Chương 1812: Cảm Ứng Của Huyền La

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:24:53

Kim ấn này không ngờ lại có hiệu quả như vậy Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên tinh quang, há miệng hướng ra phía ngoài hút một hơi, lập tức kim ấn kia hóa thành một đạo kim quang biến mất trên khuôn mặt của Vương Lâm hiện ra ở trên quả cầu lửa. Sau khi kim ấn biến mất, kim quang cũng tiêu tan khỏi thiên địa. Không tiễn! Vương Lâm thu lấy kim ấn xong, chậm rãi mở miệng. Cho tới khi kim ấn kia biến mất, Đỗ Thanh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lùi lại vài bước, muốn nhanh chóng rời khỏi. Dọc đường hắn truy kích, mấy lần bị đối phương khiến cho chấn động, cuối cùng còn bị khí tức Đại Thiên Tôn ở trên kim ấn kia làm cho kinh hãi, lúc này đã bỏ qua tất cả những ý niệm chém giết trong đầu. Hận là không thể lập tức rời khỏi. Đúng là lừa đảo! Ngươi thật sự là tên lừa đảo! Đỗ Thanh rất buồn bực, sau khi lùi lại trăm trượng, đột nhiên thần sắc khẽ động, dừng chân lại nhìn lướt qua Vương Lâm đang bị quả cầu lửa bao bọc. Người này tu vi cực kỳ cao thâm, còn có được Pháp Bảo do Đại Thiên Tôn ban tặng, nhân vật như vậy nếu ta có thể gặp được thì đó cũng là cơ duyên của ta! Ta đã là con chó cùng đường, nếu có thể thông qua hắn mà có được sự chỉ điểm của Đại Thiên Tôn kia, thì tu vi chắc chắn sẽ gia tăng! Hơn nữa một khi theo hắn, trong bối cảnh như vậy, ta sẽ không còn phải kiêng kị Đại Hồn Môn nữa, không bao giờ còn phải đem tất cả những bảo bối tốt trước tiên đưa tới Đại Hồn Môn nữa! Nghĩ tới đây. Đỗ Thanh tự nhiên hết buồn bực, thần sắc lộ ra vẻ hưng phấn và kích động. Không sai, nếu như vậy, thì đây đúng là một cơ hội mà vô số tu sĩ đang mơ để có được. Nếu những tông phái khác ở Thiên Ngưu Châu này biết được người này có Pháp Bảo do một Đại Thiên Tôn ban cho, thì nhất định sẽ nổi điên lên, lập tức sẽ đưa hắn về tôn làm thượng khách. Thỏa mãn tất cả những yêu cầu của hắn. Đúng là ông trời có mắt mà, cơ may của Đỗ Thanh ta đã tới, hiện giờ rất có khả năng chỉ có một mình ta biết được thân phận của hắn, quyết không thể để cho những người khác biết được, cơ may này chỉ có thể thuộc về một mình ta. Chỉ là không biết đứng sau hắn là Đại Thiên Tôn nào Bất kế là người nào cũng không đều không sao cả! Thân thể bằng gỗ của Đỗ Thanh vốn không có trái tim, nhưng lúc này hắn mơ hồ nghe thấy dường như có tiếng tim mình đập lên dồn dập. Ha ha, cơ may trời ban, đây đúng là cơ may trời ban. Hai mắt Đỗ Thanh lóe sáng, quắc mắt nhìn Vương Lâm ở bên trong quả cầu lửa, sau khi hít một hơi thật sâu liền chắp tay, trên mặt nở nụ cười. Hiểu lầm, đạo hữu hiểu lầm rồi, việc này là một việc hiểu lầm. Ta đã sớm có cảm giác Thương Long Tông đã quá mức hủ bại. Đang muốn ra tay hủy diệt để tu bổ lại. Đúng lúc đạo hữu lại ra tay giúp cho một việc bề bộn, việc này Đỗ mỗ vạn phần cảm kích nên mới muốn đuổi theo, thực ra là muốn tự mình cảm tạ. Đỗ Thanh ăn nói ba hoa, hai mắt không chớp