Trong lúc đó cũng không nhìn thấy một Âm Hư tu sĩ nào, tuyệt đại bộ phận đều xung quanh Vấn Đỉnh, thậm chí còn có một người Anh Biến Kỳ.
Thời gian một tháng này, Vương Lâm đã tìm qua một lượt đại lục này, không phát hiện ra được manh mối gì. Sau khi trầm ngâm, hắn xoay người không tìm kiếm nữa, mà tăng tốc thẳng hướng cũ quay về.
Vào một ngày, trong lúc Vương Lâm phi hành, bỗng nhiên ánh mắt sững lại. Ở phía xa xa trên mặt đất, không biết từ khi nào, lại xuất hiện một trận pháp cấm chế.
Cấm chế này tuy rằng đã được ẩn giấu, nhưng trong mắt Vương Lâm, bậc thấy về cấm chế này cũng là vô cùng rõ ràng. Hắn nhỡ rõ ràng lúc trước khi đi ngang qua nơi này, vẫn chưa nhìn thấy cấm chế này.
Nhìn vài lần, thân mình Vương Lâm hạ xuống. Phạm vi của cấm chế này không lớn, chỉ bao phủ trong vòng trăm trượng. Hơn nữa kỳ diệu nhất là cấm chế này cùng với núi đá xung quanh xen kẽ vào nhau, cực kỳ kín đáo.
Nếu Vương Lâm không xác định từ trước nơi này không có cấm chế, sợ là chỉ hơi sơ ý một chút, sẽ không phát hiện ra. Quan trọng hơn còn có tiên lực tràn ra từ trong cấm chế này.
- Trong cấm chế này ẩn chứa một tia tiên lực, cùng với bốn phía hòa thành một thể, cũng rất kỳ diệu! Tuy nhiên chính bởi vậy mới có một tia sơ hở, dù sao hai loại tiên lực khác nhau, cho dù dung hợp, thì trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn hảo được.
- Vương Lâm thu hồi ánh mắt, trong lòng trầm ngâm một lát, đang định bước ra, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
- Không đúng, với sự xảo diệu của cấm chế này, quyết sẽ không thể để lại lỗ hổng như vậy! Tiên lực bên trong cấm chế này hoàn toàn có thể rút ra, như vậy có thể làm cho cấm chế này bí ẩn hơn. Người bố trí cấm chế này thủ pháp thành thạo, hẳn là sẽ không thể có sai lầm như vậy... ...
Vương Lâm nhíu mày, thần thức đảo qua, trong vòng mấy dặm xung quanh không có manh mối gì. Hắn trầm ngâm một lát, thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái, nơi này rõ ràng là có khí tức của cấm chế, nhưng nhìn lại không ra cấm chế, chẳng lẽ ta hoa mắt... Ánh mắt hắn không kìm được lóe lên, thân mình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất tại chỗ, bay thẳng đến chân trời, biến mất ở đằng xa.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một lúc lâu sau, trên một núi đá cách cấm chế mười trượng về phía bên phải, giờ phút này không gian lay động thành gợn sóng tản ra dữ dội, từ bên trong có hai người đi ra.
Hai người này đúng là hai tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn một nam một nữ mà Vương Lâm đã gặp trong khi phi hành mấy tháng trước.
Nữ tử kia oán hận nhìn về hướng Vương Lâm biến mất trên không trung, bất mãn nói:
- Không phải ngươi nói cấm chế này hoàn toàn có thể lấy giả thay thật, có thể hấp dẫn toàn bộ tu sĩ trên đại lục bị phá vỡ này sao? Vì sao vừa rồi người kia lại không bị mắc lừa!
Nam tử bên cạnh lại nhìu mày, trầm ngâm nói:
- Người kia có lẽ vẫn chưa thật sự rời khỏi, chúng ta không nên tuy tiện xuất hiện... ...
- Đừng có đánh trống lảng, ta đang hỏi ngươi đó!
Nữ tử thanh âm lạnh lùng nói.
- Đúng là người này đã nhìn ra manh mối bên trong... ...
