Chương 791: Vùng Đất Gần Viễn Cổ Tiên Vực Nhất.

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 25-07-2021 09:18:18

Lúc này Vương Lâm thuấn di nhưng lại rất sử dụng rất ít nguyên lực, hầu như toàn bộ đều lấy từ thiên địa. . Loại thần thông này Vương Lâm thấy cũng tương tự như thu lấy linh lực của vạn vật, nhưng vẫn có chút bất đồng, hiển nhiên là thâm ảo hơn rất nhiều. Chẳng qua biến hóa của loại thần thông này đã vượt qua tu vi hiện này của Vương Lâm, tuy nói hắn dường như đã nắm được gì đó nhưng lại vẫn còn cách một tầng ngăn cách mỏng manh, chưa thể nào xuyên qua được. Lúc này lão giả điều khiển thân thể Vương Lâm nhanh chóng lao đi. Vương Lâm cũng không có thời gian mà suy ngẫm về thần thông này. Hắn có thể cảm nhận được, nguyên thần của lão giả thần bí trong cơ thể hắn lúc này đang không ngừng tiêu tán với tốc độ cực nhanh. Lúc này mới qua thời gian nửa nén nhang mà nguyên thần của lão giả đã tán mất hơn phân nửa, hoàn toàn là trả giá bằng sự tiêu hao nguyên thần để đối lấy tốc độ. Loại tốc độ này Vương Lâm cũng không biết là nhanh tới mức nào. Thân thể hắn dung nhập trong thiên địa, thoáng một cái đã đi xa tít tắp. Con đường phía trước dường như là năm tháng dài đằng đẵng. Hắn có vẻ như đang đi trong năm tháng chứ không còn di chuyển giữa không trung. Đây hoàn toàn là một loại ảo giác nhưng Vương Lâm lúc này cũng chẳng còn từ ngữ nào để diễn tả loại biến hóa này. Bản thân Vương Lâm lúc này đã sơ bộ hiểu được thần thông thuộc về tu sĩ bước thứ hai - Súc địa thành thốn. Tuy rằng hắn không làm được như lão giả này, bước một bước là hoàn toàn dung nhập trong thiên địa, hoàn toàn không hao phí chút thời gian nào, tự nhiên như hô hấp vậy, nhưng nếu để hắn có thời gian chuẩn bị thì vẫn có thể thi triển được. Nếu đổi lại là những tu sĩ khác thì mặc dù tu vi cũng đạt tới Dương Thực nhưng chưa hiểu được Súc địa thành thốn, thần thông dung nhập thiên địa thì khi bị lão giả điều khiển thân thể lập tức nguyên thần sẽ không thừa nhận nổi kịch biến đột ngột mà nhẹ thì trọng thương, nặng thì nguyên thần sụp đổ. Cho dù là bản thân Vương Lâm đã hiểu được thần thông này nhưng nguyên thần vẫn có chút khó thừa nhận khi di chuyển với thần thông này. Thân thể hắn bị nguyên thần của lão giả điều khiển hầu như không hề bước ra khỏi thiên địa mà luôn giữ trạng thái dung hợp, dường như thân thể và nguyên thần đều chia thành vô số hạt nhỏ, hóa thành một bộ phận của thiên địa. Mọi địa điểm trong thiên địa này chỉ cần trong thời gian ngắn là hắn có thể tới, chẳng qua hiển nhiên là đại thần thông này vẫn có chút hạn chế, nếu không thì lão giả dưới sự dung hợp này liền trực tiếp đi tới chỗ bản thể của hắn, không cần phải lao đi thế này. Thời gian nửa nén nhang đối với Vương Lâm như đã trải qua cả trăm năm. Thời gian trăm năm này hóa thành một cơn gióc lốc, rất mạnh mẽ. Hắn dường như trở thành một phiến lá trong cơn lốc xoáy, không ngừng xoay tròn theo cơn lốc, dãy dụa cố gắng không để bản thân bị cơn lốc xé tan. Loại trạng thái này cực kỳ thống khổ nhưng đối với Vương Lâm thì lại có lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Nguyên thần của hắn trong gió lốc không ngừng giãy giụa, cảm giác dung hợp với thiên địa là càng được khắc sâu hơn, cuối cùng dường như được khắc vào tận tâm thần, cả cuộc đời này khó có thể