Linh Động Thượng Nhân nằm ở nơi đó mở bừng hai con mắt, thần sắc hiện lên một vẻ dữ tợn, đứng dậy khoanh chân ngồi ở tại chỗ, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm về phía trước, dường như có thể nhìn thấu Thiên Hoàng Lô này, nhìn thấy Vương Lâm ở bên ngoài đang thổ nạp luyện hóa. Nhưng giờ phút này hắn giống như ngọn đèn cạn dầu, sắc mặt tái nhợt.
- Có thể khiến cho lão phu phải chật vật như vậy, ngươi cũng không phải hạng người vô danh. Ngươi, rốt cuộc là ai!
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng Linh Động Thượng Nhân truyền ra, lộ ra hận ý ngợp trời.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, câu trả lời chính xác là sức mạnh Cổ Thần chảy vào. Lực luyện hóa bên trong Thiên Hoàng Lô kia nhanh chóng vận chuyển, trong sự mù mịt từng trận thanh âm thê lương vang vọng ở bên trong lò.
- Muốn luyện hóa lão phu tuyệt đối không thể! Lão phu mặc dù trúng kế bị ngươi ám toán, nhưng lão phu mấy vạn năm tu đạo tâm kiên định, sao có thể để cho ngươi luyện hóa!
Linh Động Thượng Nhân cười lạnh, nhìn Vương Lâm không nói lời nào, hai mắt nhắm lại, bắt đầu trị thương.
Hắn quả quyết trong thời gian ngắn đối phương tuyệt đối không thể luyện hóa được mình, chỉ cần tu vi khôi phục một chút, hắn sẽ có thể phá vỡ cái lò cổ quái này, một bước lao ra. Luyện hóa cao thủ bước thứ ba, với tu vi của Vương Lâm không thể làm được điều này, ngay cả khi có Thiên Hoàng Lô cũng cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thành công. Hiển nhiên trong vùng đất cổ mộ này, Vương Lâm không có nhiều thời gian như vậy.
- Không luyện hóa được sao...
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên vẻ trào phúng, gia tăng sức mạnh Cổ Thần dung nhập vào, khiến cho những hồn phách bên trong Thiên Hoàng Lô càng ngày càng nhiều, dường như hình thành một cơn lốc hồn phách, vờn quanh Linh Động Thượng Nhân. Cơn lốc hồn phách kia gào thét, bất ngờ hóa thành một hư ảnh rất lớn, hư ảnh này là một Cổ Thần. Cổ Thần này hình dáng cực kỳ quỷ dị, toàn thân hắn đỏ sẫm, cầm trong tay một cây búa rất lớn vừa mới biến ảo hiện ra, mạnh mẽ giơ cây búa lên, hướng về phía Linh Động Thượng Nhân ầm ầm chém tới.
- Thiên Hoàng Vương Lộ, thập phủ luyện nô!
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, từng trận ngôn ngữ Cổ Thần từ trong miệng hắn truyền ra, hóa thành những ký hư ảo, đột nhiên rơi lên trên Thiên Hoàng Lô.
Bên trong Thiên Hoàng Lô ầm ầm kinh thiên, Cổ Thần toàn thân đỏ sẫm kia tay phải cầm chiếc búa chém mạnh xuống, trực tiếp xuyên thấu cơn lốc, hướng thẳng tới Linh Động Thượng Nhân.
- Lão phu muốn xem ngươi sẽ luyện hóa lão phu thế nào!
Linh Động Thượng Nhân biến sắc, hai mắt bỗng nhiên mở ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây búa kia, trong tiếng gầm nhẹ, hai tay bấm quyết, liền có một pho tượng rất lớn biến ảo hiện ra. Pho tượng này chính là Ma Thần mà lúc trước hắn đã từng gọi ra.
Trong tiếng ầm ầm, cây búa kia hạ xuống, tiếng nổ vang lên kinh thiên, va chạm với pho tượng phát ra u quang kia. Nó ầm một tiếng, cây búa kia tiêu tan, pho tượng chấn đông phịch một tiếng tan vỡ.
