Chương 1680: Người Từ Bên Ngoài Tới

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:24:34

-Cửa này ta vốn tưởng là đại môn của động phủ của Thất Thải Tiên Tôn...nhưng hiển nhiên hết thảy không phải như vậy. Nơi này không phải đại môn mà là một cái thông đạo bị người khác mở ra! Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá cách đó trăm trượng thần sắc âm trầm, thân thể lùi lại phía sau. Sau khi hắn lùi lại, bốn phía thông đạo có hàng loạt những quả trứng Văn thú, phát ra huỳnh quang lúc sáng lúc tối, trông vô cùng quỷ dị. -Thông đạo này vốn không tồn tại. Nó được người ta mở ra, trực tiếp đi vào trong động phủ của Thất Thải Tiên Tôn...rốt cục là ai đã mở ra thông đạo tiến vào nơi này... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên đầu óc cấp tốc vận chuyển, sắp xếp lại những chuyện hắn đã biết, dùng những manh mối này để lần ra một chút dấu vết. Thông qua những dấu vết đó, Vương Lâm tính toán ra chân tướng của hàng vạn vạn năm trước! -Rốt cục là ai...là người điên sao... cũng có thể là những người khác... Vương Lâm vừa lui lại phía sau, trong nháy mắt đã tới chỗ Văn thú đang thôn phệ. Văn thú lúc này không biết trong lòng Vương Lâm đang chấn động, vẫn ở nơi này không ngừng cắn nuốt, vui vẻ không ngừng, kim quang trên cơ thể lóe lên, đang từ từ tiêu hóa. Ngay lúc Vương Lâm tới tận mép cái khe, đang định rời khỏi nơi này thì đột nhiên bước chân hắn sững lại. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn về phía xa xa, trong óc chợt ầm ầm như có tia chớp lóe lên. Hắn đã nhớ ra một việc! -Tại Thiểm Lôi tộc của Thái cổ Tinh Thần ta đã biết trước đó có một nhóm người thần bí xuất hiện. Bọn họ ăn mặc kỳ dị, sử dụng thần thông vào pháp bảo chưa từng có...mà ta khi hấp thu lôi đình bất diệt của Thiểm Lôi tộc cũng đã từng nhìn thấy ký ức của nó, mơ hồ thấy được thân ảnh của đám người kia... Còn có Côn Cực Tiên. Cây roi này chính là pháp bảo của nhóm người này. Năm đó ta đã từng suy đoán, muốn đi tới Ngũ Hành tinh tìm Nạp Đa! Thủ lĩnh của đám người kia tướng mạo không ngờ lại giống Nạp Đa như đúc! Mà Thiểm Lôi tộc này lại nói đám tu sĩ thần bí đó thuộc về ngoại tinh thần. Trong thiên địa này làm gì có cái gọi là ngoại tinh thần. Bọn họ rõ ràng là tu sĩ từ Tiên Cương đại lục bên ngoài động phủ tới! Hai mắt Vương Lâm sáng chói. Đầu óc hắn không ngừng phân tích suy diễn, dần dần hiện ra suy đoán. Hắn không hề nghe được lời nói của đám người trong Quy Nhất tông kia. Nhưng giờ phút này Vương Lâm suy diễn lại dần dần lục lọi ra được chân tướng. Trong lòng hắn đã có một suy đoán lớn mật! -Thất Thải Tiên Tôn của Thất Đạo Tông, người này năm đó đạt được thiên đạo liền từ bỏ đạo lữ, phong tỏa Thất Đạo Tông, ở bên trong động phủ của bản thân tìm hiểu thiên đạo, hoàn toàn phong kín động phủ. Nhưng hành vi này của hắn lại khiến cho người ngoài đoán ra. Vì vậy một ngày nào đó, một tông phái khác trên Tiên Cương đại lục mới có hạng người thiên tư kinh người, dùng một loại phương pháp đặc thù mở ra thông đạo trực tiếp vào trong động phủ của Thất Thải Tiên Tôn! Nhờ có thông đạo này mà bọn họ tới được đây! Nhóm người này chính là đám tu sĩ thần bí trong lời nói của Thiểm Lôi tộc! Bọn họ xuất hiện sớm nhất không phải ở Thái cổ Tinh Thần mà là ở Phong Tiên giới!! Nhưng bọn hắn xuất hiện lại không khiến cho Phong Tiên giới phát hiện chút nào! Bọn họ phong kín thông đạo này một lần nữa, rời khỏi Phong Tiên giới. Có lẽ họ tìm kiếm ở giới nội một phen, cuối cùng còn đi ra khỏi Phong Giới Đại Trận, tới giới ngoại! Từ đó về