Chương 302: Lòng Mang Tâm Tư

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:15:04

Vương Lâm tỉnh bơ, nhìn Tôn Lôi liếc mắt một cái, chậm rãi nói: - Tôn đạo hữu, muốn tại hạ giúp ngươi lấy được kiếm tiên, lại chỉ đưa ra hai thứ đồ mơ hồ, ngươi cho rằng tại hạ là trẻ con nên dụ dỗ lừa gạt phải không? Tôn Lôi thở sâu, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói: - Đạo hữu, ngươi muốn cái gì? Hắn cũng không thích nhiều lời, nếu đối phương nhất định không chịu tiến đến, vậy hắn sẽ tự mình mạo hiểm thử một lần. - Ta xem đạo hữu là người đến đây trước, dường như đã phát hiện những khe nứt trong không gian này... Vương Lâm nhẹ nhàng, từ từ nói. Tôn Lôi cười ha hả, vỗ túi trữ vật, một chiếc ngọc giản rơi vào tay, ném về phía Vương Lâm, nói: - Di Tầm Quyết, vật ấy là thần thông thuật của Đại La kiếm tông, tặng ngươi. Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua liền nói: - Đạo hữu quả nhiên thẳng thắn, tại hạ cũng không lằng nhằng nữa. Ngươi hãy đưa cho ta hồ lô màu xanh trong túi trữ vật của tam sư huynh ngươi, ta sẽ mạo hiểm cùng ngươi đi tìm . - Không được! Tôn Lôi không có gì do dự, lại nói: - Đó là Tẩy Linh Hồ, chính là vật Tôn mỗ nhất định cần khi vào Đại La kiếm, đạo hữu không nên ép ta. Vương Lâm nhướn mày. Tôn Lôi cắn răng, tức giận, nói: ¬- Đạo hữu, hồ lô này là không thể đưa cho ngươi, tuy nhiên nếu ngươi giúp ta lấy được bảo kiếm, ta có thể cho ngươi một Tẩy Linh chi mộc, công hiệu của nó không bằng Tẩy Linh Hồ, nhưng nó vẫn là bảo vật hiếm có, có công hiệu hấp thu được tiên giới chi khí! Nói xong, hắn có chút tiếc nuối, lấy trong túi trữ vật ra một mảnh gỗ nhỏ, giơ nhoáng lên cho Vương Lâm nhìn qua rồi thu lại. Vương Lâm trầm ngâm một chút: vì một cái Tẩy Linh Hồ mà phải hao phí pháp bảo để xử lý người này, chưa cần nói tới đáng giá hay không nhưng ở đây cực kỳ nguy hiểm, Hồng Điệp kia lại như hổ rình mồi, nếu mình tiêu hao pháp bảo quá mức, khi gặp phải Hồng Điệp hoặc là người khác tu vi cao cường tất nhiên sẽ có nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Vương Lâm gật đầu nói: - Thôi, ngươi đem Tẩy Linh chi mộc cho ta, ta trợ giúp ngươi đi tới chỗ hang động đó một lần, nhưng nếu sau khi ngươi vào mà vẫn không thể lấy được kiếm tiên, thì Tẩy Linh chi mộc và Tẩy Linh Hồ cũng đều là vật của ta. Tôn Lôi gật đầu, nói: - Tất nhiên rồi, hiện tại Tôn mỗ không thể cho ngươi Tẩy Linh chi mộc này, đợi đến được cửa động lại cho cũng không muộn. Đạo hữu thứ lỗi, Tôn mỗ chỉ phòng bị một chút thôi? Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay áo vung lên, nói: - Đạo hữu dẫn đường! Tôn Lôi không nói hai lời, lắc nhẹ mình hướng về cửa động. Hắn cùng với Vương Lâm một trước một sau, hai người duy trì khoảng cách nhất định, không ai không tin ai, đều phòng bị lẫn nhau. Tôn Lôi cười thầm tự nhủ "mặc dù là ngươi ẩn nấp tu vi, nhưng nếu mình đoạt được kiếm tiên thì cùng lắm xuất ra chí bảo của môn phái, liều mạng lập tức rời khỏi tiên giới, có thể sẽ một đòn giết hắn. Đây là do hắn kiêng nể Vương Lâm ẩn nấp tu vi, bởi vậy mới mời Vưong Lâm cùng đi tầm bảo. Cả