Linh Động Thượng Nhân phun ra máu tươi, nhưng máu tươi vừa xuất hiện lại lập tức hóa thành pho tượng kia, từ từ đứng dậy.
Sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt, trong mắt lóe lên hàn quang, không cần nghĩ ngợi giơ tay phải lên chỉ về phía trước. Lập tức bên trong Thiên Hoàng Lô, Cổ Thần kia lại giơ tay phải lên, cây búa lại xuất hiện, hướng xuống phía dưới chém lần thứ hai. Lần chém thứ hai này chưa kịp hạ xuống, ở phía sau Cổ Thần này bất ngờ có hồn phách ngưng tụ, trong cơn lốc ngợp trời lại biến hóa ra một Cổ Thần nữa. Cổ Thần thứ hai này tay phải cũng cầm một cây búa, ngay khi xuất hiện liền giơ tay lên hung hăng chém xuống phía dưới. Một chém này vẫn chưa phải là kết thúc, ở phía sau hắn, hông phách lại điên cuồng ngưng tụ, Cổ Thần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy lần lượt biến ảo hiện ra. Tám Cổ Thần, tám cây búa kinh thiên, trong nháy mắt giống như dung hợp với nhau, lại giống như hóa thành một tản ảnh liên tiếp, hướng thẳng tới Linh Động Thượng Nhân.
- Luyện cho ta!!
Vương Lâm trong lúc gầm nhẹ mắt lộ ra sát khí.
Ầm ầm ầm ầm, tiêng nổ kịch liệt ở bên trong Thiên Hoàng Lô này vang vọng vô tận, pho tượng bên ngoài Linh Động Thượng Nhân lập tức bị cây búa thứ nhất chém xuống, ầm vang chấn động, nhưng chưa tiêu tan, mà vẫn chịu đựng được.
Cây búa thứ hai mạnh mẽ chém xuống.
Cây búa thứ ba, thứ tư... cho tới cây búa thứ tám, cũng giống như nhau phát ra sức tấn công ngợp trời. Pho tượng kia rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, ầm một tiếng vỡ vụn, dư lực của những lưỡi búa xuyên qua pho tượng, lao thẳng tới Linh Động, với một tốc độ không thể tưởng tượng được chém xuống thiên linh của hắn, không hề dưng lại mà xuyên qua, xuống tận mặt đất.
Toàn bộ Thiên Hoàng Lô kịch chấn, Linh Động Thượng Nhân kia phun ra máu tươi, trong mắt có một vẻ mê man ngắn ngủi.
Vương Lâm chờ chính là một thoáng mê man này. Ngay khi Linh Động Thượng Nhân xuất hiện sự mê man, hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quỷ dị, hai tay bấm quyết điểm mạnh lên mi tâm, lẩm bẩm nói:
- Đạo thuật... Mộng đạo!
Bên trong Thiên Hoàng Lộ, thân thể Linh Động Thượng nhân đột nhiên chấn động, vẻ mê man trong mắt càng đậm, mơ hồ hình như trong mắt hắn có kí ức cả đời nhanh chóng hiện lên.
- Thiên tư của ngươi không tồi, ta có thể dẫn ngươi vào Linh Động Tộc tu đạo, nếu có thể đạt được thành tựu, thì đó chính là số phận của ngươi! Hãy nhớ kĩ tên ta, tên ta là Vương Lâm!
Một thân ảnh thanh niên mơ hồ nhìn thấy thiếu niên đang quỳ ở trước mặt, chậm rãi mở miệng.
- Vãn bối xin ghi nhớ, cả đời không quên!
Thiếu niên kia vẻ mặt lộ ra vẻ kiên định, trong mắt mang theo vẻ cảm kích nồng đậm.
- Ngươi mặc dù không phải là người của Linh Động Tộc, nhưng ngươi lại trung thành với tộc ta, thiên tư lại tuyệt vời, vì thế lão phu sẽ tự mình lấy tộc ấn ra đưa cho ngươi, hy vọng ngươi... sẽ tự thu xếp cho tốt!
Một lão già mặc áo đen, sắc mặt tái nhợt, trên ngực máu thịt lẫn lộn, hiển nhiên là đang bị trọng thương. Ngay cả nguyên thần cũng chuẩn bị tan vỡ, sắp sửa qua đời.
