Chương 1387: Thân Phận Và Lai Lịch Pho Tượng.(1)

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:50

- Ta không ngờ lại bị hắn thi triển Định thân thuật cực kỳ bá đạo này!! Trong lòng Tham Lang nổi lên sóng lớn, sự sợ hãi trong mắt tràn lan, chỉếm toàn bộ hai mắt hắn. - Khắc tinh này thật hèn hạ. Hắn đã có loại thần thông định thân này mà từ đầu không thèm sử dụng ngay, đợi ta xuất ra pháp bảo cực mạnh mới thi triển, chặt đứt hi vọng cuối cùng của ta! Nguyên thần và nguyên lực trong cơ thể Tham Lang, thậm chí là cả thần thức cũng không thể di động nửa điểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Lâm từ xa đi lại. Pho tượng bị tàn phá kia không có bất cứ khí tức gì lan ra, lẳng lặng lơ lửng bên phải Tham Lang. Thân thể Vương Lâm trong khi di động dần dần thu nhỏ lại. Hắn khi đứng trước người Tham Lang thì đã hóa thành một người bình thường, vẫn chưa thèm để ý tới Tham Lang mà vươn tay chụp một cái, cầm pho tượng bị tàn phá trong tay. Thấy Vương Lâm lấy đi pháp bảo cực mạnh của mình, trong lòng Tham Lang giống như bị một thanh lợi kiếm xuyên qua rồi lại rút ra, liên tục cả trăm, cả ngàn lần, vạn lần. Nỗi đau đớn kịch liệt khiến cho Tham Lang bị lửa giận công tâm, máu tươi trào ra khỏi miệng. - Chỉ là chút bảo vật, Tham Lang tiền bối sẽ không hẹp hòi như vậy chứ. Năm đó tiền bối đã tặng tại hạ không ít pháp bảo, hôm nay gặp lại lại tiếp tục tặng. Vương Lâm ta lại không tiện bất kính, đành phải nhận vậy. Vương Lâm nở nụ cười, trong lúc này chuyển ánh mắt rơi vào pho tượng bị tàn phá này quan sát kỹ. Vừa nhìn lại, thần sắc Vương Lâm liền có biến hóa. Pho tượng này thoạt nhìn rất tầm thường, bên ngoài lại có nhiều chỗ hư hỏng, trông tương đối quỷ dị, khắc một người. Người này thoạt nhìn như trung niên, toàn thân mặc một bộ đạo sam lưu vân, tướng mạo tầm thường, nhưng từ trên người hắn lại mơ hồ lan ra một sự uy nghiêm nhè nhẹ, cũng không khiến người ta chấn động sợ hãi. Nhưng ánh mắt Vương Lâm khi vừa tiếp xúc với ánh mắt pho tượng này thì trong tích tắc, cả người hắn ầm ầm run lên! Chính là run rẩy, run rẩy toàn thân! Trước mắt Vương Lâm, tinh không trong nháy mắt sụp đổ, bị xé rách, có một luồng lực lượng không thể hình dung từ trong pho tượng bộc phát ra, theo hai mắt Vương Lâm trực tiếp nhảy vào trong tâm thần hắn. Trong tai Vương Lâm, thiên địa ầm vang, dường như là cả lôi đình đều bị đánh tan! Dù là tinh không, thiên địa, hết thảy vạn vật tồn tại trong nháy mắt đều sụp đổ, hóa thành hư vô. Cũng trong hư vô này, Vương Lâm mất đi tâm thần, cả người bị cỗ lực lượng này đánh sâu vào, lâm vào mê mang. Cũng không biết trải qua bao lâu, mười năm, trăm năm, ngàn năm, mười vạn năm... Cho tới một ngày Vương Lâm thấy trong tinh không vốn đã không còn tồn tại thiên địa tựa hồ xuất hiện một đại lục. Đại lục này vô biên vô hạn. Trong mơ hồ, Vương Lâm có cảm giác minh ngộ. Phạm vi của đại lục này đã vượt qua cả Thái Cổ Tinh Thần, vượt qua cả giới nội. Cho dù là hai giới hợp lại thì cũng còn xa mới có thể bằng một phần vạn của đại lục này! Trong tâm thần đã xem xét tất cả, lúc này mọi thứ lại hóa thành một mảnh hư vô. Vương Lâm sững người, run lên, tỉnh lại. Trong tinh không hay là phiến thiên địa này, Tham Lang trong mắt vẫn tỏa ra sự sợ hãi nồng đậm, bị Định thân thuật khiến không thể di động. Vương Lâm trầm mặc. Vô luận là hắn đắm chìm trong trạng thái kỳ dị kia bao nhiêu năm, thực tế là đã tỉnh lại trong một khắc. Vương Lâm hiểu rõ, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt! Nếu nói chính xác ra thì thời gian đó chỉ trong tích tắc khi hai mắt hắn tiếp xúc với pho tượng mà thôi! - Chỉ là ảo giác... Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ phức tạp. Hắn không muốn nghĩ thêm, nhưng cảnh tượng vừa chứng kiến trong tâm thần lại in dấu trong lòng hắn, cả đời này không thể tiêu tan, càng không thể quên nổi. - Thứ...thứ này là thứ gì... Ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa rơi lên người pho tượng. Lần thứ hai nhìn lại, cảm thụ lại hoàn toàn bất đồng với lần đầu, chỉ thấy mọi việc như bình thường. Giờ phút này pho tượng lộ ra uy nghiêm khó có thể hình dung được! Uy nghiêm này có thể khiến tất cả tu sĩ trước mắt mặt trở thành kiến hôi! Cho dù là cả thiên địa thì trước mặt nó cũng phải khuất phục! Thậm chí Vương Lâm có thể mơ hồ cảm thụ, chỉ sợ là tu sĩ bước thứ ba ở trước mặt pho tượng này cũng phải run rẩy! - Hắn rốt cục là ai... Vương Lâm trầm mặc. Cả đời hắn đã gặp rất nhiều pho tượng. Trước nay chỉ có pho tượng Thanh Lâm trong vùng đất Yêu Linh là khiến cho hắn rung động nhất, có thể khiến cho người nhìn nó tâm thần như muốn sụp đố. Chỉ là nếu so sánh với pho tượng trước mặt này thì tuy cái cảm giác tâm thần sụp đổ không dày nhưng Vương Lâm lại mơ hồ cảm thấy, trước pho tượng này thì Thanh Lâm cũng chỉ như một con kiến hôi. Pho tượng khắc một người nam tử trung niên bình thường. Nam tử này đang ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, không buồn không vui, vẻ mặt không thể hiện gì. - Pho tượng này ngươi lấy được từ nơi nào! Vương Lâm thủy chung vẫn nhìn pho tượng này, không nhìn về phía Tham Lang, chậm rãi mở miệng. Trong lúc nói chuyện, tay phải hắn vung lên, khiến cho Định thân thuật trên người Tham Lang hơi lỏng ra một chút, có thể nói chuyện. - Ở trong một khu mộ. Tham Lang trầm mặc chỉ trong chốc lát, trong lòng thầm than, mở miệng nói. - Muốn vào Thái Cổ Tinh Thần thì phải phá vỡ Phong Giới Đại Trận. Với tu vi của ngươi quyết không có khả năng mở được trận pháp này. Ngươi làm sao tiến vào được nơi này? Tiếng nói của Vương Lâm lạnh như băng, ẩn chứa một tia hàn ý, xâm nhập trong tâm thần Tham Lang khiến thân thể hắn run lên. - Cũng là ở khu mộ đó...tất cả pháp bảo của ta: Phù Kinh Kiếm, Cốt bi, Vụ Ma Thương, Thiên Hoàng Lô, còn có cả Vạn Cổ Mộc Linh, Cổ Tức Diệp và Ma hồn bình đều là lấy được từ cổ mộ đó. Tham Lang thấp giọng nói, bỏ qua mọi phản kháng. Hắn hiểu rõ rằng nếu mình nói thật thì có lẽ còn có thể giữ mạng. Nếu không nói thì trước mặt hạng người sát khí ngập trời này tuyệt hắn sẽ không nương tay. Thậm chí nếu để đối phương nghi ngờ, thi triển sưu thần thuật thì bản thân mình dù không chết cũng trở thành ngu ngốc. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn về phía Tham Lang, chậm rãi nói: - Cổ mộ gì! Kể lại chi tiết một chút, chớ để ta phải sưu hồn ngươi! Tham Lang không dám giấu diếm, vội vàng thấp giọng mở miệng. - Năm đó ta từ chỗ Vọng Nguyệt bỏ chạy không chết mà ẩn thế ở trong một tu chân tinh hoang phế tại La Thiên Tinh Vực, tránh né sự đuổi giết của ngươi, toàn lực chữa thương. Rất lâu sau đó, ta nghĩ ngươi sẽ không đuổi theo, có lẽ là ngươi còn cho rằng ta đã chết, liền an tâm ở trên tu chân tinh đó nghỉ ngơi lấy sức. Cho tới khi toàn bộ thương thế của ta hoàn toàn hồi phục thì ta mới rời khỏi nơi này. Lúc đó ngươi đã không còn ở La Thiên Tinh Vực. Cả La Thiên Tinh Vực cực kỳ trống trải, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều đã đi Liên Minh Tinh Vực, triển khai chém giết, cho nên ta cũng có cơ hội. Cả đoạn đường đi ta đều an toàn, đang tự hỏi không biết có nên trở lại Liên Minh Tinh Vực hay không. Hơn nữa năm đó sau khi Vọng Nguyệt nuốt ta thì toàn thân, kể cả nguyên thần đều bị dính hơi thối không thể xua tan, từ rất xa người ta đã ngửi thấy, khiến cho ta cũng không thể chịu đựng nổi. Vì vậy ta liền chu du trong tinh không, tìm phương pháp làm tiêu tan mùi thối trên cơ thể. Một năm nọ ta ở bên bờ La Thiên Tinh Vực, mơ hồ phát hiện hàng rào của giới nội, lại thấy một dòng xoáy kỳ dị. Dòng xoáy nọ xuất hiện rất đột ngột, dường như là trực tiếp hiện ra trước mặt ta vậy. Chuyện như thế ta cũng cảm thấy bất ngờ. Cả đời này ta gặp còn nhiều chuyện cổ quái hơn nhiều. Thậm chí năm đó khi Kết Đan, đang chém giết với người khác, sắp không địch lại được hắn thì Đại đỉnh Na di từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đụng chết đối phương... Vương Lâm nhướng mày, mở miệng nói: - Nói vào trọng điểm đi! Thân thể Tham Lang run lên, vội vàng nói: - Dòng chảy kia vừa xuất hiện, trong tâm thần ta liền có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Loại cảm giác này cả đời ta chưa bao giở cảm thấy mãnh liệt như vậy. Dù là năm đó đại đỉnh đập,chết địch thủ rơi xuống trước mặt ta cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Dù là lần đầu ta gặp Vọng Nguyệt cũng không... Hắn vừa nói tới đây liền thấy Vương Lâm nhíu mày lần nữa, trong lòng lạnh ngắt, vội vàng không nói nhảm nữa mà nói thẳng ra: - Ta không chút do dự nhảy vào trong dòng xoáy nọ. Vừa đi vào thì dòng xoáy này liền tiêu tan. Từ lúc nó xuất hiện tới lúc tiêu tan không đầy ba hơi thở. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, dần dần trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tham Lang, từ từ mở miệng: - Nghe như là dòng xoáy này đặc biệt mở ra vì ngươi. Sắc mặt Tham Lang đại biến, vội vàng mở miệng nói: - Ta không nói dối. Những lời này hoàn toàn là từ tâm can. Ta biết loại chuyện này có lẽ ngươi không tin, nhưng sự thật là như thế. Những chuyện như thế này không chỉ phát sinh với ta một lần! Tám tuổi ta ở ngoài thôn chơi đùa cũng có thể nhặt được Hoàng Tinh. Rơi xuống sườn núi cũng có thể tìm được Chu quả. Rồi cả Thái cổ lôi long, cùng người ta chém giết thì Đại đỉnh Na di từ trên trời giáng xuống. Người khác muốn đi Vũ Tiên Giới phải cướp đoạt Vũ đỉnh, ta thì đang phi hành, Vũ đỉnh tự động bay tới trước mặt. Người khác tiến vào tiên giới phải cẩn thận tìm Tiên kiếm ngọc mà cũng chỉ có rất ít. Ta lần đầu đi vào liền được truyền tống ngay tới một động phủ của tiên vương... Còn có một nơi di tích thượng cổ ở Liên Minh Tinh Vực năm đó, người khác rất khó tìm được cửa vào. Ta vừa đi ba bước đã được truyền tống vào trong... Tham Lang sợ Vương Lâm không tin. Nếu điều này là nói dối thì thôi, nhưng mà Tham Lang biết, tất cả những gì mình kể đều là sự thật. Có đôi khi chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó tin.