Hư hỏa không thuộc thiên địa ngũ hành, sau khi từ thực hỏa tiến nửa bước vào phá toái hư không, chuyển hóa thực hỏa thành hư hỏa thì có thể thiêu đốt mọi tâm tình của tu sĩ. Tất cả tâm tình đều là nguồn sức mạnh của hư hỏa. giao chiến với tu sĩ có hư hỏa, tâm tình tuyệt đối không được có một chút dao động. Tư Mặc Tử là tu sĩ bước thứ ba, tu vi cao thâm, đối với việc khống chế tâm tình có thể nói là vô cùng thành thạo. Hắn tuyệt đối không ngờ được lại có thể xuất hiện dao động tâm tình như thế này. Điều này khiến Tư Mặc Tử vô cùng khiếp sợ. Một tia tâm tình hiện lên đã là không có khả năng, nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại như vậy, còn đang khiếp sợ thì một mảnh hư hỏa ầm ầm bộc phát. Hư hỏa này từ trong cơ thể hắn bùng lên, trong nháy mắt tràn ra ngoài thân thể. Từ xa nhìn lại, hư hỏa ngập trời, khiến cho sắc mặt Tư mặc Tử đại biến. Nhưng ba động tâm tình kia dưới hư hỏa lại càng trở nên mãnh liệt. Lão Chu Tước nhìn thấy cảnh này liền âm thầm nở nụ cười âm hiểm, trong lòng thầm nghĩ:
- Mấy cái tát kia của lão phu không chỉ muốn giáo huấn ngươi mà còn lưu lại hư hỏa trên người ngươi. Nếu không thì đánh với một tu sĩ bước thứ ba quá gian nan. TIểu tử kia, phải xem ngươi có nắm được cơ hội hay không thôi...
Vương Lâm cả đời chém giết vô số, từ giữa sinh tử mà đi ra, cơ bản sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội nào. Lúc này khi thấy cơ thể Tư Mặc Tử bùng lên hư hỏa, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, nén thương thế do Phá không cửu diệt vừa nãy, hai tay bắt quyết điểm mạnh về phía trước.
Thần sắc Vương Lâm hơi dữ tợn, hai tay điểm ra, ngọn lửa chín màu trong đồng tử ầm ầm từ trong đó bay ra, hóa thành hư hỏa lao tới tư Mặc Tử.
- Hư hỏa còn chưa đủ. Thiên địa hư hỏa, ngưng tụ cho ta!!
Vương Lâm vừa cất bước, tay áo liền vung lên. Một cơn cuồng phong quét ngang thiên địa, trực tiếp cuốn tới mấy vạn tu sĩ đang quan chiến bốn phía.
Cuồng phong này mang theo nhiệt độ cao, quét ngang qua khiến trong cơ thể đám tu sĩ bốn phía lại nổi lên tâm tình ba động kịch liệt, sinh ra hư hỏa. Hư hỏa này không thiêu đốt thân thể bọn họ mà vừa xuất hiện liền lập tức từ trong cơ thể tu sĩ lao ra, hóa thành một con viêm long hư hỏa.
Trong phút chốc, một con viêm long gầm thét từ trong cơ thể đám tu sĩ lao ra, tràn ngập thiên địa. Tổng cộng có tất cả ba vạn sáu ngàn bảy trăm chín mươi ba con viêm long hư hỏa, gầm thét xuất hiện trong thiên địa.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Dường như Vương Lâm không phải một mình chiến đấu với Tư Mặc Tử có tu vi bước thứ ba mà là ngưng tụ tâm tình của mấy vạn tu sĩ nơi này chiến đấu với hắn vậy. Đưa mắt khắp tu chân giới, người có thể làm được điều này bằng hỏa diễm chỉ có mình Vương Lâm. Dù là Chu Tước đời thứ tư, Chu Tước đời thứ hai cũng không thể làm được. Hư hỏa của bọn họ mặc dù mạnh nhưng lại có cực hạn, chỉ có thể phóng ra từ bên trong, không thể hấp thu và ngưng tụ. Nhưng hư hỏa của Vương Lâm lại có từ lực trong Thiên nghịch, giờ phút này hấp thu khiến cho thiên địa ầm ầm, mấy vạn viêm long hư hỏa hóa thành một cơn lốc hư hỏa kinh thiên động địa, dùng một khí thế khủng khiếp hiện ra trên Đại đế tinh này. Những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, dường như ngay khi hư hỏa trong cơ thể Tư Mặc Tử dấy lên thì hư hỏa đầy trời này đã cuồn cuộn lao tới, dùng tốc độ không thể ngăn cản lao thẳng vào trong cơ thể Tư Mặc Tử.
