Đêm ngày thay nhau trôi qua trên Tiên Cương đại lục, trên mặt đất của Tiên Tộc, Tổ Thành Đế Sơn! Lúc này Cửu Đế Đại Thiên Tôn đang bế quan bỗng mở hai mắt. thân thể nhoáng một cái liền hiện lên trên bầu trời, thần sắc biến hóa.
Đây đúng là Thái Cổ Thần Cảnh...lần này lại mở ra ở Cổ Tộc... Mà xét về thời gian thì lại sớm không ít...vốn Thái Cổ Thần Cảnh không mở ra sớm mới phải, việc này...
Lần này là lần đầu tiên Thái Cổ Thần Cảnh mở ra hoàn toàn, bất đồng với trước kia.
Bên cạnh Cửu Đế truyền ra giọng nói một nữ tử. Chỉ thấy Hải Tử mặc bạch y đứng đó nhìn về phía xa xa ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Ta không thể tính toán ra toàn bộ, chỉ có thể tính ra như vậy thôi. Mà trong tính toán của ta, Thái Cổ Thần Cảnh lần này mở ra cần phải đợi mấy trăm năm.
Hoàn toàn mở ra!
Hai mắt Cửu Đế bỗng nhiên lộ ra vẻ kích động không thể che dấu.
Nếu hoàn toàn mở ra mà nói thì có lẽ sẽ có thể tìm ra phương pháp vượt qua Đại Thiên Tôn trở thành tồn tại cùng cấp với Tiên Tổ!
Trên Đạo Ma Tông của Tiên Tộc, trong Đạo Nhất Tông, những năm gần đây Đạo Nhất Tông luôn bị âm khí bao phủ, vô số cường giả tử vong. Đạo Nhất Đại Thiên Tôn lại bế quan không ra khiến nơi này dần dần thưa thớt người ghé tới.
Nhưng giờ phút này từ bên trong Đạo Nhất Tông truyền ra một tiếng gầm thét kinh thiên. Tiếng ầm vang vọng khắp không gian. Chỉ thấy một ngọn núi sụp đổ, từ bên trong bay ra một người toàn thân bị khí xám bao phủ. Thần sắc thân ảnh này dữ tợn, nhìn chằm chằm vào thiên địa phía xa xa.
Thái Cổ Thần Cảnh! Nơi đó có lẽ có thể có biện pháp giúp ta hoàn toàn khu trừ Trớ Thuật mà tu vi cũng có thể tăng lên!
Trong Tử Dương Tông, hai cô bé đáng yêu lúc này đang bế quan, ở giữa hai người là đôi mắt của Tiên Tổ phát ra những luồng ánh sáng kỳ dị nối liền hai cô bé lại.
Giờ phút này hai mắt họ đồng thời mở ra ánh mắt đều nhìn về một hướng, giống như xuyên thấu chỗ bế quang, thấy được thiên địa bên ngoài.
Còn cả Võ Phong là người sớm nhất phát hiện ra Thái Cổ Thần Cảnh trên mặt đất của Tiên Tộc. Hắn giờ phút này đang đứng trên một tòa băng sơn đôi mắt lộ vẻ chờ mong.
Cùng lúc đó ở sâu trong nền đất của hoàng cung tại Tổ Thành của Tiên Tộc. Trong không gian xếp chồng có một ngọn núi, ngọn núi nọ là do người điên biến thành, hoàn toàn bất động.
Đối với việc Thái Cổ Thần Cảnh mở ra, trừ những cường giả của Tiên Tộc thì trên mặt đất Cổ Tộc, Cực Cổ Đại Thiên Tôn và Thủy Cổ Đại Thiên Tôn cũng phát hiện ra.
Còn cả Huyền La cũng đã sớm nhận ra dấu hiệu, nhìn thấy Vương Lâm đi vào trong ngọn núi kia, cũng nhìn thấy dị tượng trên thiên không ngày đó. Thậm chí cả Thánh Hoàng Tổ chìm trong hoàng cung của Đạo Cổ cũng bỗng nhiên bay ra một lần nữa đứng bên cạnh Huyền La, khiếp sợ nhìn bầu trời.
Thái Cổ Thần Cảnh mở ra sớm!
Hai người nhìn nhau một chút liền không nói chuyện nữa mà trở nên trầm mặc.
Trên mặt đất của Cổ Tộc, tại khu vực trung tâm của tam tộc, trên tháp cao của Cổ Đạo Sơn thân ảnh bị vây trong mây mù giờ phút này đứng bên cạnh cửa sổ tháp, nhìn bầu trời, truyền ra một tiếng thở dài.
Rốt cục... Cũng hoàn toàn mở ra rồi - Khiến ta ngày đó biết tất cả nhưng ta lại hiểu ta có có lực lượng thay đổi được...
Thân ảnh mơ hồ nọ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp và khổ sở hiếm thấy.
Mấy trăm năm sau.. vô lượng kiếp...
Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp... rời khỏi vực sâu chấp mê... phụng chí tu chân...
Thân ảnh mơ hồ nọ thì thào.
Trên bầu trời Tiên Cương đại lục, vào ngày thứ tám khi bóng đêm biến thành ánh sáng, trên bầu trời ngọn núi sụp đổ, dòng xoáy màu đen cuối cùng cũng biến mất. Trên những vùng biển rộng, tám cây cột kinh thiên sừng sững đứng trong biển, tùy ý để sóng biển cuồn cuồn, không chút dao động.
Khu vực bị tám cây cột bao lại thành vòng tròn dần dần biển cả trở thành sương mù. Nhưng ở bên ngoài mấy cây cột này thì biển vẫn là nước như trước.
Trong trận pháp tại ngọn núi sụp đổ, thần sắc Thiên Vận Tử lúc này là Đạo Cổ quốc sư cực kỳ ngưng trọng. Hai tay hắn bắt quyết, không ngừng biến hóa, đặt mạnh lên trận pháp, trong miệng truyền ra tiếng nói kỳ dị.
Tiếng nói này giống như vô số người thì thào nhưng căn bản lại không nghe rõ họ nói cái gì. Tiếng nói này rơi vào tai Vương Lâm khiến hai mắt hắn âm thầm lóe lên.
Bị vây trong thiên đạo, chúng sinh phải độ vô lượng kiếp, rời khỏi vực sâu chấp niệm, chúng sinh trước vô lượng, giải thoát khỏi thế gian mệt mỏi, thoát khỏi thiên đạo, nắm được sinh mệnh... phụng chí tu hành!
Vô số câu thì thào của Đạo Cổ quốc sư sau đó bất ngờ biến thành một câu nói.
Trong chớp mắt khi lời nói này truyền ra, trận pháp chỗ Đạo Cổ quốc sư lập tức phát ra ánh sáng vô tận. Trong ánh sáng này, không gian bốn phía trận pháp bất ngờ xuất hiện vô số tấm lưới lớn!
Tấm lưới đó chính là thứ mà vừa rồi Vương Lâm mới đạp vỡ, ngăn cản hắn tiến vào thế giới này! Nhưng giờ phút này dưới ánh sáng lóe lên không ngừng của trận pháp, chỉ thấy tấm lưới đó lại bị phá vỡ, xuất hiện một cái khe.
Trận pháp này không ngờ bị Đạo Cổ quốc sư không biết dùng phương pháp gì truyền từ không gian này vào trong Tiên Cương đại lục!
Phải biết ở ngọn núi hoang lúc trước, trận pháp này vẫn tồn tại như hình chiếu hư ảo. Vương Lâm xông vào phá tấm lưới ngăn hai giới hầu như đã phải vận dụng hết mọi thủ đoạn và tu vi của hắn. Nhưng lúc này trận pháp này lại dùng phương thức tương tự từ trong hình chiếu hư ảo na di tới đây, trở thành tồn tại chân thật! Đến cùng với nó còn có chân thân sát lục của Vương Lâm!
Giờ phút này chân thân bất ngờ lại cùng bản thể của Vương Lâm ở trong cùng một không gian.
Cảnh tượng này khiến ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.
Trong tích tắc khi trận pháp xuyên qua hai giới, xuất hiện trên mặt đất, Đạo Cổ quốc sư trong trận pháp phát ra một tiếng gầm nhẹ. Trận pháp này liền ầm ầm bộc phát ra ánh sáng mười màu. Ánh sáng nọ bốc lên ngập trời, nhìn từ xa lại trông giống như hình thành cây cột thông thiên thứ chín!
Chân thân sát lục của Vương Lâm trong nháy mắt khi ánh sáng bốc lên tận trời này liền lui lại vài bước, một lần nữa dung hợp với bản thể của Vương Lâm. Sau đó thân thể Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện ở bên ngoài ánh sáng, nhìn cột sáng thông thiên trước mặt, cảm nhận rõ ràng được một luồng lực lượng kinh khủng không thể nào hình dung nổi ở trong đó.
Cây cột thứ chín, mở ra Thái Cổ Thần Cảnh!
Từ trong cột sáng truyền ra tiếng gầm của Đạo Cổ quốc sư. Chỉ thấy cây cột này không ngừng bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới vùng biển rộng nối liền với bầu trời của Tiên Tộc.
Trên biển rộng, giữa trời đất mênh mông, trong phạm vi vòng tròn do tám cây cột thông thiên tạo thành, lúc này có một đạo cầu vồng từ chân trời gào thét lao tới. Cây cột thứ chín bất ngờ ngưng tụ ra phía trên vòng tròn này khiến cho thiên địa chấn động, phong vân biến sắc, cả thiên không xuất hiện một vòng sóng gợn. không ngừng lan tỏa ra bốn phía. Chỉ trong chớp mắt, cả bầu trời Tiên Cương đại lục đều có sóng gợn lan ra.
