Chương 400: Chu Vũ Thái.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:18

Tay phải Cự Ma lão tổ vừa mới cầm cây cự phủ màu đỏ, toàn thân lập tức thay đổi khác hoàn toàn với lúc trước. Lão như biến thành một người khác. Một làn khí màu đỏ từ trong cây phủ tản ra rồi theo cánh tay của Cự Ma lão tổ mà chui vào bên trong cơ thể. Ngay sau đó, từ thất khiếu có một làn khí màu đỏ chui ra khiến cho hình dạng trở nên vô cùng dữ tợn. Làn khí màu hồng đó lại ngưng tụ trước người lão rồi bị cây cự phủ hấp thu tạo thành một cái vòng tuần hoàn. Làn khí màu hồng từ trong cây cự phủ chảy vào cơ thể lão rồi lại từ trong cơ thể lão tỏa ra sau đó bị cự phủ hấp thu. Quá trình đó cứ duy trì liên tục, mỗi vòng chỉ mất khoảng chừng một lần hô hấp. Dần dần, khí thế trên người lão tổ càng lúc càng mạnh. Lão đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm, nhếch mép cười. Vừa mới rồi cánh tay trái bị Hứa Lập Quốc chặt đứt vào lúc này nơi bả vai có một làn khí màu hồng hiện ra. Bất chợt, nó hóa thành một cánh tay to đỏ như máu. Quát khẽ một tiếng, cây búa trong tay Cự Ma lão tổ lập tức vung thẳng về phía trước. Đồng thời cánh tay trái do làn khí màu hồng ngưng tự thành cũng nắm lấy cán búa. - Vương Lâm! Nhận lấy cái chết. - Cự Ma lão tổ rống lên một tiếng thật to, nhanh chóng lao về phía trước. Cây phủ trong tay trong nháy mắt nâng lên rồi bổ xuống. Tốc độ của lão cực nhanh. Gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Vương Lâm, rồi theo thế của cây phủ mà hạ xuống. Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Tiên kiếm trong tay lập tức giơ ngang lên đầu, ngăn chặn cây cự phủ màu đỏ. "Ầm". Một tiếng động kinh thiên động địa vang vọng cả chín tầng trời từ nơi phủ và kiếm va chạm truyền đến. Vương Lâm cảm giác được một luồng lực cực mạnh từ trong cự phủ truyền ra. Thân thể của hắn lập tức chấn động, khóe miệng xuất hiện một giọt máu tươi, nhanh chóng lùi lại phía sau. Thoáng cái, hắn đã lùi cả trăm trượng. Nhìn lại Cự Ma lão tổ vào lúc này cũng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng dưới chân lão giống như mọc rễ, không hề lùi lại tới nửa bước. Chỉ có điều bằng mắt thường có thể thấy được thân thể lão đang khô quắt lại, thoáng cái đã rút đi một phần ba. Vào lúc này, Cự Ma lão tổ tuy nói không phải là da bọc xương, nhưng thoáng nhìn cũng không còn có cảm giác cường tráng như trước nữa. Một tiếng rống từ miệng Cự Ma lão tổ truyền ra. Vào lúc này, lão chẳng khác gì một con mãnh thú từ thời thượng cổ. Hai mắt lão tỏa ra ánh sáng màu hồng, tay cầm cự phủ. Thân hình lão giống như một tia chớp màu đỏ, điên cuồng lao về phía Vương Lâm. - Vương Lâm tiểu nhi! Chết đi! - Cự Ma lão tổ rống to. Cây cự phủ trong tay lại tiếp tục giơ lên mà bổ xuống. Vương Lâm lui về phía sau nhưng trong mắt vẫn có một tia sáng lóe lên. Tay phải hắn bắt quyết chộp nhẹ vào hư không trước mặt, quát nhỏ: - Hồn phiên. Bầu trời bất chợt tối sầm lại. Giống như toàn bộ ánh sáng đều ngưng tụ trước mặt Vương Lâm. Chỉ thấy hư ảnh của một cây hồn phiên cao ba trượng xuất hiện trong tay hắn. Cây phiên có chiều cao ba trượng, nhưng diện tích của nó lại càng thêm rộng. Toàn thân hồn phiên có màu tím. Bên ngoài có mười hai tia sáng hồng tía lấp lóe. Cây hồn phiên vừa xuất hiện, khắp không gian xuất hiện vô số những tiếng kêu khóc. Giống như có hàng loạt cô hồn dã quỷ đang đồng loạt kêu kêu khóc. Từng luồng khí đen, nhanh chóng từ mặt đất bay lên uốn lượn trong không trung. Khắp không gian xung quanh trở nên u ám như không hề có ánh sáng. Giống như bóng đêm xâm chiếm bầu trời, cắn nuốt trăng sao và cả mặt trời. Nhìn lại Cự Ma lão tổ đang như một tia chớp lao đến liền chậm lại. Cây cự phủ màu đỏ trong tay phát ra những tiếng vù vù. Ánh mắt của Cự Ma lão tộc vẫn tỏa ra ánh sáng màu hồng như lại có một chút dao động giống như một sự sợ hãi. - Đây...