xoá nhoà nổi. Nếu có tu sĩ khác biết trạng thái của Vương Lâm lúc này thì hẳn là tim sẽ đập nhanh như đánh trống. Bước tu đạo thứ hai ngoài nguyên lực ra thì quan trọng nhất là hiểu được quy tắc, nắm giữ và điều khiển được nó. Nhưng mọi thứ đều rất hư vô mờ ảo, không thể hiểu rõ ràng. Vì thể nên việc dung hợp với thiên địa trở thành phương pháp tìm hiểu bắt buộc phải dùng. Chỉ có dung hợp thật chặt chẽ với thiên địa thì mới có thể tìm hiểu được những quy tắc của lực luợng! Không thể nghi ngờ, lúc này nguyên thần của Vương Lâm dưới sự trợ giúp vô tình của lão giả thần bí giống như một đôi bàn tay lớn nắm lấy hắn, mạnh mẽ dung hợp với thiên địa. Đau đớn thì đau đớn nhưng lợii ích thì lại quá lớn. Nguyên thần của hắn càng dung hợp khăng khít với thiên địa, dường như là bản thân hắn vốn là một bộ phận của thiên địa, không hề phân biết. Dưới trạng thái này, ý cảnh của Vương Lâm cũng bị kích thích, dần dần cùng với nguyên thần và đại đạo nhân quả của thiên địa ấn chứng. Ngoài nguyên thần thì thân thể của Vương Lâm cũng đạt lợi ích lớn. Thân thể hắn trải qua một loạt quá trình lột xác trước đây đã không còn phân cách với nguyên lực. Mà lúc này dưới sự điều khiển của lão giả, dung nhập trong thời gian dài với thiên địa khiến thân thể hắn giống với nguyên thần đã dung hợp với thiên địa. . Đó cũng không phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trong quá trình dung nhập với thiên địa, thân thể hắn phải tiêu tan. Đây không phải giống như thân thể tan rã khi tử vong mà là một loại trạng thái khiến thân thể có thể ngưng tụ tại bất cứ vị trí nào trong thiên địa. Ở trong trạng thái này trong thời gian dài, thân thể hắn tự nhiên cũng dung nhập hoàn toàn với thiên địa nguyên lực. Dường như mỗi một sợi cơ, mỗi một giọt máu đều có thiên địa nguyên lực. Đương nhiên đây không phải là do lão giả kia cố ý gây nên. Nếu không phải trong thân thể Vương Lâm đã tồn tại một loạt điều kiện thì sợ rằng sau khi lão giả thoát ra khỏi thiên địa, tới vị trí bản thể của lão thì thân thể Vương Lâm lập tức tan nát, nguyên thần cũng sẽ lập tức tử vong. Vương Lâm và thanh niên đầy tà khí kia cùng trong trạng thái dung nhập thiên địa lao đi. Chẳng mấy chốc, ở trên không trung của một mảnh đại lục ở phương bắc Lôi tiên giới, thân ảnh Vương Lâm hiện ra. Trong nháy mắt khi thân thể hắn xuất hiện, nguyên thần của lão giả hoàn toàn tiêu tán, biến mất trong thân thể hắn. Ngay lập tức Vương Lâm liền khôi phục được quyền điều khiển thân thể. Ngay trong nháy mắt này, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi chút nào, vận chuyển nguyên lực toàn thân toả ra từng lỗ chân lông, hình thành một dòng chảy, trong chớp mắt cho nó tự bạo. Ầm một tiếng, thân thể hắn nương theo lực lượng khi dòng chảy bùng nổ dùng tốc độ cực nhanh lao ra. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lao ra, tay phải của thanh niên đầy tà khí kia đã đánh vào vị trí vừa nãy của hắn. Vương Lâm sau khi lao ra cũng không dừng lại chút nào mà lập tức hoá thành một đạo cầu vồng bay đi. Cùng lúc đó hắn vỗ túi trữ vật, lập tức cầm lấy tiên kiếm, không do dự một chút nào mà liên tục chém tới tám đạo Trảm La Quyết. Chỉ nghe những âm thanh răng rắc vang lên, bầu trời bốn phía xung quanh Vương Lâm liền xuất hiện vô số vết nứt. Một lực lượng giam cầm vừa xuất hiện liền lập tức bị Trảm La Quyết của Vương Lâm chém rách. Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, tốc độ nhanh hơn nữa lao ra. Lúc trước hắn đã một lần bị phong kín bốn phía xung quanh thân thể, lúc này không chịu để chuyện này tái diễn một lần nữa. Ánh mắt thanh niên đầy tà khí kia loé lên hàn mang, nhìn thoáng qua mảnh đại lục phía dưới, hơi nhíu mày. - Nơi này là Triều Tiên Đài của Lôi tiên giới năm đó, chính là trung tâm của Lôi tiên giới, được coi là nơi gần nhất với viễn cổ tiên vực khi nó chưa biến mất. Nghe nói khi viễn cổ tiên vực còn tồn tại, tiên nhân viễn cổ hạ giới bước đầu tiên là đặt ở nơi này. Người có thực lực bằng bổn quân, đưa ta tới nơi này rốt cục có mục đích gì? Trầm ngâm một chút, hắn thoáng nhìn bóng dáng Vương Lâm ở phía xa xa, nâng tay phải lên, điểm về phía trước. Phía trước ngón tay lập tức xuất hiện một quang cầu màu đỏ. Cùng lúc đó giữa bốn phía trời đất, bỗng nhiên xuất hiện vô số những sợi nhỏ, nhanh chóng ngưng tụ vào trong quang cầu. Lập tức quang cầu này ánh lên hồng quang rực rỡ, như tia chớp lao về phía Vương Lâm. Vương Lâm toàn thân lông tóc dựng ngược lên, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu không có lão già thần bí kia, giờ phút này hắn đã sớm chạy trốn. Lúc này một nửa huyết thân của Huyết Tổ đã dùng hết, cũng không còn cơ hội bỏ chạy. Trong lúc nguy hiểm này, Vương Lâm cắn răng một cái, trốn cũng không thể thoát được, hắn chỉ đơn giản xoay người, há miệng phun ra mảnh vỡ đại ấn, chắn ở phía trước người. Giờ phút này quang cầu màu đỏ kia tiến đến, trực tiếp va chạm với đại ấn, lập tức một tiếng nổ ầm ầm bỗng nhiên vang lên, mảnh vỡ đại ấn bắt đầu run rẩy kịch liệt. Chỉ có điều nó cũng không hề tan vỡ! Nhưng lại có một luồng đại lực từ bên trong truyền ra, trực tiếp bắn vào người Vương Lâm. Vương Lâm lập tức sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cùng với đại ấn lập tức lui về phía sau. Nguy hiểm cũng vẫn chưa hết, từ trong mảnh vỡ đại ấn lại truyền ra một sức mạnh khổng lồ, giống như một cơn sóng cuộn lên tầng tầng lớp lớp hướng về thân thể Vương Lâm. Trong lúc hắn lui về phía sau liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ dữ tợn. - Muốn giết ta không dễ như vậy đâu! Vương Lâm một tay giữ lấy mảnh vỡ đại ấn, tay kia vỗ lên túi trữ vật, lập tức một tấm bình phong trực tiếp xuất hiện. Bình phong này sau khi xuất hiện lập tức nhoáng lên một cái, Sơn Hà Đồ trên đó trong phút chốc tràn ngập bốn phía. Dường như toàn bộ trời đất đều biến thành hai màu đen trắng, trở thành một bức tranh thủy mặc. Một sức mạnh vô biên từ trong khung cảnh non nước lộ ra, thân mình Vương Lâm đứng giữa cảnh non nước này lập tức cảm giác sức mạnh toàn thân tiêu tan, từ trong núi non sông nước truyền ra một sức mạnh vô biên không ngừng dung nhập vào trong mảnh vỡ đại ấn, cùng với sức mạnh kinh khủng trên đó triệt tiêu lẫn nhau. . - Sơn Hà Đồ! Thanh niên tà khí kia hai mắt sững lại, nhưng một lát sau cũng cười lạnh nói: - Chỉ có điều Thác Ấn Linh chỉ là đồ dỏm mà thôi! Hắn nâng tay phải lên, hung hăng hướng về phía trước xé một cái, lập tức một thanh âm xé rách trong trẻo vang lên. Cảnh non nước giữa trời đất lập tức vặn vẹo, một lát sau thân mình Vương Lâm từ bên trong bị bức ra, sắc mặt hắn tái nhợt, sau khi xuất hiện lại lui về phía sau.