Sắc mặt Tư Mặc Tử lập tức tái nhợt, thân thể lui nhanh lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh đã bị hắn mạnh mẽ áp chế, khiến cho tâm tình bản thân ổn định lại.
- Còn thiếu chút nữa!
Hai mắt Vương Lâm lộ hàn quang, thân thể tiến về phía trước, ánh mắt lóe sáng, quát to:
- Tư mặc Tử, ngươi có còn nhớ tới Phá Thiên tông!!
Thân thể Tư Mặc Tử đang lui lại phía sau liền chấn động, hai mắt lộ ra vẻ gắng gượng, nhưng lại bị hắn ngăn chặn mọi tâm tình.
- Tư Mặc Tử, ngươi có còn nhớ nhị sư đệ của ngươi, tam sư đệ... còn có cả thập lục sư đệ bị ngươi đuổi khỏi động phủ không??
Sắc mặt Tư Mặc Tử tái nhợt, thân thể lung lay.
- Tư Mặc Tử, ngươi có nhận ra vật này không?
Tay phải Vương Lâm vươn về phía trước chụp một cái. Khe trữ vật đột nhiên mở ra. Từ trong khe bay ra một ngọc bội. Ngọc bội này chính là ngọc bội tượng trưng cho thân phận Tư Mặc Tử ở Phá Thiên tông. Vẻ gắng gượng trong mắt hắn càng đậm, dường như chuẩn bị sụp đổ.
- Tư Mặc Tử, ngươi có nhận ra vật này không?
Tay phải Vương Lâm phất lên, không ngờ lại có thêm một vật. Vật ấy không ngờ lại là một khối thú cốt lớn bằng một bàn tay. Đây chính là nguyên nhân Tư Mặc Tử năm đó bị đuổi khỏi Phá Thiên Tông.
- Câm mồm!
Sắc mặt Tư Mặc Tử trắng bệch, sau đó đỏ bừng, thần sắc lộ vẻ dữ tợn hướng về phía Vương Lâm rống to.
- Ta nên gọi ngươi là Tư Mặc Tử hay là Tư Mã Mặc?
Câu nói cuối cùng của Vương Lâm khiến cho toàn thân Tư mặc Tử bốc lên hư hỏa bừng bừng. Ngọn lửa này thiêu đốt khiến cho trong cơ thể Tư Mặc Tử truyền ra tiếng bang bang.
Một vẻ điên cuồng đột nhiên bùng lên trong đôi mắt Tư Mặc Tử. hắn không lui lại phía sau nữa, tùy ý để cho hư hỏa thiêu đốt, thần sắc vặn vẹo, trong cơ thể không ngờ có ánh sáng bảy màu lóe lên. Trong bảy màu đó thì màu tím có phần lất át các màu khác.
- Lão phu không phải là Tư Mã Mặc, lão phu tên là Tư Mặc Tử!
Tư Mặc Tử bị hư hỏa trong cơ thể thiêu đốt, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa xuất hiện liền lập tức bị thiêu thành tro. Hắn dữ tợn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hai mắt lộ ra sát khí nồng đậm, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ.
Thiên địa ầm ầm tối sầm lại. Dưới một trảo của Tư Mặc Tử, lập tức một cái khe thật lớn hiện ra. Cái khe này cực kỳ khổng lồ, vừa mới xuất hiện đã khiến cho tu sĩ bốn phía thấy ở trong cái khe dường như có một thế giới khác. Trong đó tràn ngập tu chân tinh, trên mỗi tu chân tinh đều có vô số sinh linh đang quỳ ở đó cúng bái. Từng luồng lực hương hỏa mênh mông truyền ra.
- Mở hương hỏa giới lão phu luyện hóa, hồn môn đồ hiện!
Tay áo Tư Mặc Tử vung lên. Lập tức từ trong cái khe, trên các tu chân tinh có vô số sinh linh lập tức truyền ra tiếng thì thào. Tiếng nói đó dung hợp lại, hình thành một âm thanh như chú ngữ, ầm ầm truyền ra từ trong khe.
Cũng trong nháy mắt khi âm thanh này truyền ra, bốn phía quanh thân thể Tư Mặc Tử đột nhiên xuất hiện một đám hồn phách hư ảo. Đám hồn phách nhà biến ảo ra dần dần, chỉ trong nháy mắt đã chiếm cả thiên địa. Liếc mắt một cái, đám hồn phách này dường như vô biên vô hạn, đầy trời khắp đất đều là hồn phách. Số lượng chúng lớn tới kinh người, trong khoảng thời gian ngắn không thể tính toán hết được! Thậm chí trong cái khe kia vẫn còn vô số hồn phách chưa được ra. Ánh mắt của đám hồn phách này lộ vẻ cuồng nhiệt, hương hỏa nồng đậm lan ra, kinh thiên động địa!