Ở phía trước hắn có một nam tử trung niên đang quỳ, nam tử này chính là Linh Động.
- Tên thật của vi sư ngươi cũng biết rồi, đó là... Vương Lâm!
- Vương Lâm...
Nam tử kia sửng sốt, cái tên Vương Lâm này hắn không hề xa lạ.
Trong tinh không ở Thái Cổ Tinh Thần, có một lão già đang cấp tốc bỏ chạy. Sắc mặt hắn tái nhợt, không ngừng phun máu tươi, phía sau còn có ba người truy kích gắt gao.
- Chẳng lẽ Linh Động ta hôm nay lại chết ở chỗ này!
Ánh mắt lão già lộ vẻ tuyệt vọng.
Ba người truy kích ở phía sau giờ phút này ầm ầm tới gần, thần thông hóa thành ba con ác long rít gào lao tới cắn nuốt, chuẩn bị tới gần lão già này. Hắn trong tiếng cười thảm đã quyết định tự bạo giết người.
Nhưng đúng lúc này, bên trong tinh không tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng, một bàn tay hư ảo rất lớn hiện ra, hướng về ba người kia vung lên. Ba người này lập tức phun ra máu tươi, hoảng sợ lùi lại.
- Người cứu ngươi, Vương Lâm!
Lão già kia sống sót sau kiếp nạn, nhưng ngay khi nghe thấy cái tên này, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ cùng mê man rất sâu.
- Lại là Vương Lâm.
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, trong Linh Động tộc, một lão già tóc bạc. toàn thân rữa nát, mùi rữa nát kia truyền đi rất xa, hiển nhiên là sắp đến lúc chết rồi.
- Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy... Đệ Ngũ Suy... Linh Động ta cả đời tu đạo, chẳng lẽ lại dừng ở chỗ này!
Lão già cười thảm, khóe miệng tràn ra một ngụm máu đen, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Nhưng ngay lúc hai mắt hắn nhắm lại, hắn chưa thể tiến vào một vùng thiên địa kỳ dị, khắp mọi nơi đều mơ hồ, toàn bộ đều không nhìn thấy rõ. Duy chỉ có một thân ảnh phía trước, quay lưng về phía hắn, hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.
- Làm nô bộc cho ta, ta sẽ cho ngươi đắc đạo!
Thanh âm lạnh như băng từ từ truyền đến.
- Ngươi là ai?
Lão già kia hai mắt sững lại.
- Vương Lâm!
Thân ảnh kia quay lại, ánh mắt như điện, nhìn về phía lão già, hình dáng của hắn không ngờ chính là Vương Lâm. Sắc mặt lão già ầm ầm biến đổi, với định lực của hắn vốn sẽ không như vậy, nhưng cái tên Vương Lâm này dường như cả đời đã theo hắn, từ lúc còn nhỏ tiến vào Linh Động Tộc, đến lúc ân sư ban cho tộc ấn, đều nói ra cái tên Vương Lâm.
Cho đến mấy lần gặp nguy cơ sinh tử, đều có một người tự xưng là Vương Lâm cứu hắn. Hết thảy những chuyện này dường như đã trở thành mộng ảo của đời hắn.
- Nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau ngươi không còn là Linh Động nữa, mà tên ngươi sẽ là Cổ Nô Tử!
Ngay khi thanh âm này truyền ra, thiên địa mơ hồ này ầm ầm tan vỡ, hoa thành vô số mảnh nhỏ cuộn lên, còn tìm tòi bên trong kí ức của Linh Động Thượng Nhân, khiến cho hắn ở bên trong Thiên Hoàng Lô thân thể run lên kịch liệt, tỉnh táo trở lại.
Nhưng sự tỉnh táo lúc này vẫn còn một vẻ mê man.
