Trong tiếng ầm ầm, trong Phong Tiên Ấn tràn ngập nguyên lực của Vương Lâm, điên cuồng hạ xuống, hung hắng ném tới Diêu Trường Không phía dưới.
Lúc này, Phong Ấn, Trảm La quyết, quyền của Tháp Sơn, Phong Tiên Ấn gần như đồng thời cùng lúc nhằm thẳng vào Diêu Trường Không phía dưới mà tấn công. Theo tiếng ầm ầm của Phong Tiên Ấn hạ xuongs, nhưng nghe ầm một tiếng nổ lớn, xuất hiện trong tinh không.
Thanh âm thật lớn, khiến cho trong phạm vi ngàn dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng, phảng phất như một tu chân tinh sụp đổ vậy.
Một tiếng phẫn nộ rít gào, ở dưới Phong Tiên Ấn bạo phát ra, trong phút chốc một khí tức đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông, như cuồng lòng điên cuồng tràn ngập tới.
Khoảnh khắc Phong Tiên Ấn hạ xuống, bị lực lượng này tấn công, trực tiếp bị nhấc lên, vô số kim phù, lúc này dường như bị xé nát, không ngừng thối lui ra chung quanh.
Phía trên nắm tay của Tháp Sơn truyền ra những tiếng ầm ầm, toàn bộ hữu quyền của hắn lúc này xương cốt vỡ vụn còn lan tới toàn bộ nửa thân mình. Thân thể phảng phất như bị một lực mạnh mẽ tấn công, trực tiếp bị ném ra.
Diêu Trường Không trong lúc này, vẻ phóng khoáng ngạo nghễ lúc trước đã tan thành mây khói, tóc tai bù xù, quần áo toàn thân nhiều chỗ bị phá nát, hai mắt lộ ra lửa giận nồng đậm.
Trước người hắn, có một hạt châu nhỏ bằng nắm tay, nói nó là hạt châu có lẽ cũng không thỏa đáng, vật này, giống như một kim đan của tu sĩ vậy !
Đúng là kim đan, đã đem toàn bộ công kích lúc trước hấp thu hết, khiến cho Diêu Trường Không có chật vật nhưng không có chịu thương tổn.
-Ngươi là người thứ hai bức được ta dùng kim đan tiên nhân do lão tổ ban tặng !
Diêu Trường Không gần như nghiến rằng nghiến lợi, lúc này sát khí của hắn đối với Vương Lâm dĩ nhiên không phải tới từ Thiên Khung lệnh của gia tộc mình, trong đó phần lớn là tới từ lửa giận trong lòng hắn.
Từ khi tu đạo tới nay, không có bị động giống như vừa nãy, sau hành động đánh lén của đối phương, hắn gần như không có cơ hội phản kháng, toàn bộ đều là bị động phòng thủ, phối hợp với thần thông quỷ dị kia, lại khiến cho Diêu Trường Không trong thời gian ngắn lâm vào nguy cơn cao.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thân mình lui ra phía sau, vỗ vào túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên xuất hiện. Tay phải trảo một cái, lập tức lấy ra nguyên thần hai Âm Hư, trực tiếp nuốt xuống, nguyên lực vận chuyển, nhìn chằm chằm vào kim đan trước người Diêu Trường Không, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Cảnh tượng vừa rồi, Vương Lâm chiếm cứ tiên cơ, khiến cho Diêu Trường Không tạm thời không có cơ hội xuất thủ. Tính hết mọi nước, hình thành một sát cục, nhưng cuối cùng, lại không có thành công.
Chênh lệch giữa Dương Thực và Khuy Niết, Vương Lâm hoàn toàn sáng tỏ rồi, vừa rồi cái sát cục kia Vương Lâm tự tin có thể giết chết được một Dương Thực tu sĩ, nhưng đối với Diêu Trường Không mà nói, không có thương tổn gì.
Tuy nói phương diện này phụ thuộc rất lớn vào kim đan, nhưng mặc dù không có kim đan, Diêu Trường Không cũng có những tiên thuật thần thông khác.
"Gia tộc tu chân kế thừa tiên giới, những tiên thuật từ xưa truyền tới nay, tất nhiên không hề ít chút nào !"
