Cửa Đông Hải Yêu Linh, hiện tượng thủy triều càng ngày càng nhanh theo tốc độ chuyển động bập bềnh của những vật bên trong, những tiếng nổ ầm ầm cũng càng lúc càng kịch liệt. Cuối cùng những tiếng nổ vang lên liên tục rồi vang vọng về phía chân trời, truyền vào trong hư vô, trên mặt nước bập bềnh vang lên những tiếng nổ ầm ầm vô cùng vô tận.
Lúc này mặt biển bập bềnh giống như một dòng nham thạch nóng bỏng sắp phun trào. Có rất nhiều vật đang cuồn cuộn trôi nổi trên mặt nước, giống như một đám u hồn đã được chôn cất nhiều vạn năm đột nhiên bây giờ lại cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi những trói buộc ở chỗ này.
Những tiếng nổ ầm ầm đã ngập tràn trời đất rồi vang vọng trong tinh không hư vô, những âm thanh này mạnh mẽ đến mức không gì so sánh được, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ giống như những tiếng sấm động vang dội trong vô tận.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn cẩn thận nhìn về phía mặt biển đang bập bềnh trong vô cùng vô tận.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy nơi đây, tất cả mọi việc ở đây cực kỳ xa lạ đối với hắn. Tất cả những gì hắn biết về Đông Hải Yêu Linh đều được người khác nói ra và được Tôn Vân Sơn nói cho hắn biết trên đường đi.
Ngay cả hiện tượng thủy triều hắn cũng chỉ nghe người ta nói, nhưng trong đầu lại không có bất cứ hình tượng nào.
- Thủy triều năm nghìn năm một lần, phải cẩn thận quan sát xem có những gì kỳ dị!
Trong mắt Vương Lâm lóe lên một tia tinh quang.
Lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ lên mặt biển vô tận đang bập bềnh kia, những tiếng nổ ầm ầm ở bên trong càng lúc càng dữ dội. Cuối cùng trong mặt biển đột nhiên truyền ra những âm thanh rít gào kịch liệt.
Âm thanh này cực kỳ chói tai giống như tiếng quỷ khóc sói gào. Nhưng trong nháy mắt khi âm thanh này xuất hiện, đột nhiên tất cả những vật đang trôi nổi bập bềnh khẽ run lên rồi chậm rãi xoay tròn, giống như có một lực lượng kỳ dị nào đó đang điều khiển.
Chuyển động xoay tròn này đúng là long trời lở đất, nó vừa chuyển động thì toàn bộ bầu trời cũng chuyển động theo. Trong đám tu sĩ ở bốn phía có một số người tu vi không đủ, cơ thể họ không tự chủ được bị hất văng về phía trước. Nếu không có những người ở bên cạnh giữ lại thì trong lúc ngỡ ngàng chắc chắn sẽ liều lĩnh phóng thẳng về phía trước rồi chui vào trong vòng xoáy. Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đạo tâm của hắn rất kiên định tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thần thông xoay tròn này. Hắn lạnh lùng nhìn lại cũng không nói tiếng nào.
Chỉ thấy mặt biển trong Đông Hải Yêu Linh đang xoay chuyển, những âm thanh sắc nhọn càng lúc càng chói tai thậm chí còn lớn hơn những tiếng nổ ầm ầm từ trong truyền ra. Đúng lúc này một luồng khí thanh sắc đột nhiên bốc lên trên những vật đang bập bềnh trong Đông Hải Yêu Linh rồi chậm rãi khuếch tán ra ngoài.
Chất khí này vừa mới xuất hiện lập tức khuếch tán về khắp bốn phía. Hầu như chỉ trong nháy mắt, những vật đang cuộn trào trong mắt tất cả mọi người ở đây đã hoàn toàn bị luồng khí màu xanh này bao phủ.
Nhưng những luồng thanh khí này lại điên cuồng bốc lên rồi ngưng tụ lại ở một vị trí trung tâm. Cảnh tượng này xảy ra giống như được một lực lượng vô hình ở bốn phương tám hướng thúc đẩy, làm cho tất cả thanh khí và những vật đang trôi nổi trên mặt biển đều phải hướng về vị trí trung tâm ngưng tụ lại.
Trong nháy mắt!
Toàn bộ tinh không đột nhiên chấn động mạnh, tất cả thanh khí, tất cả những vật đang bập bềnh trên mặt biển đều đã ngưng tụ lại ở cùng một chỗ tạo thành một vật kỳ dị giống như mắt quỷ.
Mắt quỷ này cũng không hề đứng yên mà liên tục ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng. Dần dần nó càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, cuối cùng đạt đến độ cao trên ngàn trượng.
- Bắt đầu rồi!
Trong ánh mắt Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu lộ ra một tia sáng kỳ dị, lão lẩm bẩm.
- Lần này không biết những vật gì sẽ bị hút đến!
Trong ánh mắt bình tĩnh của Thiên Vận Tử ngầm lấp lánh một tia sáng bảy màu.
