trên mặt đất, thật sự rất nhiều, khi mới bắt đầu trong mắt Lôi Thú còn khinh thường, điện quang toàn thân khuếch tán ầm ầm, theo một xúc tu kéo dài đến truyền vào lòng đất.
Nhưng kế tiếp, trên xúc tu cũng xuất hiện một cỗ lực lượng kỳ dị, khiến cho tất cả xúc tu lập tức tràn ra hồng quang. Hồng quang chói mắt này, dường như ở trong nháy mắt, toàn bộ Vân Hà Tinh đều trở thành màu đỏ.
Tốc độ của những xúc tu này nhanh hơn, giống như râu tóc che phủ trời đất. Gần như trong chớp mắt đã bao vây xung quanh Lôi Thú. Mặc cho Lôi Thú giãy giụa cắn xé như thế nào, thi triển thần thông gì, đều không có tác dụng gì đối với xúc tu này! Thậm chí ngay cả một cái cũng không đứt!
Vương Lâm ở phía xa, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Vọng Nguyệt này ở dưới trạng thái thứ ba, cực kỳ mẫn cảm đối với thanh âm. Hắn nhìn Lôi Thú bị cuốn lấy, nó càng rít gào, những xúc tu này càng quấn chặt. Dần dần, sự khinh thường trong mắt Lôi Thú toàn bộ biến mất, thay vào đó, chỉ còn lại sự sợ hãi.
- Đừng rống lên nữa!
Vương Lâm truyền âm nói, nghiêm mặt, từ trong túi trữ vật nhanh chóng lấy ra Thăng Tiên quả.
Lúc này, ở bên trong Vân Hà Tinh, trong một hang động rộng rãi, một thân ảnh gầy gò, khoanh chân mà ngồi, ở bên ngoài thân thể hắn, có một cái đỉnh cực lớn.
Một cái xúc tu to lớn quấn quanh toàn bộ cái đỉnh này, không ngừng mấp máy, giống như đang hấp thu.
Lão giả sắc mặt âm trầm, đang khoanh chân bỗng nhiên mở hai mắt, sắc mặt càng thêm âm trầm. Chỉ thấy vách động xung quanh nhúc nhích một cách quỷ dị, từng đám hồng vụ lớn từ trong vách động phun ra. Trong đó còn có một chút vật dơ bẩn tanh tưởi, ở trong đó, thậm chí còn ẩn chứa một tia điện quang, khiến cho mùi tanh tưởi kia càng đậm.
Lão giả này, đúng là Tham Lang. Vị trí hắn ở lúc này, nếu Vương Lâm ở đây, suy nghĩ một chút chắc chắn nhận ra. Nơi này, là nơi hấp thu bài tiết của Vọng Nguyệt.
Tay phải Vương Lâm vỗ trên túi trữ vật lấy ra một lượng lớn Thăng Tiên quả, bình tĩnh nhìn Lôi Thú phía xa bị xúc tu quấn lấy đang không ngừng giãy giụa nhưng lại không dám rít gào nữa.
Tay phải hắn vung lên, những Thăng Tiên quả này lập tức vỡ vụn, hóa thành chất lỏng, trải qua nguyên thần tinh khí đốt cháy lập tức hóa thành hồng vụ. Mang theo hồng vụ, Vương Lâm bước một bước, trực tiếp đi tới chỗ Lôi Thú bị vây khốn, tay phải giơ lên, mạnh mẽ đánh một cái xuống phía dưới.
Chỉ nghe tiếng bụp bụp thanh thúy quanh quẩn, hồng vụ nhanh chóng rơi xuống tràn ngập xung quanh Lôi Thú. Những xúc tu quấn trên người nó lập tức có chút nới lỏng, màu sắc dần dần đỏ tươi.
Thừa dịp xúc tu xung quanh đang nới lỏng, điện quang toàn thân Lôi Thú lập tức dày đặc. Mang theo điện mang thân hình cực lớn của nó thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành Xạ Thần Xa lúc này mới vọt ra.
Tay trái Vương Lâm chụp một cái vào hư không, liền thu Xạ Thần Xa để vào trong túi trữ vật.
Rõ ràng, Lôi Thú đã sợ hãi. Nó vốn cố chấp không muốn thay đổi trở lại túi trữ vật, hiện tại cũng đã thỏa hiệp.
Sau khi thu lại Lôi Thú, Vương Lâm một mình hành động. Mỗi lần đều là trước lấy hồng vụ tạm thời trì hoãn xúc tu, sau đó rơi xuống mặt đất, lấy chất lỏng của Thăng Tiên quả thêm lạc ấn của mình dung nhập gốc xúc tu.