Nam tử thầm than, thấp giọng nói.
- Đừng đánh giá người khác quá cao, không phải vừa rồi ngươi đã nghe người kia tự nói hắn vốn không thể nhìn ra nơi này có cấm chế! Lúc trước ta đã nói với ngươi phải bố trí một vài chỗ sơ hở trên đó, nhưng ngươi không nghe!
Nữ tử kia có chút bất mãn, giọng điệu ác liệt.
Nam tử kia ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhưng ẩn giấu rất sâu. Hắn bình thản nói:
- Tu sĩ có thể đi vào Lôi Tiên Giới, có người nào không phải là người tu luyện ngàn năm tâm cơ thâm trầm. Nếu có quá nhiều sơ hở, sẽ không có người tin, nếu không có sơ hở, cho dù có một vài tu sĩ bước thứ hai bước vào, Lý mỗ cũng tin chắc bọn họ không thể nhìn thấu.
Nàng kia trong mắt lóe lên sát khí, cười lạnh nói:
- Lý Nguyên, ngươi thật to gan, lời này của người là châm chọc ta thời gian tu luyện còn ngắn phải không!
Nam tử trầm ngâm, sau một hồi, cung kính nói:
- Mệnh hồn của Lý mỗ nằm trong tay gia tộc của cô nương, nào dám châm chọc!
- Nếu ngươi nhớ rõ thì tốt rồi. Nếu tổ phụ ta không thấy ngươi đáng thương, ban cho ngươi đan dược, với thương thế của ngươi thì đã sớm bỏ mạng từ trăm năm trước!
Nữ tử kia thanh âm lạnh lùng nói.
Lý Nguyên trên mặt lộ vẻ chua xót, thầm than một tiếng, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, thấp giọng nói:
- Mau quay về bên trong cấm chế, có người đến đấy!
Hắn nói xong, thân mình tiến về phía trước một bước, nữ tử kia nhanh hơn hắn một bước, trực tiếp tiến vào bên trong gợn sóng kia. Sau khi hai người bước vào, gợn sóng biến mất, lại biến thành núi đá bình thường, cho dù dùng thần thức xem xét, cũng sẽ không nhìn ra manh mối.
Một đạo kiếm quang cùng với một tiếng gào chói tai từ xa bay đến, sau khi quanh quẩn một chút trên không trung, đạo kiếm quang hạ xuống, hóa thành một người đàn ông trung niên. Người này nhìn chằm chằm vào nơi có câm chế, khẽ a một tiếng, ánh mắt lóe lên, thần tức tản ra quét qua bốn phía. Sau khi không phát hiện ra có điều gì dị thường, mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Trầm ngâm một lát, người này lui ra phía sau vài bước, vỗ túi trữ vật. Lập tức một đạo bạch quang bay ra, hạ xuống ở một bên biến thành một hình nhân toàn thân được tạo thành từ mộc linh.
Hình nhân này trên người khắc đầy ký tự và dấu ấn, phát ra từng trận bạch quang.
Người đàn ông trung niên hai tay bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm, chỉ ra một cái. Hình nhân bằng gỗ kia chậm rãi cử động, cùng với hành động của nó, thân mình ngày càng linh hoạt hơn, cuối cùng trông giống như thể người thật, nhảy vào trong trận pháp cấm chế. Sau khi bước tới vài bước theo một trình tự nào đó, người đàn ông trung niên kia trong mắt lóe lên tinh quang, trong miệng quát nhẹ:
- Bạo!
Thân mình hình nhân kia run lên, bạch quang trên đó trong nháy mắt trở nên nồng đậm. Ầm một tiếng, thân mình này vỡ tan, bắn ra bốn phía, lập tức khiến cho trận pháp cấm chế này bị phá tan, lộ ra trên mặt đất một cửa động rộng chừng vài trượng được trận pháp cấm chế này che dấu.
Người đàn ông trung niên ánh mắt lộ vẻ vui sướng. lại vỗ túi trữ vật lấy ra một hình nhân nữa. Dưới sự khống chế, hình nhân này bước tới như trước, tiến vào bên trong cấm chế, trực tiếp nhảy vào cửa động.