Diêu Trường Không trong mắt chợt lóe tàn khốc, không chút do dự tay phải bấm niệm thần chú, kim đan lập tức xoay vòng chung quanh thân thể hắn. Cùng lúc đó, hắn lại nâng tay trái lên, chỉ về phía trước trong miệng khẽ quát:
-Tiên thuật, Hư Băng !
Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, thân mình lập tức lùi về phía sau, trong khoảnh khắc hắn lui về phía sau, nơi tinh không này, lập tức sụp xuống, hình thành một lực tấn công thật lớn.
Cảnh tượng này, khiến cho đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại.
-Tiên thuật, Tùy Ảnh Chi Băng !
Diêu Trường Không hai tay bấm niệm thần chú, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
Ầm ầm, không gian không ngừng sụp đổ kịch liên quanh quẩn. Vương Lâm không có dừng lại nửa điểm, tinh không sụp đổ tấn công, gần như nhập tận xương tủy, truy đuổi không tha hắn.
Vương Lâm thần sắc lộ ra âm trầm, lộ ra bình tĩnh, nhoáng một cái, sóng gợn dưới chân xuất hiện. Trong khoảng khắc sụp đổ tới người đã biến mất vô ảnh. Gần như trong nháy mắt hắn xuất hiện phía sau Diêu Trường Không cách hơn mười trượng. Tay phải nâng lên, Trảm La quyết gào thét tiến tới.
Nhưng ngay một khắc khi Trảm La quyết tới gần Diêu Trường Không, kim đan ngoài thân kia trực tiếp cuốn lấy, va chạm với Trảm La quyết cùng một chỗ, lập tức hấp thu lực của Trảm La quyết.
-Tiên thuật, mười chín hồn !
Diêu Trường Không mạnh mẽ xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác, trực tiếp há mồm phun ra một mảnh sương trắng. Trong sương mù thậm chí có thể nghe thấy những thanh âm thê thảm truyền ra. Cũng là trong màn sương mù không ngờ có mười chín trẻ con, đám trẻ con này toàn thân tôi đen, phảng phất như quỷ vật, dữ tợn như ẩn như hiện trong sương mù nhằm về phía Vương Lâm.
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, thân mình bước về sau, cả người dung nhập trong thiên địa.
Mười chín anh hồn cũng vồ hụt, một lần nữa quay trở lại bên người Diêu Trường Không, xoay tròn quanh thân thể hắn.
Diêu Trường Không trên mặt lộ ra dữ tợn, không chút do dự nâng tay phải lên, ôm lấy kim đan phía trước người quát lớn:
-Diêu mỗ liều mạng không sợ lão tổ trách phạt, cũng muốn phá tan thần thông của ngươi !
Hắn nói xong, bóp chặt lấy kim đan, lập tức một cỗ gió lốc hủy diệt hết thảy điên cuồng hiện ra trừ trong kim đan.
Lực lượng này quá mạnh mẽ, tràn ngập khắp nơi, lập tức trong vòng vạn trượng sức mạnh của thiên địa kịch liệt vặn vẹo đi. Loại vặn vẹo này, khiến cho sức mạnh thiên địa không còn được cân bằng, phảng phất như có một bàn tay to vô hình đang không ngừng dao động, dung nhập vào bên trong. Trong thiên địa vặn vẹo thế nào, ngoại trừ có được thành thông bình định lại, nếu không tất phải rời khỏi đây nhanh chóng.
Ngoài trăm trượng, bóng dáng Vương Lâm xuất hiện. Trong mắt hắn sát khí nồng đậm vô cùng, tay phải nâng lên, chỉ ra hư không, lập tức Tử Mẫu Đạo Khô biến ảo xuất hiện. Hai mắt thú cốt dữ tợn lấp lóe u quang, lập tức sát khí nồng đậm, tràn đầy thiên địa.
Diêu Trường Không sắc mặt khẽ biến, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, lập tức mười chín anh hồn bên ngoài thân thể phát ra những tiếng rít gào, xoay tròn mạnh mẽ bên ngoài cơ thể hắn. Trong phút chốc, bên ngoài thân thể Diêu Trường Không hình thành một ảnh ảo, đó là một hình ảnh trẻ con được phóng lớn lên.
