Chương 1450: Đại Hoang Lão Độc.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:21:59

Mười vạn Văn Thú gào thét tràn ngập thiên địa, con dẫn đầu chính là Hồng Vương của Vương Lâm. Văn Thú này cực kỳ trung thành, đối với Vương Lâm mà nói có cảm giác giống như phụ thân. Giờ phút này bay ra, Văn Thú Vương kia hít một hơi thật sâu, lập tức cọ lên người Vương Lâm, trong mắt mặc dù vẫn còn vẻ hung ác, toàn thân nhìn mặc dù dữ tợn, nhưng thần sắc lại có một vẻ mừng rỡ và không muốn rời xa, đối với Vương Lâm cũng là một lòng một dạ. Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, sau khi vuốt lên cái xúc tu sắc bén dữ tợn của Văn Thú, liền chỉ xuống dòng sông đỏ như máu phía dưới. Văn Thú Vương hí lên, lập tức liền có một Văn Thú cúi người bay thẳng xuống phía dưới, đi tới bên cạnh một dòng sông, đưa xúc tu vào trong mạnh mẽ hút một cái, lập tức thân thể bắt đầu run lên, trong cơ thể còn có tiếng ầm ầm truyền ra. Trong nháy mắt đã to hơn gấp đôi! Trên người nó toát ra một đám huyết quang, khí thế ầm ầm! Nó ngẩng mạnh đầu lên, hướng về phía Văn Thú Vương hí lên một tiếng, lập tức mười vạn Văn Thú ở nơi này đồng thời kêu lên, theo Văn Thú Vương dẫn dắt, lao thẳng xuống mặt đất. Từ xa nhìn lại, trên mặt đất chi chít toàn là Văn Thú! Những dòng sông máu kia Vương Lâm đã quan sát qua, đối với mãnh thú có tác dụng rất tốt, có thể xúc tiến sự tăng trưởng, nếu hấp thụ được toàn bộ, sức chiến đấu của mười vạn Văn Thú này sẽ tăng lên không ít! Sau khi mắt thấy từng con Văn Thú hấp thụ dòng sông máu lớn lên, càng ngày càng dữ tợn, Vương Lâm không để ý tới nữa, mà nhìn về phía thi hài của Cổ Thần, Cổ Ma kia! Ba thi hài của ba bộ tộc cổ đại này đã hoàn toàn tử vong, chỉ còn lại thể xác, còn bên trong đã hoàn toàn tử vong. - Nếu có thể phát hiện thi thể Cổ Ma chưa hoàn toàn tử vong... có lẽ phân thân Cổ Ma của ta sẽ có thể thành công! Thân thể Vương Lâm hạ xuống, tay phải đặt lên trên người của Cổ Ma kia, sau khi lưu chuyển nguyên lực, thì thào tự nói. Nửa canh giờ sau, những dòng sông trên mặt đất đã khô cạn, không còn lại một giọt, giống như toàn bộ đều Vương Lâm đoạt đi. Ngay cả đài cao ngàn trượng Cổ Thần vác trên lưng kia cũng bị Vương Lâm đưa vào trong không gian trữ vật. Quay trở về đài cao bậc ba màu tím đoạt được từ Linh Động Thượng Nhân, Vương Lâm vung tay áo, mười vạn Văn Thú thân thể đã to lớn lên gấp đôi vờn quanh bốn phía, chi chít nhìn cực kỳ kinh người. Ánh mắt xuyên qua đám Văn Thú bốn phía, Vương Lâm nhìn ba thi thể bộ tộc cổ đại phía dưới, bọn họ thủy chung vẫn duy trì tư thế từ vạn cổ, dữ tợn quay ở nơi đó. Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm không đưa bọn họ đi, mà xoay người bước lên đài cao bậc ba, phóng thẳng lên trời, từ một cái khe đang ẩn dấu trực tiếp xé mở rời đi. Đi ra khỏi vùng đất phong ấn, hiện ra ở trước mắt Vương Lâm là một đám sương mù nồng đậm. Văn thú rít lên, ở bên trong đám sương mù này xuyên qua, khiến cho sương mù cuộn cuộn lên. Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, trong dầu hiện lên bản đồ ba khối hợp lại với nhau, sau khi tìm được con đường đi vào trong chỗ sâu của cổ mộ, ánh mắt lóe lên, đài cao bậc ba dưới chân có một tốc độ cực nhanh, ầm ầm bay thẳng về phía trước! Dọc đường hoành hành, tiếng kêu thảm thiết vang lên ở những nơi Vương Lâm bay qua, bên trong đám sương mù kia còn ẩn chứa rất nhiều mãnh thú hình người, nhưng bị đám Văn Thú này tản ra, chưa kịp chờ Vương Lâm tới gần, đã lập tức bị đám Văn Thú này xông lên xé xác. Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía. Thần sắc Vương Lâm hắn bình tĩnh, tiếp tục tiến lên phía trước. Trên đường, Vương Lâm còn gặp một đám ước chừng hơn ba mươi tu sĩ, những đài cao của những tu sĩ này ngoài một đài cao bậc hai, còn lại toàn bộ đều là bậc một. Đài cao của những người này bay nhanh đi, thần sắc cực kỳ cẩn trọng, nhưng gặp phải những mãnh thú hình người vây quanh, đang tử chiến một cách đau khổ! Ngay khi bọn họ đang quyết chiến, đám sương mù ở phía xa ầm vang, một con Văn Thú rất lớn từ bên trong đám sương mù lao ra, dữ tợn nhìn đám mãnh thú hình người đang bao vây mọi người. Ngay khi nó xuất hiện, liền lập tức khiến cho hơn ba mươi tu sĩ này chú ý! - Đây là mãnh thú gì? - Lại có mãnh thú mới xuất hiện!! Ngay khi tiếng kinh hô này vang lên, ánh mắt hơn ba mươi tu sĩ kia lộ ra vẻ khiếp sợ. Khiến cho những tiếng kinh hô chính là ở phía sau con Văn Thú kia bỗng nhiên còn có rất nhiều Văn Thú gào thét từ bên trong sương mù lao ra! Ở phía sau đám Văn Thú này còn có một đài cao ba ngàn trượng ầm ầm xuất hiện! Trên đài cao, Vương Lâm một đầu tóc trắng, toàn thân mặc áo trắng, lạnh lung nhìn về phía mọi người. - Đài cao bậc ba! Lão già đứng trên đài cao bậc hai đồng tử trong hai mắt co rụt lại. Đài cao dưới chân Vương Lâm dừng lại, giơ tay phải lên chỉ về phía trước. Trong tiếng ầm ầm, mười vạn Văn Thú xung quanh hắn hai mắt đỏ bừng, phát ra tiếng kêu hưng phấn, lao thẳng đến một vạn mãnh thú hình người kia, triển khai một cuộc chém giết điên cuồng khiến cho hơn ba mươi tu sĩ kia tâm thần chấn động. Những mãnh thú hình người này đối với tu sĩ mà nói chính là thuốc bổ, đối với Văn Thú cũng là như vậy! Giống như cuồng phong quét qua, mười Văn Thú tấn công một mãnh thú, máu tươi ngợp trời, khí thế kinh thiên, tiếng ầm ầm vang vọng, khiến cho hơn ba mươi tu sĩ kia đúng ngây ra ở đó. Ngay khi trận chém giết này chấm dứt, mười vạn Văn Thú này đã chết gần một vạn, nhưng số sống sót đã cắn nuốt một vạn mãnh thú này, sức sống trong cơ thể tăng trưởng, lại càng trở lên hung mạnh hơn. Sau khi trong thời gian ngắn giết chết toàn bộ một vạn mãnh thú này, Văn Thú cũng chưa biến mất mà còn mang theo ánh mắt bạo ngược đỏ như máu, nhìn chằm chằm hơn ba mươi tu sĩ bị chúng bao vây bên trong. Dường như chỉ cần Vương Lâm chỉ tay một cái, chúng sẽ ầm ầm lao tới. - Ta giúp các ngươi tiêu diệt mãnh thú, các ngươi phải đưa đài cao bậc hai cho ta! Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, nhìn lên lão già trên đài cao bậc hai. Lão già này thần sắc âm trầm, giống như đang cân nhắc, sau khi trầm ngâm một lát, không nói lời nào, thân thể nhảy lên tới một đài cao bên cạnh, ngay lúc đó, đài cao bậc hai vốn thuộc về hắn ầm ầm bay ra, theo đám Văn Thú nhường đường, bay tới gần Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua lên trên đài cao này, trên đó có tổng cộng ba trăm mười hai ấn ký. Hắn giơ tay phải lên, cách không vỗ một cái, đài cao bậc hai này ầm ầm chấn động, tất cả ấn ký hiện trên đó bay ra, lao thẳng tới Vương Lâm, dung nhập trên đài cao bậc ba dưới chân hắn. Đài cao mất đi ký hiệu kia chấn động, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng phịch một tiếng tan vỡ, phân tán ra bốn phía. Trên đài cao của Vương Lâm, số lượng ấn ký đã lên tới hơ chín trăm, màu tím trên đó gần như trở thành màu đen, thoạt nhìn có chút giật mình, dường như có dấu hiệu đột phá lên bậc bốn. - Vẫn là bậc ba, không biết tới bậc bốn cần bao nhiêu nữa... chắc là cũng sắp rồi... Không để ý tới những tu sĩ kia, đài cao dưới chân Vương Lâm chấn động, nhanh chóng bay về phía trước. Đám Văn Thú vây quanh những tu sĩ gào thét bay qua bên người bọn họ, về tới bên cạnh Vương Lâm, trong lúc tràn ngập, dần dần đi xa. Hơn ba mươi tu sĩ này từng người sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Vương Lâm rời khỏi. - Chu Công, mãnh thú cổ quái này tuy nhiều, nhưng nếu ta toàn lực phản kháng, không chừng cũng có thể xông ra! Một tu sĩ trung niên không cam lòng, trầm giọng nói. - Người này có đài cao bậc ba, tu vi sao có thể yếu được. Lại còn có những mãnh thú này nghe lệnh, cho dù chúng ta xông ra được, cũng sẽ bị trọng thương, khó có thể chống cự được... Lão già lúc trước có đài cao bậc hai lắc đầu. Tu sĩ trung niên kia nhướng mày đang định nói chuyện, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một biến cố kinh người. Vương Lâm vẫn còn chưa đi quá xa, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, xoay mạnh người nhìn về phía đám tu sĩ ở đằng xa, đồng tử trong mắt co rụt lại. Văn thú xung quanh hắn cả đám chợt run lên, đồng loạt lui về phía sau, ngay cả tiếng kêu cũng lộ vẻ hoảng sợ. Ở dưới chân đám tu sĩ này, sương mù cuộn lên điên cuồng, hóa thành từng tầng sương mù chuyển động ngợp trời, còn có tiếng ầm ầm kịch liệt vang lên. Ngay sau đó, một cánh tay rất lớn ước chừng vạn trượng từ bên trong sương mù lao ra. Dường như ở sâu trong đám sương mù, có một người khổng lồ giờ phút này vươn cánh tay xuyên thấu sương mù, ngón tay hắn như những ngọn núi trong tiếng ầm ầm từ bên dưới bao phủ hơn ba mươi tu sĩ này. Những người này sắc mặt đại biến, thậm chí còn không kịp né tránh, cánh tay này ầm ầm tới gần, năm ngón tay xòe ra, hung hăng túm lấy. Ầm một tiếng, hơn ba mươi đài cao dưới thân thể bọn họ đột nhiên tan vỡ, vô số đá vụn tản ra, tất cả bọn họ đều bị bàn tay khổng lồ kia chộp vào trong lòng bàn tay. Cánh tay vạn trượng này nhanh chóng hạ xuống, ở bên trong đám sương mù không ngừng nhúc nhích lùi vào bên trong, biến mất không thấy. Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt. Từ lúc cánh tay này vươn lên đến lúc biến mất gần như chỉ trong nháy mắt. Hồi lâu sau, sương mù dần dần yên ổn lại, toàn bộ khôi phục lại như thường. Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tin được mới vừa rồi ở nơi này vẫn còn có ba mươi tu sĩ tồn tại... Vương Lâm trầm mặc, trong mắt lóe lên hàn quang. Cánh tay khổng lồ kia khiến cho tâm thần hắn chấn động, ở bên trong cánh tay này hình như có một khí tức giống như Cổ Thần tồn tại, chỉ là nó xuất hiện quá mức đột ngột, trong nháy mắt đã biến mất, Vương Lâm không thể phân tích cẩn thận khí tức kia. Nhưng hắn cũng nhìn ra sức mạnh của cánh tay kia là không thể chống cự! - Cổ mộ gia... Hàn quang trong mắt Vương Lâm dần dần tiêu tan, hắn cúi đầu nhìn đám sương mù vô tận bên dưới. Sự quỷ dị và thần bí nơi này càng ngày càng đậm. Thu ánh mắt lại, Vương Lâm bên trong đám sương mù này càng cẩn thận hơn, dựa theo con đường trong đầu bay nhanh về phía trước. - Nếu bản đồ này không sai, phía trước còn có một vùng đất bị phong ấn, nơi này đã bị người ta mở ra, trong đó cũng bị phong ấn một tứ phẩm đạo linh... Tìm được nơi đó, nếu phương hướng không sai, tiếp tục đi về phía trước, sẽ có thể đi sâu vào bên trong cổ mộ. Còn nữ tử Phong Diệt Tộc kia, ở trên cơ thể cô ta đã âm thầm để lại một ấn ký, ta có thể cảm nhận được vị trí của cô ta. Hiện giờ cô ta đang ở phía trước... Nữ tử này rất là hữu dụng, nhất định phải tìm ra ví ẩn của hai lần bất tử... nếu ta có thể làm như vậy... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Ở rất xa phía trước Vương Lâm, chính xác như hắn dự liệu, có một vùng đất phong ấn. Lúc này, ở bên trong vùng đất phong ấn này sát khí ngợp trời. Trong thiên địa âm u, cuồng phong tàn phá, giữa không trung có hai thân ảnh chém giết lẫn nhau, tiếng ầm ầm vang vọng. Ở phía dưới có gần một trăm tu sĩ cũng đang chém giết, trong đó nữ tử của Phong Diệt Tộc sát khí trên mặt càng đậm, bên cạnh có gần mười người bị tử thương. - Diệu Âm, hôm nay ngươi dám đoạt đạo linh của lão phu, bổn tôn của lão phu sẽ lập tức tới Âm Hải, quyết chiến với bổn tôn của ngươi. - Đại Hoang lão độc, đây là phân hồn của ngươi, nhưng phân hồn của ngươi tới nơi này cũng không phải là đối thủ của ta, giết phân hồn của ngươi, bổn tôn của ngươi vẫn còn dám tới Âm Hải sao? Nực cười, nực cười. Ngươi tính tình cổ quái, trong Thái Cổ Tinh Thần ngoài Lão Điểu không bao giờ ra khỏi vùng đất Điên Lạc, không còn có quan hệ tốt với một đạo hữu nào, ở bên trong cổ mộ này, lại càng không có người nào giúp ngươi, ngươi lấy cái gì cùng với bổn tôn tranh đoạt đạo linh.