Vòng đi vòng lại, may mắn số lượng Thăng Tiên quả trong túi trữ vật của hắn rất lớn vượt quá nhu cầu lúc trước của hắn rất nhiều. Nếu không với phương thức này, chỉ sợ đã sớm tiêu hao không còn. Nhưng dù vậy, Thăng Tiên quả vẫn thiếu dùng.
Vương Lâm dọc đường thật cẩn thận, toàn thân cảnh giác. Mấy ngày sau, rốt cuộc đã dung nhập chất lỏng của Thăng Tiên quả vào đại bộ phận xúc tu trên Vân Hà Tinh.
- Xúc tu của Vọng Nguyệt mười phần thì có bảy tám phần đã dung nhập chất lỏng của Thăng Tiên quả. Chỉ cần tâm niệm ta khẽ động lạc ấn trên đó sẽ tan vỡ. Đáng tiếc Thăng Tiên quả đã không còn, nếu nhiều thêm một ít nữa có thể ảnh hưởng đến toàn bộ xúc tu thì càng hoàn mỹ hơn.
Vương Lâm có chút trầm ngâm, bỏ ý niệm rời đi tiếp tục sưu tầm Thăng Tiên quả trong đầu. Nơi đây quá mức quỷ dị, Vương Lâm lo lắng lần sau khi đến đây lại có biến cố mới.
Một khi Vọng Nguyệt này chân chính thức tỉnh. Như vậy việc lấy Thăng Tiên quả gây tê sẽ thất bại hoàn toàn.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân mình sau khi rơi trên mặt đất lại trầm xuống phía dưới chui vào trong lòng đất. Trong bùn đất dưới mặt đất, chất lỏng đặc dính kia càng nhiều, khi tiên lực lưu chuyển mới đẩy được những chất lỏng dính này ra.
Vương Lâm không dừng lại mà cẩn thận đi thẳng đến chỗ sâu trong lòng đất có Kim Viêm quáng mạch khổng lồ kia. Nhưng không lâu sau khi chìm vào lòng đất hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, cẩn thận nhìn bốn phía.
Trong bùn đất xung quanh đây, Vương Lâm phát hiện có một chút tiên lực dao động. Dao động này bị ngăn ở trong niêm dịch của bùn đất như có như không.
Vương Lâm nhớ rất rõ. Lần trước khi đi vào nơi này, trong niệm dịch đục ngầu nhưng không có nửa điểm tiên lực.
- Xem ra nhất định là trong gần trăm năm qua đã có người tiến vào bên trong Vọng Nguyệt, và thi triển đại thần thông thuật mới khiến cho Vọng Nguyệt có tiên lực. Hơn nữa làm cho nó từ trạng thái thứ hai quá độ lên trạng thái thứ ba.
Vương Lâm trầm ngâm chậm rãi trầm xuống. Cũng không biết trải qua bao lâu đã đi tới chỗ lúc trước nhìn thấy Kim Viêm quáng mạch, cũng chính là xương của Vọng Nguyệt!
Viêm quang lóe lên chiếu sáng chỗ sâu trong lòng đất, Vương Lâm nhìn xương của Vọng Nguyệt lấp lánh trước mắt ánh mắt. Lần này hắn đến đây chính là vì cái đó!
Tay phải của Vương Lâm đặt trên xương của Vọng Nguyệt đang muốn hấp thu, nhưng lại lập tức ngừng lại trầm tư suy nghĩ.
- Có thể làm cho Vọng Nguyệt từ trạng thái thứ hai quá độ lên trạng thái thứ ba chứng minh tu vi kinh người của người tới đây. Nhân vật như vậy, nếu như chết rồi thì thôi, nhưng nếu ẩn nấp hoặc bị nhốt ở trong Vọng Nguyệt này. Như vậy khi ta hấp thu xương của Vọng Nguyệt mở ra lạc ấn trên Thăng Tiên quả rất có thể dẫn người này đến! Nếu đúng như vậy chắc chắn sẽ tăng thêm biến số.
Vương Lâm thu hồi tay phải trầm mặc một lát. Hắn từ xương của Vọng Nguyệt đi về phía trước chuẩn bị cẩn thận tìm kiếm một phen, xem nơi đây còn có tu sĩ khác tồn tại hay không.
Vương Lâm làm việc, khi cần cẩn thận luôn luôn cực kỳ cẩn thận. Nhất là lúc này sự tình trọng đại, hơi sơ suất sẽ dẫn đến kết cục bỏ mình, không cho phép Vương Lâm không hồ nghi.
- Trong thân thể Vọng Nguyệt lấy xương cốt của nó có thể nói là việc hung hiểm nhất trong đời ta, phải lấy cẩn thận làm đầu.