đây là Luyện Hồn tông... - Cự Ma lão tổ hít một hơi thật sâu. Lão mơ hồ nhận ra lai lịch của hồn phiên, nhưng vẫn không dám khẳng định. Dù sao thì trong trí nhớ của lão cây hồn phiên này chắc chắn không thể có trong tay của Vương Lâm. Nhưng vào lúc này, hình dạng của cây hồn phiên với vật trong trí nhớ của lão gần như hoàn toàn giống nhau, nhưng có một chút gì đó không giống. Thập ức hồn phiên lần đầu tiên được Vương Lâm gọi về. Ngay lúc này, nơi biên giới của tộc Cự Ma, người con gái mặc một bộ quần áo màu tím nhíu đôi mày thanh thú, lẩm bẩm: - Độn Thiên đuổi ta ra khỏi Luyện Hồn tông, thì ra là muốn cho Vương Lâm kế thừa Thập ức hồn phiên. Tuy nói đây chỉ là phân thân của nó, nhưng uy lực Cự Ma lão tổ cũng không thể chống lại. Nữ tử áo tím than nhẹ một tiếng. Đạo tâm của Vương Lâm, nàng đã dò xét từ lâu nhưng vẫn không thể phát hiện ra đầu mối. Có lẽ chỉ trong lúc đối phương hôn mê mà thi triển bí thuật mới có thể thành công. Nghĩ tới đây, nàng nhấc chân đang định rời đi. Đúng lúc này, nàng chợt sững người, quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ thấy một đại hán mặc trường bào màu tím, đầu đội một chiếc mũ cỏ từ xa thong thả đi tới. - Liễu Mi cô nương! Đối thủ của người là ta. - Thân hình đại hán còn chưa đến nơi nhưng thanh âm đã tới. Đôi mắt đẹp của nữ tử áo tím liếc mắt nhìn rồi nhỏ giọng nói: - Có được cái mũ cỏ của Vân Tước sư thúc chúng tỏ các hạ là một trong số bốn người được sư thúc tuyển chọn. Nhưng với tu vi Hóa Thần trung kỳ của ngươi mà muốn ngăn cản ta thì đúng là chưa đủ. Đại hán cười ha hả, nói: - Tu vi của Liễu Mi cô nương thông thiên, tại hạ không thể địch lại. Nhưng Vân Tước tiền bối đã căn dặn, Chu mỗ không dám nghe lời. Không bằng, cô nương cùng với tại hạ uống một chút rượu, nói chuyện với nhau. Sau một lúc, tại hạ sẽ trở về phục mệnh. Vài lọn tóc bên tai nữ tử vẫn phất phơ trong gió. Nàng nhoẻn miệng cười giống như một đóa hoa bách hợp chợt nở rộ, tay đưa lên che miệng, nói: - Ngươi đúng là người thú vị. Nhưng có lẽ ngươi chờ một chút. Đợi sau khi ta giúp Cự Ma lão tổ sẽ cùng với ngươi đối ẩm có được không? Đại hán lắc đầu, cười nói: - Không may Vương Lâm lại là cố giao của ta. Làm sao ta có thể cho ngươi rời đi. Nữ tử áo tím thở dài, liếc mắt nhìn đại hán một cái rồi nói: - Ngươi đi đi! Ta không muốn đả thương ngươi. - Vừa nói, thân hình nàng thoáng động chực rời khỏi đây. Đại hán khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết. Nguyên Thần chợt động mà tỏa ra ý cảnh. Chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh một người khoảng chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú. Sau khi xuất hiện, ánh mắt hắn nhìn đại hán có một chút quyến luyến. Nữ tử liền dừng lại một lần nữa. Nàng xoay người nhìn về phía đại hán. Trong ánh mắt xuất hiện một sự lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: - Trảm tình đạo... Chẳng trách mà các hạ lại được sư thúc để ý. Thì ra là có thể hiểu được ý cảnh này. Đúng là có một nghị lực lớn và tâm địa tàn nhẫn... Cảm ngộ tình sư đồ, lấy ý dẫn động niệm, lấy niệm để thu đồ đệ. Lấy tình cảm dưỡng dục đệ tử, tạo ra ân huệ. Lấy con tim mà biểu lộ sự yêu thương rồi sau đó lấy đau khổ mà nhập Thần (hóa thần) Tất cả chỉ đều để khiến cho toàn bộ tinh thần chìm đắm vào trong đạo sư đồ. Cuối cùng, khi hắn hiểu được ý cảnh của mình, sắp sửa Hóa Thần liền ra tay giết chính đệ tử của mình, tự tay giết chính bản thân khiến cho toàn bộ tâm thần của bản thân cũng chết theo đệ tử. Hơn nữa cũng không phải chỉ một đao giết chết mà phải để cho cảm nhận biết bao nhiêu sự thống khổ, khiến