Vương Lâm ẩn thân trong khí tức của rất nhiều Văn Thú nên hình bóng của hắn rất khó bị người khác phát hiện, nhưng sự cẩn thận của hắn lại càng ngày càng tăng. Tốc độ của Văn Thú tiến về phía trước cũng giảm hắn xuống, tất cả đều chậm rãi gào thét phóng về vị trí sâu nhất trong Phong Tiên Giới.
Khiên liên tục phóng về phía trước, Vương Lâm rõ ràng phát hiện ra những luồng gió chướng trong thiên địa ngày càng trở nên dữ dội. Tiếng gió nức nở nghẹn ngào giống như đang có rất nhiều linh hồn thê lương liên tục kêu khó kinh thiên động địa. Đồng thời trong gió cũng liên tục xuất hiện những vòng xoáy chạy đi chạy lại giữa đất trời.
Văn Thú hình như cực kỳ yêu thích những luồng gió này, đặc biệt là những cơn gió xoáy. Trên đường đi Vương Lâm đã được nhìn thấy hàng trăm Văn Thú phóng vào trong gió xoáy rồi xoay chuyển theo cơn gió bay về phương xa. Khi những âm thanh ầm ầm vang vọng thiên địa, chợt nhìn lại thì không thể phân biệt rõ Văn Thú chuyển động theo gió xoáy hay gió xoáy bị cuốn theo Văn Thú.
Khi liên tục phóng về phía trước, mặt đất Phong Tiên giới bị tổn hại liên tục đập vào mắt Vương Lâm. Hàng loạt khối đại địa tan nát giống như một chiếc gương vỡ, ngăn cách giữa những khối đất đá là rất nhiều khe nứt khổng lồ. Cũng có những khe nứt cực rộng, bên trong là một khoảng hư vô không giới hạn.
Trên những vùng đất đá tan vỡ còn có hàng loạt những bộ hài cốt hoang tàn, có rất nhiều kiến trúc sụp đỏ, gió chướng từ trong đó bùng ra giống như đang đi trên một con đường tan thương. Những ngọn gió nơi đây đã làm cho những kiến trúc hoang tàn dần dần tiêu tán theo năm tháng.
Vương Lâm nhìn qua tình cảnh trước mặt mà trong lòng không khỏi bùng lên một cảm giác thê lương. Đời hắn đã tu đạo gần hai ngàn năm, đã đi qua Vũ Tiên giới, Lôi Tiên giới, ngày hôm nay lại đến Phong Tiên giới. Kinh nghiệm của Vương Lâm có thể nói là cực kỳ phong phú, những người có thể so sánh được với hắn thì cực kỳ hiếm.
Cảm giác Vũ Giới gây ra cho Vương Lâm chính là sự phá hủy nghiêm trọng, khi nhìn rất khó có thể tìm lại hình ảnh tiên giới trước kia. Những thứ còn lại chỉ là quá trình tan vỡ, sau vài ngàn năm bị tu sĩ vơ vét bảo vật cũng chỉ còn những cảm giác thương tâm.
Lôi giới thì hoàn toàn khác biệt, so với Vũ giới thì Lôi giới không bị phá hoại nghiêm trọng. Tuy nó vẫn tan vỡ những nơi đó vẫn có thể cảm nhận được một vài phong thái hùng mạnh của Lôi tiên năm xưa.
Nhưng dù là Lôi giới hay Vũ giới cũng không thể so sánh với Phong Tiên giới. Vì Phòng giới có liên quan đến Văn Thú nên từ khi tan vỡ cho tới bây giờ vẫn được bảo tồn cực kỳ đầy đủ. Nơi đây chỉ có gió, những ngọn gió liên tục thổi trong thế giới không người vẫn còn tồn tại, vẫn cô độc vang vọng khắp đất trời.
Toàn bộ Phong giới gây ra cho Vương Lâm cảm giác chính là thê lương, cô độc và tịch mịch, giống như con người nơi đây đều đã chết sạch, chỉ có những ngọn gió thổi tới mang theo âm thanh nức nở.