hai người đều là người quyết đoán, tiến thẳng tới chỗ hang động, chỉ một lúc, cả hai đã xuyên vào trong huyệt động cách cửa hang chừng ba mươi trượng. Tại đây, nhìn ra xa thấy cửa động tối đen như mực. Ở cách đó không xa, có một bộ hài cốt, đó là xác của tam sư huynh do Tôn Lôi hại chết. - Tiên giới chi lương vốn là thực vật của tiên thú, ăn vào thân thể cường tráng, nhưng đối với ta mà nói, nó không có tác dụng. Không ngờ tiên thú chi lương ở đây có nhiều đến như vậy! Đạo hữu có biết vì sao tiên lương màu đen tồn tại không? Tôn Lôi nhìn cửa động phía xa xa, nhẹ giọng nói. Vương Lâm bình tĩnh, đáp: - Ta nghĩ là nó liên quan tới bộ hài cốt? Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên, tế ti màu đen kia là từ trong bộ hài cốt kia chui ra, cứ mỗi lần bay ra đều khiến bộ hài cốt kia rung động, như thể lúc nào cũng có khả năng sống lại. - Đạo hữu kiến thức quả là bất phàm, nhiều năm trước, tiên giới gặp phải kiếp nạn, tiên lương màu đen kia không biết bằng cách nào mà cắn nuốt toàn bộ thân thể kia lại hợp với tiên thức nguyên thần, sau đó chui vào trong thi hài ẩn nấp, qua lâu ngày liền có đạo hạnh. Đúng là bởi vì sự tồn tại của nó cho nên ở đây tiên giới chi lương tồn tại rất đông, chỉ sợ đều là con cháu của nó sinh sôi ra. Tôn Lôi nói. Hắn đưa ra mấy miếng ngọc giản nhẹ nhàng thả trên mặt đất. Vương Lâm trầm mặc không nói. - Đạo hữu, lát nữa ta dùng phép thuật dụ dỗ tiên giới lương chi ra, ngươi và ta cứ thế mà tiêu diệt được bao nhiêu thì cứ ra sức. Khi nào tế ti màu đen xuất hiện, chúng ta nhanh chóng chạy trốn, gặp nhau ở chỗ lúc nãy Tôn Lôi trầm giọng nói. Vương Lâm gật đầu, vung tay phải Khu Thú Quyển bay ra, lập tức hóa thành lôi oa (con ếch), rơi trên mặt đất - Lôi oa. Tôn Lôi nheo mắt, liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nội tâm càng thêm xác định "người này ẩn nấp tu vi, nếu không thì làm sao có thể bắt được loài linh thú thượng phẩm cực kỳ hiếm như thế." -Bắt đầu đi! Vương Lâm bình thản nói. Tôn Lôi không nói thêm nữa, hai tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng. Lập tức sau lưng hắn bảo kiếm bay lên, tạo thành một đạo kiếm quang hình cầu vồng, bay đi trong tiếng ầm, đâm thẳng vào trong động. Âm thanh trong động dội lại một trận. Theo sau, bảo kiếm quay về. Bỗng nhiên, xuất hiện một tuyến đoàn to lớn, theo sau vô số tế ti lúc nhúc nối nhau bay vọt tới. Cảnh tượng này làm cho ngươi ta phải rùng rợn. Một khi bị nó bám vào, thì máu chảy đầm đìa, cuối cùng chỉ còn bộ hài cốt. Tôn Lôi hét lớn một tiếng. Trước mặt hắn, ngọc giản lập tức mở tung, một tia khói bảy màu từ phía trên tràn ra, hướng tới đàn tế ti. Ngay lập tức, một mảnh tế ti rơi trên mặt đất, không ngừng co rúm, vặn vẹo. Nhưng Đàn tế ti quả là rất nhiều, chỉ trong vài hơi thở, đám khói bảy màu tiêu tan sạch. Tôn Lôi không nói hai lời, lui về phía sau, dùng phi kiếm bắn ra từng đạo kiếm khí lớn chém vào phía trên tế ti. Cứ mỗi đạo kiếm khí bắn ra là từng tảng lớn tế ti bị tiêu diệt. Cho dù trong động hiện ra một con đường, nhưng đã bị đám tế ti bao vây không còn lối thoát. Chúng