một chút nào. Ồ! Vương Lâm quét mắt nhìn Đỗ Thanh một cái, mỉm cười, dường như đã nhìn thấu tâm tư của Đỗ Thanh. Đạo hữu hiện giờ đang cắn nuốt ngọn lửa này, chuyện này rất trọng đại, Đỗ mỗ sao có thể rời khỏi. Đạo hữu hãy yên tâm, có Đỗ mỗ hộ pháp cho người, tuyệt đối sẽ không có người nào dám bước vào đây làm phiền! Đỗ Thanh bị ánh mắt của Vương Lâm quét qua nhưng không có một chút xấu hố nào. ngược lại lại lo lắng Vương Lâm không chấp nhận, lập tức giơ tay phải chỉ lên bầu trời, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, lại một lần nữa mở miệng. Trên có pháp tắc của Tiên Cương, tại hạ hôm nay hộ pháp của đạo hữu. nếu có một chút tà tâm nào nhất định sẽ bị trời tru đất diệt, đạo niệm sụp đổ, linh hồn tiêu tan! Vừa nói xong, từ trong tay phải của Đỗ Thanh lập tức xuất hiện một ký hiệu màu đỏ. Ký hiệu này lóe lên, ở bên trong ẩn chứa lời thề của Đỗ Thanh, hóa thành một tia hồng quang lao thẳng lên không trung, biến mất không còn. Đây là thệ phù trên Tiên Cương đại lục, một khi sử dụng rất ít người có thể không tuân theo, pháp tắc của Tiên Cương từ trong u minh có thể làm chứng! Cũng được, ngươi cũng có ý tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội được hộ pháp. Vương Lâm nhìn Đỗ Thanh một cách đầy thâm ý, chậm rãi mở miệng. Những lời này rơi vào trong tai Đỗ Thanh, lập tức khiến cho tinh thần Đỗ Thanh phấn chấn. Hắn đang lo những hiểu lầm lúc trước khiến cho cẩn thận và chán ghét, một khi như vậy thì hắn sẽ quyết không có cơ hội để tiếp cận Vương Lâm, nếu như vậy thì đừng nói đến chuyện có được tạo hóa. Lúc này nghe thấy Vương Lâm đồng ý cho mình hộ pháp. Đỗ Thanh vội vàng chấn hưng tinh thần, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hướng về Vương Lâm gật đầu. Vương đạo hữu yên tâm, lão phu cho dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ cho đạo hữu được an toàn. Vừa nói xong, thân thể hắn liên tục bước tới mấy bước, xuất hiện ở cách đó trăm trượng, khoanh chân ngồi ở không trung, thần thức ầm ầm tản ra bốn phía, nhưng thiên địa ở xung quanh Vương Lâm lại không có một chút thần thức nào của Đỗ Thanh ở trong đó. Hiển nhiên là hắn tận lực như vậy để có được sự yên tâm của Vương Lâm. Thần sắc Vương Lâm như thường. Đỗ Thanh không hề ẩn giấu tâm tư mà biểu lộ rất rõ ràng, Vương Lâm hiển nhiên có thể nhìn ra. Người này đã bị kim ấn của mình trấn áp. Đã nảy sinh ra tâm tư nịnh hót, mục đích của hắn đó là Đại Thiên Tôn đã tạo ra kim ấn này. Như vậy cũng tốt, ta mới tới Tiên Cương đại lục, còn có rất nhiều chuyện không phải chỉ sưu hồn mà có thể biết được, cũng cần phải có một người nào đó ở bên cạnh , mà đây là hắn tự nguyện, không phải là do ta chủ động yêu cầu, vì thế, hắn đã có yêu cầu, thì ta sẽ chiếm được thế chủ động! Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, nhắm hai mắt lại, khuôn mặt trên quả cầu lửa lớn kia chậm rãi chìm xuống, biến mất không còn. Đỗ Thanh nghiêm túc tuân thủ lời thề, cẩn mật đề phòng tất cả hoàn cảnh xung quanh, trong lòng đã quyết định chủ ý, nhất định phải mượn cơ hội này để biểu hiện cho tốt, tranh thủ chuộc lại sự hiểu lầm trước đây. Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Vương Lâm phân ra một tia thần thức ở bên ngoài đề phòng Đỗ Thanh, cùng lúc đó, thân thể hắn ở bên trong quả cầu lửa nhanh chóng hấp thụ hỏa bổn nguyên ở trong đó. Quả cầu lửa này là một tử mạch biến thành, nó không phải là chỉ mạch, hiển nhiên là phải hấp thụ từ từ. Hơn nữa hỏa bổn nguyên ẩn chứa trong đó cực kỳ khổng lồ, như có pháp tắc ở bên trong đó. Pháp tắc này là ý chí của lửa, thứ mà Vương Lâm muốn cắn nuốt không phải chỉ có hỏa bổn nguyên, mà còn có cả ý chí này. Mười sáu con hỏa long vờn quanh bên ngoài quả cầu lửa trong ba ngày này đã lần lượt biến mất, đã dung hợp với quả cầu lửa này. Dần dần, một ý chí của lửa từ bên trong quả cầu lửa này khuếch tán ra. Đỗ Thanh là người đầu tiên cảm nhận được, thần sắc của hắn nghiêm trọng, nghiêng người nhìn thoáng qua quả cầu lửa kia, không nói gì. Sáng sớm ngày thứ năm. Trong thiên địa mặt trời đã nhô lên, từng trận hào quang bao phủ bốn phía, ngay khi màn đêm bị xua tan, quả cầu lửa ở chỗ Vương Lâm bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếng nổ này cực kỳ kịch liệt, trong tiếng ầm ầm vang không ngừng chỉ thấy quả cầu lửa kia nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt chỉ còn có mười trượng. Ngọn lửa ở bên trong vặn vẹo, trong sự mù mịt đó vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Vương Lâm. Ở bên người Vương Lâm, hình như còn có thể nhìn thấy một con Chu Tước đang lượn quanh. Từng trận tiếng kêu của Chu Tước từ bên trong quả cầu lửa kia lan ra, vang vọng khắp trong thiên địa. Quả cầu lửa kia bất ngờ lại có rút lại, lúc này tốc độ co lại không nhanh, phải mấy canh giờ sau mới co lại còn bảy trượng, nhưng ở bên trong quả cầu lửa bảy trượng này lại có một ý chí của lửa ầm ầm bộc phát ra. Ý chí này bao phủ thiên địa. Mơ hồ như muốn chống lại địa hỏa của mặt đất. Dường như ở trong Thiên Ngưu Châu này, giờ phút này đã xuất hiện hai ý chí của lửa. Cảm giác này rất là kỳ diệu, một trong số hai ý chí của lửa này là của địa hỏa vốn đã tồn tại ở Thiên Ngưu Châu, còn ý chí kia trong mắt của Đỗ Thanh chính là của quả cầu lửa bảy trượng kia! Không hổ là người được Đại Thiên Tôn ban cho Pháp Bảo, hỏa bổn nguyên của hắn không ngờ có thể chống lại được cả ý chí của lửa ở nơi đây! Đỗ Thanh nhìn quả cầu lửa bảy trượng kia, hít sâu một hơi. Đúng lúc này, đột nhiên quả cầu lửa kia lại một lần nữa ầm vang kịch liệt, điên cuồng co rút lại, từ bảy trượng trực tiếp ngưng tụ lại còn ba trượng! Thân ảnh Vương Lâm ở bên trong nhoáng lên một cái, từ trong quả cầu lửa ba trượng kia đi ra! Tóc bạc tung bay, Vương Lâm đứng ở bên cạnh quả cầu lửa, khoanh chân ngồi xuống. Thần sắc hắn rất ngưng trọng, hai tay bấm quyết chỉ về phía quả cầu kia. Dưới một chỉ này, Chu Tước bên trong quả cầu lửa kêu lên kinh thiên động địa. Mơ hồ có thể thấy được quả cầu lửa ba trượng này lại một lần nữa co lại, dần dần không ngờ chỉ còn có một trượng! Ờ bên trong quả cầu lửa một trượng này có thể nhìn thấy một con Chu Tước đang nhanh chóng lượn quanh, từng trận tiếng kêu của Chu Tước không ngừng lan ra. Cảnh tượng này khiến cho hai mắt Đỗ Thanh lập tức lộ ra một vẻ kỳ dị. Hắn nhìn quả cầu lửa một trượng kia. Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ. Chu Tước này chính là hiện thân hỏa bổn nguyên của hắn. Lúc này hắn đưa toàn bộ bổn nguyên lực của địa hỏa vào trong cơ thể của con Chu Tước này, chẳng lẽ là muốn... Nghĩ tới đây. Đỗ Thanh trợn trừng hai mắt, lại một lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ. Chẳng lẽ hắn muốn ngưng tụ chân thân của bổn nguyên! Đỗ Thanh hít sâu, vẻ hoảng sợ trong mắt càng đậm. Bổn nguyên xuất hiện thì tu vi có thể bước vào trong Không cảnh bước thứ ba. Lấy bổn nguyên lực để hấp thụ sức mạnh vô biên của thiên địa. Đánh đâu thắng đó! Thông thường thực bổn nguyên đạt được cũng không khó, nhưng nếu muốn tu vi đạt tới Không Huyền thì nhất định phải tự cảm ngộ được sự biến hóa của hư bổn nguyên. Bổn nguyên càng nhiều, thì thực lực càng mạnh, đây là chuyện mà tất cả tu sĩ trên Tiên Cương đại lục đều hiểu! Hơn nữa bổn nguyên cũng phân chia cấp độ, từ bổn nguyên lúc mới xuất hiện, đến bổn nguyên ngưng tụ pháp khí, cho tới khi bổn nguyên đại thành đều phải trải qua lần lượt. Nhưng trong truyền thuyết cũng có một số người có thiên tư. Sau khi bổn nguyên đại thành có thể dẫn động nó trở nên hùng mạnh hơn. Cuối cùng ngưng tụ ra một chân thân của bổn nguyên! Chân thân của bổn nguyên này cực kỳ hiếm thấy, một khi xuất hiện, sự hùng mạnh của nó sẽ khiến cho người ta phải sợ hãi! Cả đời này ta chỉ mới nhìn thấy một chân thân của bổn nguyên trên người của lão tổ Đại Hồn Môn, chưa gặp qua người thứ hai nào có được Vương đạo hữu này... Chẳng lẽ thật sự đang ngưng tụ chân thân của bổn nguyên! Ánh mắt Đỗ Thanh nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ không thể tin được. Trong ba mươi sáu quận của Cổ Quốc trên Tiên Cương đại lục. Đạo Cổ nhất mạch chiếm mười hai quận, trên không trung ở một quận trong đó là chỗ của hoàng tộc Đạo Cổ nhất mạch. Trong Thiên Không Quận có vùng đất non xanh nước biếc, từng đám lá cây nhảy múa, nước sông chảy róc rách rất êm tai. Ở sâu bên trong đám lá cây có thể mơ hồ nhìn thấy một tế đàn cao vút tới tận mây xanh. Tế đàn kia tràn ngập một khí tức tang thương, trên đó có một thanh niên mặc áo đen đang khoanh chân ngồi. Hắn nhìn thì như còn trẻ, nhưng thực tế từ trên người hắn lại khiến cho người ta có một cảm giác hắn đã sống rất lâu. Đã trải qua vô số năm tháng. Hắn chính là Huyền La. Ngay khi kim ấn của Vương Lâm xuất hiện ở Thiên Ngưu Châu, Huyền La này đang bế quan đột nhiên liền mở hai mắt ra. Hắn tới rồi! Trên mặt Huyền La hiện lên một nụ cười. Hắn biết đệ tử mà hắn chọn nhất định sẽ không chết bên trong hư vô, nhất định sẽ đến được Tiên Cương đại lục!