Vùng đất phía trước chính là một mảnh lục địa lớn nhất mà Vương Lâm được nhìn thấy trong Phong giới. Mảng lục địa này giống như một con quái vật khổng lồ đang bay bổng trong không trung, bùng ra những cảm giác tang thương giống như đã trải qua thời gian muôn đời.
Trung tâm đại lục là một cánh cửa đá khổng lồ, cánh cửa này cao mấy vạn trượng, dù đứng ở rất xa cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đám Văn Thú đang bao bọc Vương Lâm vào bên trong đã ngừng lại không bay về phía trước, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Văn Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa đá. Hắn đã mất tất cả cảm giác, ngay cả tiếng gió nức nở cũng đã bị ngăn cách bên tại, hắn cũng quên chính mình đang ngồi trên Văn Thú. Lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại một cánh cửa đá khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.
Một luồng cảm giác năm tháng đột nhiên từ tâm thần Vương Lâm bùng ra tràn ngập khắp toàn thân, lúc này hắn đang chìm đắm vào trong năm tháng, nhìn bãi bề nương dâu, nhìn thời đại thay đổi, nhìn đất đá trước mặt liên tục biến đổi, dần dần trở nên mất phương hướng.
Nếu nói nó là cánh cửa đá thì cũng không chính xác lắm, nó chỉ có một khung cửa giống như có hai cây cột hình vuông cao ngất trời, bên trên lại có một cây cột hơi ngắn tạo thành bộ dạng một cánh cửa. Lúc này cánh cửa đang đơn giản đứng trên đại lục, nó đang đón gió và đứng sừng sững bất động.
Vương Lâm nhìn qua cánh cửa đá một lúc lâu thì tâm thân mới giống như đã quay về thân thể, hắn thở ra một hơi thật sâu rồi dần khôi phục lại như bình thường. Nhưng lúc này hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá khổng lồ phía trước, cánh cửa này cũng không xa lạ gì với hắn, trong đời hắn đã gặp qua vài lần...
Cánh cửa này giống hệt như cánh cửa đá được hạt châu Thiên Nghịch huyễn hóa ra, nếu nhìn qua thì thấy giống nhau như đúc, không có điều gì khác biệt. Nếu nói có điểm khác nhau, hình như cánh cửa trong hạt châu Thiên Nghịch cũng không phải chỉ có một cái khung.
Vương Lâm trầm tư một lát rồi đảo mắt nhìn cảnh khắp bốn phía, nơi đây đã thuộc vị trí trung tâm của Phong Tiên giới, nếu tiếp tục phóng về phía trước thì chính thức tiến vào trung tâm, nhưng Vương Lâm mơ hồ sinh ra cảm giác không muốn bỏ đi. Lúc này hắn nhìn về cánh cửa đá khổng lồ, thân thể lóe lên rồi trực tiếp rời khỏi lưng Văn Vương. Hắn đạp gió, đạp chân lên thiên địa rồi tiến từng bước về phía trước.
Văn Vương bay theo phía sau, bên ngoài thân thể nó gần năm ngàn Văn Thú vẫn tạo thành một đám mây đỏ bao phủ bầu trời.
Hình như cánh cửa đá trước mặt sinh ra một cảm giác hấp dẫn rất khó hiểu đối với Vương Lâm. Lúc này hắn chậm rãi đạp chân lên không trung rồi dần dần tiến đến. Khi hắn liên tục tiến đến gần thì khí thế khổng lồ của cánh cửa kia lại càng trở nên rõ ràng.
Đặc biệt là khi đứng ở ngay bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên, tuy không thể nhìn thấy đỉnh cánh cửa nhưng lại cảm nhận được một luồng khí tức thê lương bao phủ thiên địa, giống như có một vòng xoáy khổng lồ lấy cánh cửa làm trung tâm rồi chậm rãi bùng ra khắp bốn phía. Vì sự tồn tại của vòng xoáy này mà giống như bên ngoài cánh cửa đá luôn được bao phủ trong một tầng sương mù, từ xa nhìn lại thì không thể phát hiện ra được, nhưng nếu đến gần thì hoàn toàn có thể.