liều lĩnh vọt tới tấn công tất cả những vật còn sống. Tôn Lôi tiếp tục lùi về phía sau, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn lôi con ếch bên người ra. Lập tức, con ếch phình bụng ra, từ trong bụng truyền ra thứ âm thanh nghe như sấm. Sau đó, nó mở to mồm, "ầm"một tiếng, trong miệng phun ra một lôi cầu. Lôi cầu này lóe ra một mũi điện, đánh thẳng về phía trước. Lập tức, một mảng tế ti như bị một lưỡi hái cắt ngang từng khúc, tiêu tan hết. Tôn Lôi ngẩn ra, hắn chẳng thể nghĩ tới, lôi cầu này lại lợi hại như vậy, trong lòng càng khâm phục Vương Lâm. Lôi cầu có được uy lực của thiên địa, ầm ầm tiêu diệt dám tế ti đẩy chúng xa chừng mười trượng. Nhưng đám tế ti như thể nhiều vô tận, cứ xông lên. Vương Lâm lui ra phía sau, tay phải lôi con ếch ra, lại một tiếng rít gào, nó căng bụng lên rồi phun ra một loạt lôi cầu, từng tia chớp cuồn cuộn vây lấy đám tế ti. Lôi cầu bám từng trận điện quang mà bắn xối xả. Đám tế ti như thể lần đầu tiên có ý sợ hãi, không ngờ không còn muốn tiến lên nữa mà như muốn lùi lại phía sau. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít chói tai truyền ra từ bên trong đám tế ti. Ngay sau đó, giữa đám kia tế ti xuất hiện một điểm đen, từ bên trong bay ra, nhắm thẳng phía lôi cầu. Con ếch liên tục phun ra hai lôi cầu, nên lúc này đã mệt mỏi. Vương Lâm nhìn thấy thấy tế ti màu đen kia vội vàng thu con ếch về hóa thành Khu Thú Quyển đeo trên cổ tay, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự. Trong khi bỏ trốn, hắn điểm ngón tay tại mi tâm, gọi ra rất nhiều du hồn tản ra xung quanh. Về phần Tôn Lôi, mắt hắn lộ vẻ do dự, thở dài một tiếng rồi buông tha ý định mạo hiểm chờ dám tế ti truy đuổi Vương Lâm xong sẽ tiến vào hang động. Dù sao việc này quá mạo hiểm, nếu vô ý sẽ rơi vào kết cục bỏ mạng. Vì thế, Vương Lâm lui ra phía sau một khắc, hắn cũng lựa chọn phương hướng lập tức rút đi. Lại nói về lôi cầu kia, khi bị tế ti màu đen kia chui vào trong, lập tức toàn thân run lên, thu nhỏ mình, cuối cùng vang lên từng trận bùm bùm, lôi cầu hoàn toàn tan biến. Tế ti màu đen gào thét kịch liệt, trên thân hình không hẳn là màu đen tuyền mà màu hơi tím, thậm chí còn có một tia điện quang lưu động. Nó cong người bật mạnh về phía trước với tốc độ cực nhanh, dù dùng thần thức tra xét cũng không thể nắm bắt được. Vị trí mà nó lựa chọn không phải Vương Lâm mà chọn đúng Tôn Lôi Vương Lâm đang đi, bỗng dưng biến sắc, Cấm Phiên run lên. Hắn liền ngồi xuống khoanh chân, nuốt linh đan, trong Khu Thú Quyển truyền đến từng trận lực hút. Sau một hồi lâu, lực hút mới chậm lại, Vương Lâm từ từ đứng lên, sắc mặt có chút khó coi. Khu Thú Quyển lần này đã tiêu hao mất nửa ngày hấp thụ linh lực, hiển nhiên là lôi oa đã tiêu hao năng lượng quá mức. Vòng này dùng tốt tiêu hao cũng rất lớn". Vương Lâm thầm cân nhắc, bay về phía trước. Dọc theo đường đi, một đám du hồn theo bốn phía bên trong vách tường xuyên thấu trở lại mi tâm của hắn. Vương Lâm tính nhanh thấy số lượng du hồn vẫn còn nhiều, không khỏi băn khoăn. Xem ra lần này tế ti màu đen hẳn là đang đuổi theo Tôn Lôi.