sau vô số năm, bọn họ ẩn nhẫn đi...rất lâu sau, tứ đại tiên giới sụp đổ, cái khe này có lẽ bị sự sụp đổ lan tới, hơn nữa thông đạo lại không yên nên mới mở ra đường thông tới một địa phương khác. Cuối cùng từ địa phương này không biết tại sao lại đưa tới một đám Văn thú! Đàn Văn thú này sinh sôi nảy nở trong thông đạo, lại cũng vạch phong ấn ra mà tiến vào bên trong Phong Tiên giới, chiếm cứ nơi này! Trong đầu Vương Lâm hiện lên một bức họa. Toàn bộ hình ảnh đó đều là hư ảo, do hắn tưởng tượng ra. Hắn nhìn về phía cuối thông đạo, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. -Đây có lẽ là lần thứ hai cái khe này bị mở ra! Nhưng hiển nhiên nhóm người này hiện giờ vẫn đang ở bên trong động phủ. Bọn họ không rời đi. Nếu không thì chắc chắn cánh cửa đá này vào thông đạo sẽ không còn tồn tại nữa bị họ hoàn toàn phong kín, xóa đi hết thảy dấu vết... Bọn họ nếu không rời đi thì bọn họ ở đâu! ở Ngũ Hành tinh sao! Bọn họ có thể chưa tìm thấy vật họ muốn tìm, có lẽ bọn họ cũng muốn thứ mà đạo nhân bảy màu và chiến lão quỷ tìm kiếm! Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau! Nhóm người này chắc đang mang ý định ôm cây đợi thỏ! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tay phải hướng về phía Văn thú chụp một cái, mang theo nó rời khỏi cái khe này. Nhưng hai mắt Văn thú lộ vẻ không muốn, nhìn về đám trứng Văn thú này rít lên một tiếng với Vương Lâm. Vương Lâm xoay người, nhìn đám trứng Văn thú cả trăm vạn này, ánh mắt lóe lên, tay phải hướng về phía thông đạo vung lên một cái. Lập tức cuồng phong gào thét tràn tới, cuốn toàn bộ đám trứng này khiến chúng tiêu tán, bị Vương Lâm thu hết vào trong không gian trữ vật. Văn vương hoan hỉ rít lên, lúc này không còn lưu luyến chút nào, đi theo Vương Lâm bay ra khỏi cái khe. Bên ngoài cái khe, tiếng gió vẫn nức nở gào thét trong Phong Tiên giới. Bốn phía tràn ngập sương mù. Vương Lâm đứng bên cạnh cái khe hai tay giơ lên bắt quyết, hướng vào phía trong hợp lại thật mạnh. Chỉ thấy mép cái khe trực tiếp chấn động, chậm rãi di chuyển vào phía trong. Không bao lâu sau, dưới thần thông của Vương Lâm, cái khe liền khép lại. Phong kín cái khe xong, hai tay Vương Lâm bắt quyết, bên tay phải lập tức mơ hồ, biến ảo ra một đám cấm chế, không ngừng rơi lên cái khe tầng tầng phong ấn. Trong nháy mắt đã có vô số cấm chế bao phủ nơi này. Làm xong mọi chuyện, Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, lại còn hơi lo lắng. Tay phải hắn chụp vào hư không một cái. Lập tức thiên địa ầm vang. Đại lục sinh trưởng ra cổ Tức Diệp mà hắn lấy được trong vùng đất cổ mộ bất ngờ xuất hiện. Trên đại lục này còn có rất nhiều cái cây khô héo, chỉ là trong đó còn có rất nhiều cổ Tức Diệp đã sinh ra. Cổ Tức Diệp này ba năm trước khi Vương Lâm ở viễn cổ tiên vực hấp thu lực lượng của những pho tượng của tam tộc cổ liền đưa vào, trải qua ba năm liền từ từ sinh ra. Vung lên một cái, mấy chục lá cây hóa thành cổ Tức Diệp đầy đủ bay ra, xoay tròn trong tay Vương Lâm, bị hắn điểm một cái, đồng loạt dán lên bên trên vết nứt, phong ấn nó một lần nữa! Làm xong mọi chuyện, Vương Lâm thu hồi đám cổ Tức Diệp còn lại, đem đại lục có cái đầu lâu thu vào trong không gian trữ vật, mang theo Văn thú từng bước rời khỏi đám sương mù này. Cái khe từ từ tiêu tán, sương mù bốn phía cũng dần dần mỏng đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Đứng giữa bầu trời, Vương Lâm cúi đầu nhìn Phong Tiên giới phía dưới, thần thức tản ra bao phủ khoảng không vô tận, khiến Phong Tiên giới biến ảo ra toàn bộ trong tâm thần. Sự sụp đổ của Phong Tiên giới cũng không phải là không thể nghịch chuyển. Bởi vì có Văn thú tồn tại khiến cho những mảnh đại địa ở nơi này được bảo tồn rất đầy đủ. Điểm này so với Vũ Tiên Giới và Lôi tiên giới thì tốt hơn rất nhiều. về phần Thiểm Giới Vương Lâm chưa từng đi qua, cho nên không biết biến hóa bên trong nó. -Lợi dụng Phong Tiên giới này làm gốc rễ là tốt nhất. Thiểm Giới nếu có thể bảo tồn tốt hơn thì cũng sẽ được dung nhập vào! Vương Lâm hít sâu một hơi hai tay giơ lên, tu vi Không Linh trung kỳ mênh mông tràn ra, cùng với sự khuếch tán của thần thức liền hoàn toàn bao trùm cả Phong Tiên giới này. Những mảnh đại lục nhỏ của Phong Tiên giới lúc này trong tích tắc liền ầm ầm run rẩy. Hình như có một luồng lực lượng vô hình thúc dục khiến những mảnh đại lục này đã bị tách ra từ rất lâu lúc này hướng về phía trung tâm ngưng tụ lại! Rất nhiều đại lục chấn động, thiên địa ầm vang. Ngay cả gió lốc vô tận cũng bắt đầu sụp đổ. Những con Văn thú đã sống rất lâu trong Phong Tiên giới này đồng loạt bay lên mang theo vẻ hoảng sợ và dữ tợn mờ mịt nhìn về bốn phía. -Ngưng! Mái tóc bạc của Vương Lâm tung bay, rống lớn một tiếng. Hắn giơ hai tay nhấn mạnh một cái. Với tu vi hôm nay của Vương Lâm, hắn có thể làm được điểm này, hắn có thể khiến nhiều mảnh đại lục trong Phong Tiên giới một lần nữa dung hợp! Không Linh trung kỳ dù là ở trong bước thứ ba cũng có thể coi là một tồn tại trên cao, cả giới nội vào giới ngoại cũng đều có rất ít! Mặt đất không ngừng run rẩy, chậm rãi di động, ầm ầm vang lên tiếng động kinh thiên. Giờ phút này nếu đưa mắt nhìn lại, Phong Tiên giới này giống như một tấm gương đã bị nghiền nát đang từ từ hợp lại, cuối cùng hoàn toàn ngưng tụ với nhau. Trong tích tắc khi chúng ngưng tụ lại một đại lục đầy đủ bất ngờ xuất hiện! Gió trên bầu trời trong thời gian ngắn liền sụp đồ, không còn chút nào. Vô số Văn thú lúc này run rẩy. Chúng cảm nhận được khí tức của Vương Lâm, cũng cảm nhận được tu vi cường đại tới mức khiến chúng sợ hãi của hắn. Đám Văn thú này trong trăm năm qua đã bị Văn vương giết chóc rất nhiều. Nhất là những Văn thú cường đại lại đều bị tử vong trong những năm đó. Đám Văn thú còn lại này căn bản là không thể tạo nên sóng gió gì. Ngưng tụ lại Phong Tiên giới một lần nữa thân thể Vương Lâm bước từng bước lên đại lục kia, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, nguyên thần tản ra, sau khi dung hợp với mặt đất liền điều khiển mảnh đại lục này gào thét lao về phía trước. Tiếng ầm ầm vang vọng. Vương Lâm khống chế cả Phong Tiên giới này mạnh mẽ mang ra ngoài thiên địa vốn đang tồn tại, xuất hiện bên trong tinh không của Vân Hải tinh vực! Từ xa nhìn lại, khối đại lục trong tinh không này tỏa ra tiên khí mênh mông. Luồng tiên khí này hoàn toàn bất đồng với khí tức của Tiên Cương đại lục. Nó là khí tức do hương hỏa tỏa ra. Nó là tiên khí thuộc về động phủ này! Năm đó Phong Tôn tạo ra tứ đại tiên giới vốn là để ngưng tụ hương hỏa, cho nên tứ đại tiên vực cũng bất đồng với những đại lục tầm thường khác. Văn thú đều ở trên đại lục này, bị uy áp của Vương Lâm bao phủ không thể bay ra, chỉ có thể run rẩy nằm trên mặt đất, đi theo đại lục này. Tinh không ầm vang. Vương Lâm ngồi khoanh chân trên đại lục này, cho dù nhắm hai mắt nhưng thần thức của hắn vẫn điều khiển đại lục này tiến thẳng tới Triệu Hà. Hắn muốn tới Thiểm Giới! Thiểm Giới là tiên giới duy nhất mà Vương Lâm chưa từng đi qua. Nơi này tồn tại vô số ánh sáng chói mắt, giống như ngân hà, Chỉếu rọi cực kỳ huyễn lệ.