Cảm giác sương mù này cũng cực kỳ rõ ràng, Vương Lâm đứng trên mặt đất, ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lên cánh cửa đá khổng lồ trước mặt. Tâm thần hắn chấn động, hắn vô ý bùng thần thức ra ngoài rồi hướng về phía cánh cửa mà bao phủ.
Khoảnh khắc khi thần thức Vương Lâm ngưng tụ lại thì trong tâm thần đột nhiên vang lên những tiếng nổ đùng đùng, giống như sấm sét đang nổ vang bên tai, tạo thành một lực tấn công khủng bố và kinh thiên động địa đẩy tan sương mù, làm cho cánh cửa khổng lồ đột nhiên xuất hiện rõ ràng trước mặt Vương Lâm. Lúc này hắn đảo mắt nhìn qua, đây rõ ràng không còn là cánh cửa mà chính là một sinh linh.
Sinh linh này đã có được thần thức, giống như sau rất nhiều năm tháng đã dần sinh ra tư tưởng. Khoảnh khắc khi thần thức Vương Lâm bùng ra bao phủ cánh cửa đá thì dần dung hợp với sinh linh này, trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm đã quên mất sự tồn tại của bản thân.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm vẫn đứng đó, vẫn không nhúc nhích. Trạng thái của hắn lúc này cực kỳ quỷ dị, mơ hồ giống như năm xưa ở trên tu chân tinh của Trần Đạo Tam Tử, ở trên vách núi ngộ ra một thức thần thông Tàn Dạ, cực kỳ giống nhau.
Người xưa có nói khi người tu đạo tiến bước trên thiên địa, khi tiếp thu cái tâm của vạn vật trong thiên địa, đồng thời lại vừa dung thiên nạp địa thì sẽ hiểu ra đạo là thứ gì! Lời nói này có vẻ phức tạp nhưng thực tế thì cực kỳ có lý.
Điều này giống như một người vẽ tranh, cả cuộc đời chưa thấy núi sông mây gió, chưa thấy qua biển rộng mênh mông, lại càng không được gặp những sắc thái tình cảm của nhân sinh. Như vậy người này sau có thể vẽ ra núi sông tiên cảnh, sao có thể vẽ được biển rộng rồng bay, sao thể vẽ ra một bức tranh muôn vạn đời người trong thiên địa.
Chỉ tận mắt nhìn thấy và tự mình cảm ngộ mới có thể có núi có biển, cho nên người vẽ tranh cũng phải ẩn giấu tiên linh mới phóng bút tạo ra những kiệt tác để đời.
Người tu đạo cũng có đạo lý này, cho nên tất cả đệ tử trong hàng loạt tông phái khi đạt đến một mức độ tu vi nhất định đều phải ra ngoài hành tẩu để cảm ngộ thiên địa.
Nhưng người vẽ tranh cũng được phân ra năm bảy loại, nhìn thấy khung cảnh thiên địa, không có cảm xúc lại càng không có cảm ngộ. Những gì để lại chỉ là một vài dấu chân, những dấu chân này cũng dần tiêu tán theo năm tháng.
Cũng có người nhìn thấy thiên địa, nhìn thấy núi sông, dù chỉ nhìn thấy một ngư ông tung lưới trên con thuyền nhỏ cũng sinh ra cảm xúc. Dù dấu chân để lại cũng bị năm tháng hao mòn, nhưng hình bóng của núi sông và thiên địa lại được giữ trong tâm hồn, họ dùng tâm mang theo khung cảnh đất trời.
Tu đạo cũng giống như vậy, cũng có người không tìm được cảm ngộ, nếu dùng mắt thường nhìn cảnh vật thì dù có nhìn thế nào cũng chỉ uổng công.