Giờ khắc này trong đám tu sĩ, hễ là người nào đã từng được nhìn thấy Đông Hải Yêu Linh mở ra một lần đều bắt đầu ngưng thần định khí. Ánh mắt bọn họ như điện nhìn chằm chằm vào cột thanh khí giống như một con suối đang liên tục tăng độ cao kia.
Lúc này cột khí thanh sắc giống như một cánh tay đang giơ lên tinh không ra sức chống đỡ tất cả mọi thứ. Nó sừng sửng giữa tinh không, độ cao của nó được kéo dài vô tận. Hầu như chỉ trong nháy mắt nó đã đi đến phạm vi mà dùng thần thức có thể thăm dò được.
Lúc này trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn thấy trên cột khí thanh sắc liên tục được kéo dài này đang chậm rãi tản ra một cổ uy áp còn nồng đậm hơn thiên uy gấp nhiều lần.
Chỉ là một tia uy áp mà lập tức làm cho Vương Lâm cảm thấy giống như bị Thập Vạn Đại Sơn đè lên người. Thậm chí hắn còn nghe thấy trong cơ thể phát ra những tiếng rắc rắc giống như sắp tan vỡ tới nơi.
- Quá mạnh!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra cái nhìn không chịu khuất phục. Một đạo khí xám đột nhiên lóe ra trên mi tâm hắn, nó hóa thành ký hiệu rồi lập tức bao trùm khắp toàn thân. Lúc này cổ áp lực kia mới chậm rãi đạt đến một mức cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được.
Vương Lâm thì như vậy nhưng một số lượng lớn tu sĩ ở khắp bốn phía lại thua kém hơn rất nhiều. Vẻ mặt mỗi người trong số bọn họ đều trở nên trắng nhợt rồi đồng loạt rút lui về phía sau. Thậm chí có nhiều người nếu không được sư môn trưởng bối giúp đỡ thì sợ rằng dưới một tia uy áp sẽ lập tức vỡ nát người ra mà chết.
Đúng lúc này một hình ảnh có thể làm cho tất cả tu sĩ cả đời khó quên đột nhiên hiện ra!
Chỉ thấy cột khí thanh sắc khổng lồ lúc này đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm rồi tan vỡ. Từng luồng hào quang hồng sắc từ trong những chỗ sụp đổ liên tục lóe ra. Luồng sáng này vừa lan ra thì lập tức điên cuồng tản ra khắp bốn phía, thậm chí còn xuyên qua thân thể của những tu sĩ rồi trực tiếp đâm sâu vào trong không gian.
Cột khí thanh sắc liên tục sụp đổ thì hồng quang càng ngày càng nhiều. Nó điên cuồng lao ra rồi tràn ra khắp bốn phía với một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc này nếu ở một góc độ khác thì có thể rõ ràng nhìn thấy cửa Đông Hải Yêu Linh một trong tam đại cấm địa ở phía đông Thiên Vận Tinh đang bị bao phủ trong hai màu xanh đỏ.
Thanh quang đang dần tiêu tán, thay vào đó là hồng quang vô tận, nó không phải có màu như máu, mà là một màu đỏ chói sáng như những tia nắng gắt.
Hồng quang tỏa ra giống như ánh mặt trời, từ vị trí trung tâm trên Đông Hải Yêu Linh tràn ra khắp bốn phía như vô cùng vô tận.
Hồng quang cụ thể lan xa đến nơi đâu, ngoại trừ một vài người thì tất cả những người khác đều không thể biết được.
Nhưng ở trên một số tinh cầu hoang ở bên ngoài Thiên Vận Tinh không biết bao xa, lúc này chúng cũng bị luồng hồng quang này bao phủ. Thậm chí ngay cả trên Chu Tước Tinh ở rất xa, lúc này Chu Vũ Thái đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở hai mắt, chỉ thấy toàn bộ bầu trời Chu Tước Tinh đột nhiên trở nên đỏ rực.
Những tinh cầu ở rất xa cũng bị luồng hồng quang từ trong cửa Đông Hải Yêu Linh phía đông Thiên Vận Tinh bao phủ, cứ năm nghìn năm đạo hồng quang này lại được phát ra một lần, rốt cuộc nó bao phủ một cự ly bao nhiêu thì không thể nào tính toán cho rõ ràng được.
Đạo hồng quang này đột nhiên dừng lại không tràn ra nữa, giống như đã đạt đến mức độ cực hạn. Nhưng trong nháy mắt khi hồng quang ngừng lại, tất cả những nơi được hồng quang bao phủ đột nhiên xuất hiện một dị biến kinh thiên động địa.
Trong tinh không, trong tinh cầu, trong hư vô, tất cả mọi thứ, pháp bảo, ngọc giản, linh thạch, tiên ngọc, thi hài, cổ kiếm, tàn bảo, tiên quyết, thượng cổ tu bảo...Tất cả mọi vật chất, tất cả mọi của cải, bất kể có hư hại hay không, chỉ cần là vật vô chủ mà nằm trong phạm vi của hồng quang thì đều trở nên rung động.