Sau khi nó hiện ra, lập tức rít gào một tiếng, chỉ có vừa rống ra được nửa tiếng rít gào thì thân hình lập tức tràn ngập quầng trắng mờ, trong phút chốc trở thành tượng đá.
Vương Lâm nhân cơ hôi nhảy về phía sau, lập tức lấy ra hai nguyên thần Âm Hư từ trong Tôn Hồn Phiên trực tiếp nuốt vào trong. Sau đó không chút do dự nâng tay phải lên, trong miệng quát lớn:
-Hô Phong !
Hắc phong gào thét, tràn ngập trên bàn tay phải hắn, trong phút chốc không ngừng mở rộng ra. Đảo mắt một cái hắc phong nồng đậm đã xuất hiện chung quanh thân thể Vương Lâm.
Đúng lúc này, hư ảo trẻ con hình thành bên ngoài thân thể Diêu Trường Không lập tức bị hóa đá mà sụp đổ. Diêu Trường Không không tổn hao gì đi từ trong ra.
-Chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao, hôm nay ngươi chết chắc rồi !
Hắn nhìn chằm chằm vào hắc phong bên ngoài thân thể Vương Lâm, cười lạnh nói.
Hắn vừa dứt lời, Vương Lâm vung tay phải xuống, lập tức hắc phong bên ngoài thân thể hắn gào thét mà tới. Hắc phong thổi đầy trời, hình thành một đầu hắc long, rít gào một tiếng, mở ra long khẩu (miệng rồng) trực tiếp phun ra âm phong.
Diêu Trường Không mới đầu vẫn không xem hắc phong vào trong mắt, nhưng lập tức toàn thân hắn bắt đầu cảm thấy phát lạnh, phảng phất như nguyên thần sụp đổ tới nơi. Hắn hoảng hốt lập tức lùi về sau, nhưng hắc phong này đã nhập tủy tận xương, theo đuôi không dừng.
Kinh hoảng vô cùng, Diêu Trường Không mắt thấy hắc phong tràn ngập, hắn lập tức hai tay bấm niệm thần chú, nhỏ giọng quát:
-Tiên thuật, Vân Kiếp !
Tiếng nổ ầm ầm tự nhiên xuất hiện bên ngoài thân thể Diêu Trường Không, lập tức tràn đầy mây mù, trong mây mù lôi quang lóe ra, liên tiếp chạy quanh hình thành một phương vị thủ hộ.
Nhưng, hắc phong thổi tới, mây mù lập tức tiêu tan trong phút chốc, lộ ra Diêu Trường Không đang hoảng sợ phía trong.
-Đây là tiên thuật gì???
Diêu Trường Không thân thể run lên, cắn răng một cái, phun ra một ngụm máu huyết nguyên thần, tay phải hơn cong lại, quát to:
-Huyết hồn lục chuyển !
Thi triển thần thông này xong, Diêu Trường Không sắc mặt lập tức tái nhợt, huyết hồn tiên thuật này, là tổ tiên Huyết Thần Tử truyền thụ, nghe nói đó năm tiên thuật đại thần thông của tổ tiên trên tiên giới năm đó.
Tới tối cao, có thể đạt được tới Huyết Hồn Thập Cửu chuyển, nhưng với tu vi của Diêu Trường Không, nhiều nhất cũng chỉ là Lục Chuyển, dù vậy, cũng cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực của hắn.
Huyết dịch lập tức chuyển động, không ngờ tạo thành lốc xoáy, ầm ầm thẳng hướng chân trời, phảng phất gió xoáy màu máu này có một lực trùng kích vô cùng, âm phong thổi tới tấn công vào gió xoáy màu máu, lập tức cùng nhau tan rã.
Diêu Trường Không lúc này nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang như ẩn như hiện trong âm phong, cắn răng vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hiện ra một tờ phù.
-Có thần phù tổ tiên ban tặng, mặc dù ngươi có nhiều thần thông thế nào, cũng phải chết không nghi ngờ !
Nâng tay lên, giấy phù lập tức bay lên, bên trên phù có khắc chữ màu đỏ, buộc vòng quanh một ấn ký cực kỳ phức tạp. Diêu Trường Không hai tay bấm niệm thần chú, cắn đầu lưỡi, nguyên lực vận chuyển ra, trực tiếp phun lên một ngụm tiên huyết, dừng ở trên giấy phù.