Nhưng nếu tu sĩ đưa cảnh vật vào trong lòng, giữ lại trong tâm thì chắc chắn những thứ này sẽ trở thành cảm ngộ của riêng mình. Lúc này trạng thái của Vương Lâm chính là muốn đem cánh cửa đá khổng lồ trước mặt ghi tạc vào trong lòng, nếu trong đạo gia thì được gọi là mức độ sơ khai trong tam đại cảnh giới! Mức độ sơ khai này chính là ngọn nguồn của quá trình sáng tạo.
Năm xưa Vương Lâm ngồi trên vách đá bên ngoài bờ biển cảm ngộ, ngửa mặt nhìn thiên, cái hắn muốn chính là thiên địa giữa biển cả mênh mông. Cuối cùng hắn đem tất cả mọi thứ ghi tạc vào trong lòng rồi mang đi, vì vậy hắn mới tạo ra được thần thông đầu tiên trong đời, đó chính là Tàn Dạ.
Hôm nay, trong Phong Tiên Giới, ở vị trí mảnh đại lục trung tâm, bên dưới cánh cửa đá khổng lồ, Vương Lâm lại một lần nữa có cảm giác minh ngộ, lại đắm chìm trong cảnh giới kỳ dị. Trong lúc vô tình, cánh cửa đá đã khắc sâu vào trong lòng hắn.
Lúc này Vương Lâm cũng không nghĩ đến chuyện sáng tạo ra thần thông thứ hai sau Tàn Dạ, giống như năm xưa trên vách đá sát biển rộng hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng sau khi bỏ đi, hắn đã mang theo Tàn Dạ, cũng đem theo pháp thuật Tàn Dạ để thi triển giữa thiên địa.
Thân thể Vương Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, khí tức trên thân thể chậm rãi dung hợp mãi đến khi hoàn toàn dung nhập vào trong cánh cửa đá rồi biến mất. Khoảnh khắc này nếu có tu sĩ đến đây, dù tản thần thức ra cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của Vương Lâm.
Dù đứng bên cạnh Vương Lâm, nếu không đưa mắt nhìn mà chỉ dùng cảm nhận thì không thể phát hiện được có người đang tồn tại.
Khoảnh khắc này khí tức của Vương Lâm, tất cả sinh cơ cũng tiêu tán, không còn bất kỳ thứ gì tồn tại. Văn Vương vốn vẫn đang bình tĩnh bay bổng giữa không trung, nhưng khoảnh khắc khi khí tức Vương Lâm biến mất thì trong mắt lại bùng lên vẻ nghi hoặc. Nó cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mờ mịt trong ánh mắt lại càng tăng mạnh.
Nó có thể rõ ràng nhìn thấy hình bóng chủ nhân, nhưng khoảnh khắc này tất cả khí tức của chủ nhân lại biến mất, thậm chí ngay cả một luồng cảm giác liên lạc cũng tiêu tán.
Văn Vương rít lên một tiếng, nó lập tức bay quanh thân thể chủ nhân giống như chỉ làm vậy nó mới an tâm. Khi tiếng vang lên, mấy ngàn Văn Thú ở bốn phía lập tức phóng đến bao phủ những vùng lân cận.
Khoảnh khắc khi khí tức của Vương Lâm tiêu tán, ở một vị trí cực sâu trong Phong Tiên giới, trên một mảng đại lục nhỏ, trong một vùng trời đen tối liên tục vang vọng những âm thanh vo ve giống như thiên địa hôm nay đang tồn tại một số lượng Văn Thú không thể tưởng tượng nổi. Đám Văn Thú này đang gào thét với số lượng vô tận.
Trên mảng đại lục có một tượng đá hình người, đột nhiên đôi mắt hóa đá của pho tượng lại vận chuyển. Đôi mắt đá nhanh chóng hòa tan rồi chậm rãi mở ra.
- Trong cửa đá dù mạnh hay yếu cũng có chín loại pháp tắc, hắn có thể cảm ngộ được một loại...