Cả biển rộng quay cuồng. Chỉ thấy cây cột thứ chín ở trên không trung từ từ hạ xuống, bỗng nhiên rơi vào vị trí trung tâm vòng tròn do tám cây cột kia tạo thành!
Trong nháy mắt khi nó hạ xuống, một biến hóa khiến tất cả mọi người cảm nhận thấy nơi này đều chấn động tâm thần, lộ vẻ không thể tin nổi xảy ra.
Chỉ thấy nước biển mênh mông vô biên vô hạn trong nháy mắt này phát ra tiếng nổ vang vọng Tiên Cương đại lục. Trong tiếng nổ này, biển rộng mênh mông này chậm rãi dâng lên!
Cảnh tượng này thật giống như có một bàn tay khổng lồ dùng thần thông lớn lao từ trên bầu trời chụp xuống, chậm rãi kéo hải dương khổng lồ không thấy giới hạn này lên!
Cả biển rộng mênh mông này lớn tới mức không cách nào hình dung nổi, thần thông có thể nhấc lên thì dù là Đại Thiên Tôn cũng không thể nào thi triển, thậm chí cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cũng không làm được điều này.
Nước biển dâng lên không trung lộ ra một cái hố sâu phía dưới. Hố sâu này vô số bùn đọng, có rất nhiều cây tảo biển ngã rạp ra. Hố sâu này chính là thế giới dưới đáy biển mênh mông đã ẩn đi vô số năm không thấy ánh mặt trời!
Nước biển liên tục bay lên, một lát sau đã cao hơn mặt đất Tiên Tộc vào Cổ Tộc. Nước biển này cực kỳ sâu, trong thời gian ngắn rất khó tính toán rõ ràng hay đo đạc được.
Vùng nước biển này sau khi bay lên cao hơn mặt đất Tiên Tộc và Cổ Tộc thì vẫn tiếp tục bay lên khiến người ta liếc mắt nhìn lại vừa giật mình vừa không phân rõ được đâu là nước biển và đâu là bầu trời.
Ngay trong tích tắc này nước biển vô tận như có một bàn tay giơ lên, bỗng nhiên chuyển động nửa vòng rồi lập tức dựng thẳng lên.
Hải dương đựng thẳng lên, chiều sâu của nước biển lại trở thành bề rộng, còn chiều rộng lại trở thành chiều sâu. Cảnh tượng như vậy có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần!
Chín cây cột thông thiên nọ ngay lúc này dựng thẳng lên ở trung tâm của hải dương!
Cột trụ thẳng đứng giữa biển rộng mênh mông, giống như một vách tường khổng lồ ngăn cách Cổ Tộc vào Tiên Tộc, ngẩng đầu nhìn như không có tận cùng, thậm chí còn khiến người ta có một ảo giác.
Chín cây cột trụ chậm rãi chuyển động, càng về sau càng nhanh, cuối cùng bộc phát ra tiếng gió rít ầm ầm. Từ xa xa nhìn lại nó giống như một cơn lốc cuốn nước biển lên nối liền trời xanh vậy.
Mơ hồ có thể nhìn thấy trong cơn lốc này chín cây cột phát ra ánh sáng, hợp thành một cánh cửa khổng lồ!
Cánh cửa này đóng chặt, chưa hề mở ra!
Đáng tiếc là sát lục của ngươi còn chưa đủ... Nếu không thì đã có thể lập tức mở được cánh cửa này. Nhưng hôm nay lại phải nuôi dưỡng năm trăm năm mới có thể có lực lượng mở cửa...
Vậy thì Vương Lâm, năm trăm năm sau chúng ta lại gặp lại trong Thái Cổ Thần Cảnh! Tới lúc chúng ta gặp lại một lần nữa, ngươi sẽ biết tất cả chân tướng!
Trong núi hoang đổ nát bên rìa Đạo Cổ hoàng thành, trong trận pháp giờ phút này đang chuyển động, thân ảnh Đạo Cổ quốc sư chậm rãi tiêu tán.
Đông Lâm Tông là ngươi hủy diệt phải không?
Vương Lâm nhìn thân ảnh sắp sửa tán đi đột nhiên mở miệng.
Nhưng lúc này hắn không có câu trả lời thuyết phục mà thân ảnh Đạo Cổ quốc sư trong một tràng cười dài liền tan thành mây khói. Nơi này chỉ còn lại một đống đổ nát.
Vương Lâm ở nơi này trầm mặc hồi lâu, xoay người nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía bầu trời, chớp mắt liền biến mất.
Hắn không còn bất cứ lý do gì lưu lại tại Đạo Cổ nhất mạch. Tất cả mọi thứ nơi này đã trở thành quá khứ rồi. Nhưng có một người dù Vương Lâm hắn đã tử vong một lần để báo đáp ân tình nhưng trong lòng vẫn coi người này là sư tôn của mình như trước.
Không nói ra miệng nhưng vị sư tôn này luôn ghi khắc trong lòng hắn.