Ít lâu sau, nam tử này ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên, không chút do dự xông vào trong hang động. Nhưng khi thân mình hắn vừa mới tiến vào, một tiếng hét thảm thiết lập tức truyền ra, nguyên thần của hắn từ trong cửa động xông ra, mang theo một vẻ sợ hãi. Nhưng nguyên thần của hắn vừa mới rời khỏi cửa động, lập tức liền bị một cái bóng màu xanh từ trong cửa động bay ra cuốn lấy, túm lại quay vào trong hang động.
Ở cách núi đá mấy trượng lại có gợn sóng lay động, Lý Nguyên và nữ tử kia đi ra. Nhìn cửa động tối đen phía trước, Lý Nguyên thầm than, quay đầu đi chỗ khác. Còn nữ tử bên cạnh vẻ mặt lại hưng phấn, nhanh chóng tiến lên vài bước, đưa tay vào trong hang động, giống như vuốt ve cái gì đó, dịu dàng nói:
- Thông minh lắm, ăn được một người nữa là chúng ta sẽ đổi chỗ. Lúc này đây, tại Lôi Tiên Giới này, nhất định phải cho ngươi ăn no.
- Thú vị!
Thân ảnh Vương Lâm ở cách đó không xa biến ảo hiện ra. Hắn vốn không có rời khỏi mà ẩn mình ở nơi này nhìn trò vui.
Nữ tử kia sắc mặt khẽ biến, xoay người nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, nhíu mày, đang định nói chuyện. Lúc này, Lý Nguyên tiến lên một bước, đứng ở phía trước nữ tử, hướng về Vương Lâm ôm quyền, chậm rãi nói:
- Vị đạo hữu vừa rồi, cấm chế đã đắc tội nhiều, lúc này... ...
- Dài dòng với hắn làm gì, người này tu vi cũng chỉ bằng chúng ta, ngươi và ta ra tay, bắt hắn lại để làm thức ăn cho thú cưng của ta!
Nữ tử kia trong tiếng hừ lạnh, thân mình tiến về phía trước một bước, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cây quạt lông. Lông chim trên cây quạt này lập tức bay ra, mang theo sát khí sắc bén dữ dội, hướng thẳng đến Vương Lâm.
Lý Nguyên cười khổ, tay phải bấm quyết, vung ra phía trước người, lập tức tàn ảnh cấm chế xuất hiện, tổ hợp lẫn nhau, hướng về Vương Lâm tấn công.
Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt bình tĩnh, trong bước tu đạo đầu tiên, có thể nói hắn đã đạt tới tuyệt đỉnh, lúc này thân mình tiến về phía trước một bước, một đạo lôi đình nồng đậm xuất hiện, từ trong ngón trỏ tay phải bắn ra, ầm một tiếng, trực tiếp đánh trúng lông chim đang bay đến kia. Lôi quang tản ra bốn phía, lông chim kia không có một chút sức chống cự, lập tức tan vỡ.
Pháp bảo bị hủy, tính cả lực phản hồi cực mạnh kia khiến cho nữ tử kia lập tức phun ra máu tươi, thân mình lui ra sau vài bước, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Giờ phút này, Vương Lâm cũng chỉ bước ra một bước. So với pháp bảo lông chim kia, cái khiến cho Vương Lâm có chút để ý hơn chính là cấm chế của Lý Nguyên, hóa thành mười tám đạo, chồng lên nhau, liên kết chặt chẽ. Cấm chế này rất quỷ dị, nếu nhìn với góc độ phá giải đơn thuần cũng cần hao phí chút ít thời gian, nhưng giờ phút này là chiến đấu. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, không giải trừ, mà nâng tay phải lên, hướng vào hư không vung một cái, lập tức lôi đình trong cơ thể lại xuất hiện, tạo nên lôi quang chói mắt, hình thành một chưởng ấn lôi quang hư ảo, trực tiếp hướng về mười tám cấm chế liên hoàn chồng lên nhau.