- Hương hỏa thần thông!! Đây là thần thông chỉ thuộc về bước thứ ba... thần thông hương hỏa!! Dưới thần thông hương hỏa, tất cả sinh linh đều phải diệt vong!!
Đám tu sĩ bốn phía xôn xao lên, sau đó lại lui về phía sau, không dám tiến lên phía trước chút nào. ánh mắt lão Chu tước lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tư Mặc Tử, thần sắc không lộ chút tâm tư nào.
- Môn đồ của lão phu tế bái ta!
Tư mặc Tử gầm nhẹ. Vô số hồn phách hương hỏa hư ảo đầy trời này ầm ầm hướng về phía Tư Mặc Tử vái một cái. Một vái này khiến thiên địa ầm vang. Một cơn gió hương hỏa gào thét xuất hiện trong thiên địa. Cơn gió này màu tím, ngập trời quét tới Tư Mặc Tử, khiến tiếng ầm ầm lại càng vang dội. Hư hỏa trên người tư mặc Tử lập tức bị dập tắt một mảng lớn. Chỉ trong nháy mắt, hư hỏa trên người Tư Mặc Tử đều tiên tán không còn chút nào. Chẳng qua đám hồn phách hương hỏa kia cũng mơ hồ hẳn. Dường như một vái này đã khiến bọn họ rất hao tổn khí lực, cảnh tượng kinh người này khiến sắc mặt Vương Lâm liền biến đổi.
- Đây là bước thứ ba!! Tư Mặc Tử đúng là bước thứ ba!! Hư hỏa cũng bị hương hỏa dập tắt. Chẳng lẽ thật sự không thể chiến thắng??
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ không cam lòng. Đôi mắt hắn như điện, trong nội tâm thầm gầm lên:
- Bước thứ ba thì đã sao?
Đúng lúc này Tư Mặc Tử xoay phắt người lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, gầm nhẹ:
- Lão phu có vô tận môn đồ. Lực hương hỏa này cung cấp cho ta, nếu chưa đạt tới bước thứ ba thì không thể chịu nổi lực lượng một vái này. Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươii chết triệt để!! Môn đồ hương hỏa, vái hắn một vái cho lão phu!! Lão phu muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể thừa nhận một vái của vô tận môn đồ này!
Ngón tay Tư Mặc Tử chỉ về phía Vương Lâm.
Một chỉ này liền khiến cho hồn phách hương hỏa vô tận kia đồng loạt xoay người về phía Vương Lâm. Đám người này không thể tính nổi số lượng, bao phủ trời đất. Bị đám người này tập trung quan sát, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy một cảm giác tập trung quan sát, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy một cảm giác kinh tâm động phách.
- Vái một vái!
Tiếng nói của Tư Mặc Tử vang lên. Đám hồn phách vô tận kia ầm ầm hướng về phía Vương Lâm vái một cái. Cuồng phong màu tím liền cuộn lên trong thiên địa, gào thét lao về phía Vương Lâm! Hắn lập tức cảm thấy một quy tắc không nói nên lời từ bốn phương tám hướng điên cuồng tràn tới, áp bức khiến thân thể hắn đau đớn như sắp bị xé tan thành nhiều mảnh. Thần sắc Vương Lâm biến hóa kịch liệt. Hắn cũng không có chỗ lùi lại. Luồng lực lượng này tới từ thiên địa, không có chỗ trốn.
- Ta muốn xem ngươi làm sao có thể thừa nhận lực lượng một vái này. Không tới bước thứ ba mà có gan khiêu chiến lão phu, đúng là không biết tự lượng sức!
Đôi mắt tư Mặc Tử tràn ngập màu tím, toàn thân lóe lên tử quang.
Nhưng ngay dưới tử quang này, dù là toàn thân hắn tràn ngập màu tím thì ở mi tâm lại có một chỗ lớn bằng cái móng tay lóe ra ánh lửa nhỏ nhoi. Ánh mắt Vương Lâm bất ngờ nhìn thấy nơi đó có một thân hình nhỏ bé giống hệt tư Mặc tử đang ngồi khoanh chân. Vẻ mặt người này lộ vẻ thống khổ, có hai hàng nước mắt chảy ra.
- Cứu ta...
Trong nháy mắt khi cơn gió màu tím kia ập tới, Vương Lâm lại nghe thấy tiếng kêu yếu ớt truyền tới từ Tư Mặc Tử nhỏ bé kia.
- Hương hỏa của Tư mặc Tử này cũng nhiều thật!
Thần sắc lão Chu Tước biến hóa, thân thể nhoáng lên định ra tay.
Nhưng ngay khi hắn bước ra nửa bước thì tiếng nói của Vương Lâm đang vang lên khắp thiên địa.
- Lão tổ, vãn bối làm được!