cho bản thân hứng chịu những cơn đau thấu tâm can mới có thể khiến cho trong lòng chỉ toàn một sự thương tâm mới có thể lấy đau khổ mà nhập Thần, đạt tới bước cuối cùng. Thoáng nhìn thì có cảm giác tràn ngập tình cảm nhưng thực ra lại là vô tình. Nhưng trong cái vô tình đó lại ẩn chứ một sự chí tình chí nghĩa. Cảnh giới hóa phàm đó chỉ có những người hết sức phi thường mới có thể hiểu được. Năm đó, Vương Lâm khi nhìn thấy đại hán cũng phải than thầm rằng bản thân không thể làm được điều ấy. Vương Lâm cầm trong tay Thập ức hồn phiên. Nguyên thần và hồn phiên dung hợp nên tâm thần mới động, Thập ức hồn phiên không có gió tự tung bay phần phạt. Nhưng tiếng kêu khóc vang thấu chín tầng trời từ trong hồn phiên vọng ra. Vô số hồn phách từ trong hồn phiên điên cuồng mà lao ra ngoài. Dưới sự dẫn dắt của mười hai Anh Biến chủ hồn, tất cả hồn phách kêu khóc mà xuất hiện. Sắc mặt Cự Ma lão tổ đại biến. Lão không thể ngờ được Vương Lâm lại có loại pháp bảo như thế này. Trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Nếu biết sớm như thế, lão đã chẳng cùng với người này chiến đấu mà bỏ chạy mới là biện pháp tốt nhất. Những lúc này đã đứng vào thế cưỡi lưng cọp không thể không tiếp tục. Lúc này mà lui lại thì chỉ có đường chết mà thôi. Muốn sống chỉ có một cách duy nhất là liều mạng. Ánh mắt của Cự Ma lão tổ vào lúc này chẳng khác kẻ điên. Lão gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng hạ xuống. Tuy nhiên tốc độ lại nhanh hơn trước ba phần. Đồng thời, hai cánh tay cũng giơ cự phủ lên cao mà hét lớn: - Tổ tiên che chở, giúp ta giết chết người này. Trên bầu trời vào lúc này chợt có một tia chớp màu hồng lóe lên. Trong nháy mắt khi nó xoẹt qua, mặt đống giống như bị nhiễm một màu đỏ. Dưới thiên uy của tia chớp, thân hình của Cự Ma lão tổ chớp lóe như có như không. Khắp bầu trời vào lúc này cũng chỉ có một tia chớp mà thôi. Bỗng nhiên, tia chớp đánh thẳng xuống người Vương Lâm. Trong quá trình nó lao xuống để lộ ra bên trong là hình ảnh của cây cự phủ. Vương Lâm nhìn chằm chằm tia chớp màu đỏ phía trước, ánh mắt bình tĩnh. Tay phỉ hắn chỉ về phía tia chớp mà quát: - Hồn phiên! Thôn. Thập ức hồn phiên rít lên trong không trung. Khi tia chớp màu đỏ tới nơi, mười hai chủ hồn Anh Biến chợt lao ra. Tu vi của chúng chẳng khác nào mười hai tu sĩ Anh Biến. Mười hai chủ hồn cùng giơ tay bắt quyết, đánh ra những loại thần thông. Cùng lúc đó, một sợi tơ màu vàng lập tức từ trong thân thể mười hai chủ hồn vàng tía xuất hiện, đan lại với nhau. Nhất thời, chúng tạo thành một cái lưới bao quanh tia chớp màu đỏ. Đồng thời, vào lúc này, xung quanh cái lưới, hơn triệu hồn phách giống như nhận được sự kêu gọi của chủ hồn liền từ bốn phương tám hướng mang theo khí thể hủy thiên diệt địa mà lao đến. Nếu từ trên cao nhìn xuống, mười hai chủ hồn đứng thành một vòng tròn. Bên ngoài vòng tròn là vô cùng vô tận hồn phách. Vào lúc này, tất cả số hồn phách đều nhảy vào bên trong vòng tròn. "Ầm...ầm...ầm" Theo hồn phách nhảy vào trong vòng tròn, trời đất cũng phải chấn động. Cơ bản là không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Cự Ma lão tổ kêu thảm. Nhưng vào lúc này, một làn ánh sáng màu hồng giống như xẻ đôi thiên địa, từ bên trong lóe lên khai thông một lỗ hổng. Chỉ thấy Cự Ma lão tổ vào lúc này chỉ còn da bọc xương, gần như không còn một chút sinh cơ, cầm theo cự phủ lao ra. Sau khi lão xuất hiện, liền phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt ảm đạm quay đầu nhìn về phía Vương Lâm một cách ác độc. Lão đang định đào tẩu nhưng đã là quá muộn. Vô cùng vô tận hồn phách lại một lần nữa rít lên lao đến. Mười hai chủ hồn có màu vàng tía phát ra những tiếng cười the thé, tiếp tục đánh tới.