Ngay khi hắn tỉnh lại, bên trong Thiên Hoàng Lô, tám thân ảnh Cổ Thần hiện ra chồng lên nhau, bỗng nhiên dung hợp lại với nhau, trở thành Cổ Thần thứ chín. Cổ Thần này giơ cây búa lên, hướng về phía Linh Động Thượng Nhân chém xuống lần thứ mười. Lưỡi búa kêu lên kinh thiên, ầm ầm lao tới, trong nháy mắt đã tới gần thân thể Linh Động Thượng Nhân chưa tới vài trượng. Linh Động trong lúc đang mê man ngẩng đầu, trong đó có một vẻ giãy giụa nhanh chóng lóe lên, phản kháng một cách vô thức.
Nhưng lúc này, một thanh âm lạnh như băng vang cọng bên trong Thiên Hoàng Lô này.
- Ngươi là Linh Động, hay là Cổ Nô Tử...
Toàn thân Linh Động Thượng Nhân ầm ầm chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, hắn ngửa mặt lên trời gầm nhẹ.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta là Vương Lâm!
Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi, thanh âm chậm rãi truyền bên trong Thiên Hoàng Lô, hóa thành vô số lôi đình ầm ầm bên trong tâm hồn của Linh Động Thượng Nhân, khiến cho toàn thân hắn đứng ngây ra đó, vang vọng bên tai hắn đều là hai chữ Vương Lâm. Lưỡi búa lóe lên. Lưỡi búa lóe lên lần thứ mười chém xuống đỉnh đầu Linh Động, ở trên mi tâm hắn, hóa thành một ấn kí hình tròn... hai mắt hắn không còn bất cứ một thần thái gì, ngã về phía sau, bị một cơn lốc hồn phách cuốn đi, chẳng biết đi tới nơi nào.
Bên ngoài Thiên Hoàng Lô, vẻ mệt mỏi của Vương Lâm càng đậm, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng. Hắn hít sâu, nhờ có Thiên Hoàng Lô, thuật Mộng Đạo của hắn làm rối loạn tâm thần của Linh Động thành công, để lại dấu ấn của mình. Nhưng lúc này vẫn còn một thời gian để tế luyện kĩ lưỡng, sau đó còn phải gia tăng rất nhiều cấm chế để đề phòng, mới có thể khiến cho đối phương chính thức để cho hắn sử dụng.
- Đáng tiếc vẫn còn không ít nhược điểm... nhưng thời gian có hạn, cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, vung tay áo, bên trong Thiên Hoàng Lô dường như thay trời đổi đất, trở lên mù mịt. nhưng sự mù mịt này nhanh chóng tiêu tan, bên trong lại lộ ra một thiên địa khác. Bên trong thiên địa này, đạo linh giống như kỳ lân kia bị Vương Lâm phong ấn đơn độc ở đây, đang không ngừng gầm nhẹ, toàn thân tràn ngập ngọn lửa, thương thế trong cơ thể đang lấy một tốc độ cực kì kinh khủng mạnh mẽ hồi phục.
Nhìn bộ dạng của nó có lẽ không lâu nữa sẽ hồi phục hoàn toàn như lúc đầu. Đạo linh là cái gì, Vương Lâm không hiểu rõ, thậm chí vật ở trước mắt hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời. Giờ phút này phát hiện vật này không ngờ có một tốc độ trị thương kinh người, Vương Lâm không khỏi hai mắt sững lại.
- Ta muốn nhìn xem đạo linh là cai gì!
Vương Lâm hai tay bấm quyết hướng về phía trước vung lên, trong tiếng ầm ầm, ở phía trước đạo linh bên trong Thiên Hoang Lô đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ. Đây chính là Thông Thiên Môn ở trong Phong Tiên Giới Vương Lâm đã cảm ngộ lưu nguyệt.
- Lưu nguyệt... nghịch chuyển thời gian!
Lưu nguyệt thi triển ra, thời gian đảo ngược, ánh mắt Vương Lâm xuyên thấu cánh cửa đá khổng lồ kia, nhìn thấy rõ ràng đạo linh ở bên trong, theo thời gian bị bóc đi từng lớp màn thần bí.
Một lát sau, Vương Lâm đột nhiên biến sắc, thân thể đứng mạnh lên, bất giác lui ra phía sau vài bước.
- Chuyện này... không thể nào...